Vườn rau trong nội viện, với ta mà nói là bảo vật trọng yếu nhất. Hy vọng Tiểu Bối ngươi có thể thay ta chiếu cố.
Bỗng dưng, lời dặn dò của Hoàng Hiếu trước lúc chia tay lại văng vẳng bên tai Khương Bối.
- Là bảo vật trọng yếu nhất... Khó trách, ngày đầu tiên, lời của Hoàng Hiếu đại thúc lại cổ quái như vậy.
Khương Bối bừng tỉnh đại ngộ. Ngày đầu tiên, Hoàng Hiếu vừa tưới phân cho rau, vừa hỏi Sở Vân:
- Là ngươi muốn mời chào ta sao? Như vậy để ta kiểm tra người một chút, ngươi biết ta đang làm gì không?
Sở Vân nhìn không ra.
Hoàng Hiếu lại nói.
- Không nhập cục, sao có thể nhìn ra môn đạo?
- Đây chính là cục sao?
Khương Bối thì thào trong miệng.
- Thì ra là thế!
Tinh lịch, tháng 3 năm 754.
Sở Vân đến Thải Hồng Đảo, mời chào được Hoàng Hiếu, trực tiếp bổ nhiệm hắn giữ chức Đại tướng thủ tịch Thư gia. Tin tức truyền ra khiến cho thế nhân vô cùng kinh ngạc.
- Hoàng Hiếu này rốt cục là thần thánh phương nào mà khiến cho Tiểu Bá Vương coi trọng như thế?
- Có lẽ lần này Sở Vân đã nhìn lầm, nghe nói người này trong lớp đồng bối là một kẻ vô danh tiểu tốt, bị khốn nhiều năm trên Thải Hồng Đảo, không ai để ý. Cũng không biết tại sao Sở Vân lại chiêu lãm hắn!
- Ha ha! Nói chung vẫn còn có chút tuổi trẻ cuồng ngạo! Nếu ta là Sở Vân, cũng sẽ bị phong quang mê hoặc. Thư gia bề ngoài nhìn như phong quang vô hạn, kỳ thực mạch nước ngầm bên trong lại đang cuộn trào mãnh liệt. Không ít thế lực đang âm thầm thương nghị, muốn đối phó với Thư gia rồi. Thư gia đảo đồng dạng cũng xuất hiện vô số gợn sóng.
- Hoàng Hiếu này dựa vào cái gì mà đáng để Sở Vân đối đãi như thế? Vừa xuất sĩ (ra làm quan), đã nhậm chức Đại tướng thủ tịch. Ta cũng không thấy hắn có bao nhiêu bản sự!
Nhắc đến Hoàng Hiếu, Lão Hồng Thương thở phì phì, tựa lưng vào mặt ghế.
- Hoàng Hiếu người này, ta cũng đã cùng hắn nói chuyện vài câu. Tự so bản thân với Gia Cát Minh, tính tình cuồng vọng. Cái này không thể được, Thư gia vất vả mới lập nên được cơ nghiệp như ngày hôm nay, gây dựng cơ nghiệp đã khó giữ vững được cơ nghiệp lại càng khó.
Kiều Lão Hầu Tử thở dài, có chút lo lắng.
Lão Ngư Vương lại không có cùng quan điểm.
- Ta xem chưa chắc đã hẳn là như vậy. Mấy người chúng ta chứng kiến Sở Vân lớn lên, tính tình của hắn chúng ta còn không rõ sao? Hắn làm như vậy, tự nhiên là có đạo lý của hắn.
- Tuy rằng nói như thế, nhưng một ngoại nhân nghèo rớt mùng tơi, một tên gia hỏa chỉ có thể sống trong một căn nhà tranh. Vừa xuất sĩ, đã được đề bạt lên làm Đại tướng Thủ tịch. Sự tình này tuyệt đối không công bằng. Hàng tướng Viêm gia, bọn hắn không dám nhiều lời. Nhưng mấy người Vũ Đại Đầu, Vương Trạch Long đều cảm thấy vô cùng bất bình. Chúng ta là lão tướng Thư gia, càng phải vì Thư gia mà suy nghĩ. Theo ta có lẽ vẫn lên bẩm báo những chuyện này lên Sở Vân Thiếu đảo chủ cùng Đảo chủ.
Lão Hồng Thương dày dạn kinh nghiệm, tận tâm tận trách.
Việc Sở Vân bổ nhiệm Hoàng Hiếu không nghi ngờ gì, đã gây ra một loạt phong ba.
Những tướng lãnh Thư gia đều rất bất bình với quyết định này, chỉ là e ngại uy nghiêm của Sở Vân cùng Thư Thiên Hào, chưa dám phát tác thôi. Ba vị lão tướng cảm thấy rất lo lắng, hôm nay liền lập một cuộc họp kín, thương thảo chuyện này.
- Ba vị lão gia, Đại tướng Hoàng Hiếu tới chơi.
Đúng lúc này, có nô bộc tiến lên bẩm báo.
- Hoàng Hiếu? Vừa nhắc tới hắn, hắn đã tới liền!
- Hắn tới làm cái gì? Không tiếp!
- Nghe nói mấy ngày gần đây, hắn tới thăm không ít người. Cứ để cho hắn vào. Cũng để cho chúng ta co cơ hội khảo thí vị Đại tướng thủ tịch này.
Ba vị lão tướng quân đồng thời hừ lạnh một cái, mặt không biểu tình.
Hai canh giờ sau
- Bội phục ! Bội phục! Hoàng Tướng quân quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, hôm nay vừa nói chuyện một lúc đã khiến cho ba người chúng ta mở rộng tầm mắt. Trong mắt ta, cho dù Gia Cát Minh lãnh binh tác chiến, cũng không bằng các hạ được.
Lão Ngư Vương thần sắc chân thành, trên mặt vẫn còn vương vấn một tia rung động. Vừa mới trao đổi một lúc, đã khiến cho hắn hoàn toàn nhận thức được tài hoa của Hoàng Hiếu.
- Xấu hổ quá, không dối gạt Hoàng Tướng quân. Vừa nãy ba lão đầu tử chúng ta vẫn còn đang chỉ trích tướng quân các hạ. Ai! Già rồi đâm ra hồ đồ mà!
Kiều Lão Hầu Tử day day chán, thở dài nói.
- Khó trách Thiếu đảo chủ lại bổ nhiệm ngài nhậm chức đại tướng thủ tịch. Lão Hồng Thương ta ủng hộ ngài, ngày sau ai không phục, chính là hắn có mắt không tròng.
Thái độ Lão Hồng Thương thay đổi một trăm tám mươi độ, vỗ vỗ ngực cam đoan.
- Bất quá...
Trong mắt lão hiện ra vẻ nghi hoặc.
- Nghe nói Hoàng Tướng quân một mực ở trong Thải Hồng Đảo, chưa từng lĩnh binh bao giờ. Sao lại có thể quen thuộc với việc tác chiếc như vậy, không khác gì một vị lão tướng thân kinh bách chiến nơi sa trường?
- Ha ha!
Hoàng Hiếu nghe vậy cười nói.
- Không dối ba vị. Tại hạ trên cầu vồng đảo có trồng một luống rau. Lúc nhàn hạ, thường coi cây rau như chiến hạm, dùng một chút thủ đoạn của ngự yêu sư mô phỏng hải chiến. Rau quả sinh trưởng, hợp với thiên địa đại đạo. Mỗi quá trình thành thục của cây rau chính là một lần biến hóa của trận hải triến. Dần dà tích lũy được kinh nghiệm cùng tâm đắc.
Ba lão tướng quân nghe vậy, nhịn không được trợn tròn mắt. Thẳng cho đến khi Hoàng Hiếu ly khai, bọn họ mới yên lặng trở lại đình viện, hơn nửa ngày mới thở dài cảm khái.
- Pháp môn luyện binh như vậy, quả thực là văn sở vị văn, kiến sở vị kiến. (mới nghe, mới thấy lần đầu)
- Khó trách chiến thuật của hắn lại có tạo nghệ sâu đến như vậy. Đối thủ của hắn chính là thiên địa, hắn bái thiên địa làm thầy!
- Vẫn là Thiếu đảo chủ anh minh. Có được một phụ tá như vậy, Thư gia đảo chúng ta sợ gì không hưng thịnh? Ha ha!
Rung động qua đi, một niềm vui sướng tràn ngập trong lòng ba lão tướng quân. Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều ngửa đầu cười ha hả.
- Thế sự động tất giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương (Hiểu thế sự đều do học vấn, thạo nhân tình bởi hiểu văn chương). Trên cơ bản ta đều đã bái phỏng tất cả các tướng lĩnh, làm như vậy cũng sẽ không khiến Thiếu chủ quá khó xử.
Trên đường trở về, Hoàng Hiếu chợt nở một nụ cười. Tuy hắn bị nhốt trên Thải Hồng Đảo nhiều năm, nhưng cũng không phải là hạng người tính tình quái gở. Hắn dùng tài hoa của bản thân, mạnh mẽ thuyết phục toàn bộ văn thần võ tướng của Thư gia. Trong nháy mắt đã trôi qua một tháng. Thư gia thành, diễn võ trường.
- Hoành tảo thiên quân!
Vũ Đại Đầu hét lớn một tiếng, huy động Thiết Tuyến Long Du Thương.