Cái gọi là "bất ngờ", tất nhiên chính là chỉ cường giả Đế cấp. Long Đế
xuất thế, Dạ Đế tái hiện, song Đế tranh phong nở rộ hào quang, chiếu rọi chín tầng trời mười tầng đất. Mặc kệ là cái gì, ánh sáng chiếu rọi cũng phải ảm đạm xuống.
Trong lịch sử Tinh Châu, nhân vật đại Đế, Hoàng cấp, đều là tồn tại cao nhất, nhất thống Tinh Châu.
Lúc ban đầu là Tinh Thánh. Hắn khai thiên lập địa, bắn tinh thần hóa quần
đảo. Dẫn dắt nhân tộc từ trong thiên nhiên tàn khốc, đứng vững bước
chân.
Sau đó là Du Hoàng, tôn trọng tự do, thức tỉnh lại tinh
thần mạo hiểm trong lòng mọi người. Tiếp theo là Thư Hoàng, tiến hành
truyền bá văn minh. Cuối cùng là
Nhân Hoàng, đưa quan niệm tự do và kỷ luật thống nhất đến lý niệm quốc gia.
Sau đó, Tinh Châu tiến vào thời đại không hoàng.
Trong các thời đại, bốn Đế lục tục tiến ra, đều trở thành diễn viên duy nhất
thống nhất thiên hạ. Hào quang vạn trượng, chiếu rọi thiên cổ, gây ảnh
hưởng rất lớn cho thế giới.
Sau khi Dạ Đế thần bí ngã xuống, Tinh Châu tiến vào thời đại vô Đế. Vương giả đỉnh phong, trở thành chiến lực cực hạn.
Nhưng hiện nay, Long Đế xuất thế, một Dạ Đế thần bí dường như vẫn còn sống.
Không hề nghi ngờ, chiến quyết này định ra người chiến thắng, tương
đương với diễn viên duy nhất của thời đại mới.
Là Long Đế bố trí
từ chết lại sinh. Trải qua mấy trăm vạn năm, tung hoành năm tháng tang
thương, tích lũy rất nhiều bộc phát một lúc?
Hay là cường giả bí mật thần bí khó lường, thâm thúy như biển rộng, theo tử vong nơi trở về - Dạ Đế?
Cũng không ai biết, cũng không ai dự đoán được.
Đế cấp đã vượt qua giới hạn phỏng đoán của mọi người. Nhưng không hề nghi
ngờ, thắng bại trong cuộc chiến này liên quan đến hướng đi của thời đại
này, ảnh hưởng toàn bộ Tinh Châu.
Nửa canh giờ sau.
Không trung bỗng nhiên nổ tung. Trong tiếng nổ rung trời động đất, hai đạo thân ảnh, đồng thời bắn ngược về hai phía.
- Long Đế, hôm nay ta tạm thời buông tha ngươi!
Trong không trung, Dạ Đế vẽ ra một đạo lưu ảnh quỷ mị, trong chớp mắt biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
- Hừ! Dạ Đế, thời đại này đã không thuộc về ngươi. Lúc gặp lại, ta phải nghiền xương ngươi thành tro!
Long Đế điên cuồng hét lên, toàn thân đẫm máu, cũng chợt biến mất ở chân trời.
Sau một hồi yên tĩnh, tất cả mọi người ồ lên.
Song Đế chi tranh chấm dứt cực nhanh, vượt quá dự kiến của mọi người. Kết
quả cuối cùng, là lưỡng bại câu thương, ai cũng không chiếm được tiện
nghi.
- Thời đại lớn đã tới! Đây là thời đại lớn xưa nay chưa từng có trên lịch sử Tinh Châu!
Một vị râu tóc trắng như cước rõ ràng là một cường giả lâu đời, ngửa mặt lên trời sợ hãi than.
- Không sai, dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, chưa từng có tình cảnh như vậy. Đồng thời xuất hiện hai vị đại Đế.
Sắc mặt Cửu Mệnh Yêu Quân trắng bệch.
- Song Đế tranh phong, chúng ta nên làm thế nào? Biến hóa này cũng quá bất ngờ.
Đại biểu Giang Hán quốc nhíu mày. Từ sau khi tinh binh Thiên Mã xuất hiện,
hắn liền hoàn toàn đánh mất ý định tấn công Thư Gia. Hiện tại hai Đế
xuất hiện, ngay cả mưu đồ thống nhất Chư Tinh Quần Đảo cũng không còn.
Trong lòng tất cả mọi người kích động, kinh nghi bất định. Phong vân biến hóa quá nhanh. Đây là thực sự là thời đại lớn. Ai cũng không dự đoán được
kết quả của ngày mai. Hai Đế dấy lên phong trần, khiến tất cả đều có thể xảy ra.
- Không thể tưởng tượng được, vị trí của ta trong thời đại kiếp này, so với kiếp trước còn kích động phong vân!
Trong lòng Sở Vân cũng tràn ngập cảm khái.
Thấy hai Đế trọng thương bỏ chạy, trong lòng hắn cũng hiện ra kích động muốn "truy sát".
Nhưng rất nhanh, đã bị lý trí đánh tỉnh lại.
Cường giả Đế cấp đã vượt qua tưởng tượng của Sở Vân. Hắn khó có thể đánh giá
cường giả Đế cấp đến tột cùng mạnh tới mức nào. Hơn nữa, hiện nay chiến
lực của mình đã rơi vào mức thấp nhất, vô cùng thấp kém. Nếu đuổi theo,
có khả năng rất lớn sẽ bị đại Đế quay
lại giết chết.
Quan
trọng nhất chính là, Sở Vân chỉ có thể truy sát một người. Hắn không
biết mình nên lựa chọn thế nào, đuổi theo giết ai thì tốt hơn.
Long Đế nhìn trúng tư chất của Sở Vân, muốn Sở Vân quỳ xuống, nhận thức hắn. Với tính cách Sở Vân hoàn toàn không chấp nhận khom lưng, sao có thể
đồng ý?
Về phần Dạ Đế, chủ động tập kích giết Sở Vân, ân oán với
Sở Vân sâu đậm. Sở Vân không chỉ có trở ngại đại kế của hắn, lại từng
xâm nhập Dạ Đế thành, mượn gió bẻ măng lấy đi di sản của hắn. Mẫu thuẫn
giữa hai bên, căn bản là không thể hòa giải.
- Nói như vậy, tuy rằng ta tấn chức thành Vương, nhưng lại đồng thời bị hai vị đại Đế chú ý?
Hiểu rõ tình cảnh của mình, Sở Vân chỉ có thể cười khổ.
- Tuy nhiên, họa này cũng phúc. Nếu chỉ riêng Dạ Đế hoặc là Long Đế, ta
tuyệt đối không phải đối thủ, tất nhiên phải nuốt hận. Nhưng hiện nay
hai Đế tranh phong, ta lại có thể ở giữa tìm được chỗ sinh tồn.
Sau khi cân nhắc cẩn thận về toàn bộ tình thế, Sở Vân hoàn toàn đánh mất ý định truy sát.
Mặc kệ kết quả truy sát như thế nào, đối với hắn đều không hề có lợi.
Hắn lại trở lại trấn giữ Hỏa Đức Thành, lập tức nghênh đón các cường giả trăm miệng một lời lên tiếng chúc mừng.
Trải qua một trận này, Thư Gia xem như lập quốc thành công.
Nhưng chợt, tất cả các cường giả lại chào từ biệt. Song Đế xuất thế, mặc kệ
là ai cũng ngồi không yên, muốn chuyển tin tức này đến thế lực sau lưng, cố gắng cùng nghiên cứu lại một chút, làm sao để sinh tồn trong thời
đại lớn.
Về phần đám người Cửu Mệnh Yêu Quân, Hắc Sơn Man Quân,
Phi Vũ Kiếm Quân, ban đầu cũng nghĩ làm khó dễ Thư Gia một phen. Nhưng
hiện nay Sở Vân tấn chức thành Vương, bọn họ sợ hãi còn không kịp, sao
có thể ở lại chủ động đưa đến cửa?
Sở Vân ước gì bọn họ rời đi.
Thư Gia trải qua một hồi đại chiến, cần tĩnh dưỡng và chỉnh đốn và sắp
đặt. Một vài trường hợp khác nói sau. Yến hội vốn chật chội, trong nháy
mắt liền trống rỗng.