Thế nhưng, khuyết điểm thứ 3 có chút thiếu hụt, có vẻ khá phiền phức.
Hồn tinh là một loại thiên tài địa bảo tương đối hiếm. Đeo ở trên người lâu ngày, có thể công hiệu tẩm bổ hồn phách, tăng phúc hồn phách. Đồng thời cũng là thành phần dược liêu rất quan trọng trong đan dược.
Hồn
tinh, hầu như là vật phẩm vô giá. Bởi vậy, từ bất cứ mức độ nào mà nói,
tố chất của nó tương đương với Tâm Động Tửu dùng để để thăng hồn phách.
Thế nhưng uống Tâm Động Tửu quá nhiều, sau khi xuất hiện tính kháng
dược, sẽ không còn hiệu quả.
Nhưng mà hồn tinh thì khác. Nó không phải đan dược, mà là một loại kết tinh thuần túy. Con người có thể sử
dụng nhiều lần, thậm chí còn có thể truyền lại đời sau.
Nói cách
khác, Sở Vân chỉ cần có một khối hồn tinh, phối hợp với Long Tinh Quả để đề thăng hồn phách và tố chất thân thể, cũng là gián tiếp đề thăng linh quang trong cơ thể.
- Hồn tinh rất hiếm có, điều này có lẽ tiền
bối cũng biết. Tại hạ nguyện ý nói ra một bí mật, để đổi lấy tự do. Tại
hạ biết ở đâu có hồn tinh!
Đúng lúc này, Ngọc Thư Sinh lại nói.
- Ta biết một cao thủ mới thành danh, được gọi là Tiểu Tiễn Thần, trên
người hắn mang một khối ngọc bội hồn tinh. To bằng bàn tay, đó là bảo
vật truyền qua nhiều thế hệ Mông Nguyên Quốc Vương!
- Hừ! Tâm tư của ngươi rất linh hoạt, rõ ràng còn muốn ly gián, mượn đao giết người?
Trong mắt Sở Vân chợt lóe ra linh quang, hắn hừ lạnh một tiếng.
- Tiền bối lượng thứ, cũng là vãn bối không còn cách nào khác. Vãn bối
thất bại dưới tay tiền bối, 5 đầu yêu vật đào tạo ra, 3 đầu đã ngã
xuống, chỉ còn lại có 2 đầu. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể núp
mình, tiến hành tích góp. Cứ như vậy, Tiểu Tiễn Thần kia sẽ độc chiếm
ngôi đầu. Chẳng phải tiền bối cũng đang cần hồn tinh sao?
Sắc mặt Ngọc Thư Sinh trắng bệch, thần tình đau khổ. Hắn quỳ trên mặt đất, thân thể theo gió lay động, đây cũng bởi vì mất quá nhiều máu.
Nhưng, ngay cả đang ở trạng thái này, hắn cũng không quên mưu tính đối thủ. Có thể thấy được sự ẩn nhận âm ngoan bên trong tâm tính của hắn.
Ý
đồ của hắn bị Sở Vân vạch trần, nhưng không có phủ nhận, ngược lại thản
nhiên thừa nhận. Hắn dựa theo tròng mắt của Sở Vân, đã nhìn thấu Sở Vân, chính là loại người vô pháp vô thiên, kiệt ngạo bất tuân. Chính là nhân vật dám đối địch cả thiên hạ.
- Ngọc Thư Sinh này, quả thực
không hổ là con trai của Giang Hán Quốc chủ, phần nào đã đạt được thành
quả về chính trị từ phụ thân hắn. Như vậy, xem ra ta cần phải gặp mặt
Tiểu Tiễn Thần.
Trong lòng Sở Vân khẽ động, cười mà không phải cười nhìn về phía Ngọc Thư Sinh.
- Tiền bối, tại sao người nhìn ta như vậy? Người, chẳng phải người nói,
chỉ cần ta nói thực, người sẽ thả ta sao? cầu xin tiền bối, buông tha
cho ta! Vãn bối thề, nhất định sẽ quên đi chuyện tình ngày hôm nay...
Ngọc Thư Sinh trông thấy Sở Vân nhìn chằm chằm vào chính mình, liền kinh hãi thốt lên lời thề độc.
Lúc trước và bây giờ hắn là hai người hoàn toàn khác nhau. Bây giờ, nhìn
vào dáng vẻ đáng thường của hắn, căn bản không còn ngạo khí và ý chí
chiến đấu.
Loại biểu hiện này, càng khiến sát khí trong lòng Sở Vân thêm sôi trào.
Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại hồi sinh. Nhất là, Ngọc Thư Sinh là loại người âm hiểm, vẻ ngoài một bộ, bên trong một bộ khác. Bất quá,
hắn không giống như Giang Hán Quốc chủ, chỉ luyện tới một tầng da, không học được tinh túy.
Giang Hán Quốc chủ, đây mới là nhân vật kiêu hùng chân chính.
Tại Thiên Ca Thư Viện, Sở Vân không chút do dự cự tuyệt lời mời chào của
hắn, hắn vẫn mỉm cười, đưa tặng Sở Vân một lọ đan dược, trị thương thế
giúp Sở Vân.
- Mau tử liên tâm, phụ tử cùng tính. Theo thời gian, ngươi cũng sẽ trở thành nhân vật giống như Giang Hán Quốc chủ. Những gì vừa này hứa hẹn với ta đều là lừa gạt. Đương nhiên, không thể lưu tính
mệnh của ngươi được.
Sở Vân cười cười, mở miệng nói.
Lúc này Ngọc Thư Sinh vô cùng kinh hãi!
Không phải hắn kinh hãi vì Sở Vân lật lọng, trên thực tế hắn cũng sớm đoán ra loại khả năng này. Hắn kinh hãi chính là, trong lúc Sở Vân chấp thuận,
vẫn thản nhiên như không, không hề hổ thẹn.
- Ta nhìn nhầm rồi!
Thực sự nhìn nhầm rồi! Ta vốn tưởng rằng hắn là người trọng tình trọng
nghĩa, là hiệp sĩ nói lời giữ lời, không muốn giết mình. Thế nhưng, thật không ngờ, hắn là một kiêu hùng bất thế!
Sau khi ý thức được
điểm này, một cổ hàn khí từ sâu trong nội tâm Ngọc Thư Sinh liền bốc
lên, nhanh chóng lan tràn khắp thân hắn.
Trong lúc mơ hồ, dĩ
nhiên hắn nhìn vào dáng vẻ Sở Vân, tựa hộ cảm thụ được bóng dáng phụ
thân chính mình. Phụ thân hắn, bình thường luôn có bộ mặt hiền lành tươi cười như vậy, nhưng bên trong lại có thủ đoạn ác độc, diệt trừ kẻ đối
đầu.
Chuyện này cũng không thể trách Ngọc Thư Sinh. Mấu chốt chính là dáng vẻ của Sở Vân mang theo tính lừa gạt rất cao.
Cơ bắp hắn quấn quện vào nhau, thân thể hùng tráng, khí phách hiên ngang.
Thế nhưng ánh mắt người cao minh, có thể nhìn ra khí phách bên trong.
Khiến người ta sản sinh ra một loại cảm giác, nghĩ hắn là một nhân vật
dũng cảm bá đạo, dũng mành gan dạ không ai sánh bằng, và không hề có âm
mưu quỳ kế.
Nhưng trên thực tế, cũng không phải như vậy.
Tuy rằng Sở Vân bước trên con đường của Vạn Thú Vương, nhưng hắn vẫn là Sở Vân, vẫn là chính mình.
Hắn là người thừa kế của Vạn Thú Vương, là Tiểu Bá Vương tung hoành trên
Chư Tinh Quần Đảo, nhưng trong xương cốt có lẽ vẫn là một du hiệp như
kiếp trước. Trước sự sống và cái chết, tại bí cảnh hiểm địa, hắn vẫn có
thể vùng mình đứng dậy, không ăn không uống tròn một tháng. Hắn vẫn có
thể ngồi bất động, quan sát một khu vực nào đó, quên đi thời gian chờ
mục tiêu xuất hiện. Hắn có thể ăn canh thừa cơm cặn, có thể bắt chuột
uống máu giải khát.
Bất luận hắn đi trên con đường nào, biến hóa ra sao, kỳ ngộ thế nào, hắn vẫn là chính hắn.
Sở Vân vẫn là Sở Vân. Tâm tính kiên cường của hắn mang theo sự tàn nhẫn ác lạnh lùng. De với người, nghiêm với chính mình.
Tất cả điều này cũng chỉ vì sự sinh tồn.
Kiếp trước như vậy, kiếp này càng hơn thế. Hắn không thể buông tha Ngọc Thư
Sinh, hắn là hoàng tử Giang Hán Quốc, có địa vị cao quý. Chỉ có giết,
mới là cách tốt nhất có thể tránh được sự thể tránh được sự trả thù của
Giang Hán Quốc Chủ.
Kiếp trước hắn vì chính mình mà sống, kiếp
này trách nhiệm của hắn trọng đại hơn rất nhiều, đón nhận sự kỳ vọng của rất nhiều người.
- Ngươi chắc chắn phải chết, bất quá trước khi chết, cũng đã cống hiến cho ta chút gì đó.
Sở Vân không có đả động tới lời thề độc của Ngọc Thư Sinh, hắn ôm đầu Ngọc Thư Sinh, gọi Thông Linh Xà ra, thúc giục đạo pháp thiên phú Thông
Linh.