Cảm nhận được tín ngưỡng của thành chủ Lục Mộc Thành, nội tâm đoàn người đều dậy sóng.
- Mời Bàn Thạch đại nhân theo ta, trong thành đã sớm bố trí yên tiệc tẩy trần cho ngài.
Thành chủ Lục Mộc Thành đi trước dân đường.
Xuyên qua cửa thành, tiến vào Lục Mộc Thành, cảnh tượng trước mắt khiến cho mọi người chấn động thêm một lần nữa.
Bọn họ trợn mắt nhìn từng tòa thụ ốc trên đầu, hoàn toàn nguyên sinh, khác
hẳn phong cách của các thành thị trong Tinh Châu, khiến cho bọn họ không ngờ kinh thán.
- Loại yêu thực này có tên là Tịnh Ốc Thụ. Sau
khi gieo chồng có thể dựa trên tâm ý chủ nhân mà sinh trưởng. Còn có một loại Động Ốc Thụ phẩm giai rất cao, không chỉ có thể phát triển trở
thành thụ ốc cung cấp chỗ ăn ở cho mọi người, hơn nữa còn có thể di
chuyển vị trí sinh trưởng. Đương nhiên những yêu thực này trên cơ bản là không có lực công kích, là yêu thực phụ trợ.
- Lục Mộc Thành
chúng ta là khu vực ốc thụ lớn nhất Tinh Châu, hàng năm đều tạo ra ước
chứng hai ức hạt giống ốc thụ, sau đó phân tán ra khắp Linh Châu, được
mọi người vô cùng yêu thích. Nếu chư vị không ngại cũng nên mua một ít,
sẽ rất có ích trong những lần mạo hiểm sau này.
Nói đến đây, trong giọng nói của thành chủ Lục Mộc Thành không khỏi có chút tự hào.
- Ốc thụ? Sao ta lại chưa từng nghe thấy tên loại yêu thực này tại Tinh Châu?
Bàn Thạch có chút nghi hoặc hỏi thăm.
Thành chủ Lục Mộc Thành cười ha hả.
- Vì ốc thụ cũng không phải là yêu thực Tinh Châu, mà có nguồn gốc từ Binh Châu.
Kỳ thực đại đa số dân chúng trong tòa thành này cũng không phải là người Tinh Châu, trên cơ bản là đều tới từ Binh Châu.
Nhóm người Bàn Thạch kinh ngạc vạn phần.
- Các ngươi tới từ Binh Châu?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều ánh mắt dò xét nhìn về phía thành chủ Lục Mộc Thành.
Mấy năm qua, tồn tại cửu châu đã không còn là bí mật. Chiến loạn không chỉ
khiến cho tư tưởng con người trở nên rối loạn, sóng lớn cuốn cát đi,
người mới thay thế người cũ, trong quá trình dữ dội này, rất nhiều bí
mật đã được vạch trần. Dù sao, rất nhiều thế lực tại Tinh Châu cũng đến
từ những lục địa khác. Tỷ như Khổ Đà Tự, người sáng lập nó là đến từ Đà
châu. Trước khi lâm vào chiến loạn, Khổ Đà Tự vẫn một mực giữ kín bí
mật này.
Thành chủ Lục Mộc Thành vẫn bảo trì nụ cười thản nhiên, vừa dẫn đường vừa nói.
- Chúng ta không chỉ đến từ Binh Châu, hơn nữa đã từng là con dân của
Thanh Đế. Chỉ là về sau Thanh Đế bại trong tay Linh Đế bệ hạ, chúng ta
mới may mắn đầu nhập vào dưới trướng Linh Đế. Kỳ thực không riêng gì
chúng ta, rất nhiều người trong Linh Châu đều đã từng là con dân của các vị đại đế. Hà Đế, Hương Đế Nữ Châu, Cương Đế, Quả Đế Đà Châu, Dạ Đế Quỷ Châu, Hòa Châu Qua Đế.
Mọi người nghe vậy giật mình, há hốc miệng.
- Linh Đế mạnh như vậy sao?
Rất nhiều người cả kinh bật thốt lên.
Từ lời nói của thành chủ Lục Mộc Thành, bọn họ đã lấy được một tin tức vô cùng khiếp sợ.
Linh Đế cường đại đến rợn người, không ngờ đã có vô số Đại Đế bại trong tay
hắn. Tin tức này đã triệt để phá vỡ hình tượng nhỏ yếu của Linh Đế trong lòng chúng nhân.
- Linh Đế có thực sự mạnh như vậy hay không?
Sau khiếp sợ, khó tránh khỏi có thanh âm nghi vấn.
- Cái gì? Ngươi dám nghi ngờ sự vĩ đại của Linh Đế bệ hạ?
Thành chủ Lục Mộc Thành vốn một mực mỉm cười thản nhiên chợt biến sắc. Hai
mắt phún hỏa, tựa hồ muốn đốt chết kẻ dám hồ ngôn loạn ngữ.
- Có kẻ dám nghi ngờ Linh Đế bệ hạ!
- Tội nhân! Tội nhân!
Đám tùy tùng của thành chủ Lục Mộc Thành lại càng phẫn nộ, nhìn nhóm người
Bàn Thạch dần dần ép tới, ánh mắt lạnh như băng. Nhóm người Bàn Thạch
được thành chủ tiếp dẫn vào thành, đã là đối tượng khiến người dân trong thành chú ý. Động tĩnh như thế,
lập tức dẫn phát của người dân.
- Chết tiệt, dám nghi ngờ Linh Đế bệ hạ vĩ đại!
- Nghe được lời này là điều bất hạnh mà ta phải hứng chịu. Quả thực khiến cho hai tai ta ô nhiễm, ta phải đi rửa tai, nhanh lấy nước để ta rửa lỗ tai.
- Hắn là tội nhân, là tội nhân không thể tha thứ...
...
Tiếng kêu gào phẫn nộ càng lúc càng lớn, rất nhanh đã tràn ngập khắp toàn bộ tòa thành.
Toàn bộ Lục Mộc Thành nổi giận rồi, vài chục vạn dân chúng tập hợp đến nơi này.
Sắc mặt nhóm người đứng phía sau lưng Bàn Thạch biến thành tái nhợt, đối
mặt với nhiều người tức giận như vậy, rất nhiều người bủn rủn chân tay.
Coi như là những cường giả Vương cấp như Bắc Quang Quang, Tôn Viêm cũng
biến thành vô cùng khó coi. Nhất là bọn hắn chứng kiến một con Thụ Quan
Như Tông Sư tựa như một con sư tử, một gốc Cổ Thanh Đằng tựa như cự
mãng, còn có một cây Trùng Sào Thụ thân cành tựa như họng pháo xông tới
phía bọn họ. Sắc mặt của bọn họ đã biến thành khó coi đến cực điểm.
- Chết điệt, không ngờ mấy gốc yêu thực này đều là Linh Yêu, thậm chí còn có cả Kiếp Yêu.
- Cái gì mà thành thị, con mẹ nó, chẳng khác gì một cứ điểm chiến tranh!
- Con mẹ nó, có cần phải như vậy không, chúng ta chỉ hỏi một câu thôi mà.
Mọi người chử ầm lên, bất quá cũng chỉ dám oán thầm, chứ không ai lên tiếng, bởi vì không người nào dám lên tiếng.
- Điên cuồng, thực sự là quá điên cuồng! Tựa hồ nội tâm của những người này đang bốc cháy.
- Bọn họ vô cùng tín ngưỡng Linh Đế, cho dù Linh Đế bảo bọn họ đi chết, chỉ sợ là bọn họ cũng không chút do dự nào!
- Khiến cho người ta khó lý giải nhất chính là, tựa hồ mỗi người này đều
là chiến sĩ thân kinh bách chiến. Sát khí tỏa ra từ những người này thực sự khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.