Sắp chia tay, Thư Thiên Hào vỗ vỗ bả vai Sở Vân, trong ánh mắt lộ ra vẻ chờ đợi cùng vui mừng.
Sở Vân cười rộ lên nói.
- Phụ thân người cứ an tâm. Bất quá trước khi đi hài nhi có vài việc muốn thương lượng cùng người.
- Nói đi ta đang nghe.
Thần sắc Sở Vân trở nên nghiêm túc.
- Tuy rằng Thư gia chúng ta đánh bại liên quân, đạt được đại thắng, quân dung đệ nhất, danh tiếng cực lớn, không người nào dám đụng chạm. Nhưng phía sau phong quang lại là tai hại cực lớn. Thứ nhất, chiến tranh liên miên, đã khiến cho khố tàng Thư gia cạn kiệt. Chỉ có nghỉ ngơi dưỡng sức, mới là đạo lâu dài. Thứ hai, chúng ta không có cường giả chân chính tọa chấn. Trong Tinh Châu, một thế lực được coi là chân chính cường đại, ít nhất phải có được một vị cường giả Vương cấp tọa chấn. Bằng không mà nói, cho dù thế lực khổng lồ như thế nào, cũng chỉ là phù vân mà thôi.
- Ha ha!
Sở Vân còn chưa nói xong, Thư Thiên Hào đã nhịn không được cười ha hả.
- Quả nhiên ánh mắt con ta nhìn xa trông rộng, không bị thắng lợi làm cho mê muội, thân ta là nghĩa phụ đối với con lại càng thêm yên tâm. Không sai, sau trận đại thắng, rất nhiều người đều hy vọng ta thuận thế xưng vương, thành lập quốc gia, tiến thành nhất thống Chư Tinh Quần Đảo. Đáng tiếc, bọn họ chỉ thấy được phong quang trước mắt mà không trông thấy tai hại phía sau. Quốc gia đâu dễ dàng thành lập như vậy? Bên trong Tinh Châu vô số hải đảo, vô số anh hùng hào kiệt, nhưng quốc gia lại chỉ có mười lăm. Hừ hừ...
Lời này của Thư Thiên Hào khiến cho một vài tướng lãnh phía sau ngượng ngùng, xấu hổ không thôi. Trong số đó, đa số là tướng lãnh Viêm gia. Tộc nhân của Thượng cổ ngũ tộc đều lấy việc nhất thống Chư Tinh Quần Đảo, thành lập quốc gia là mục tiêu suốt đời. Đại thắng lớn như thế, khiến cho rất nhiều người cảm thấy lâng lâng, thậm chí một vài cá nhân còn xuất hiện tư tưởng coi trời bằng vung.
Cuộc nói chuyện ngày hôm nay giữa hai phụ tử Sở Vân cùng Thư Thiên Hào, giống như là một chậu nước lạnh, khiến cho đám người này lập tức bình tĩnh lại.
- Thiếu chủ yên tâm, kỳ thực trước đó, đảo chủ đã triệu kiến thuộc hạ thương lượng đối sách, hôm nay đã có quyết sách.
Nhan Khuyết đứng ở một bên cười.
- A? Là quyết sách gì?
Sở Vân chợt cảm thấy hứng thú. Hắn thừa nhận Nhan Khuyết có được thiên phú cùng lĩnh ngộ cực cao trong việc nội chính.
Nhan Khuyết chỉ nói sáu chữ.
- Quảng tích lương, hoãn xưng vương!
- Tốt cho sáu chữ thần diệu!
Sở Vâng nghe vậy, hai mắt lập tức sáng ngời, khen không dứt miệng.
- Bất quá, tuy là như thế, nhưng quân bị vẫn không thể lười biếng. Hoàng Hiếu, chuyện này phải nhờ cậy ngươi rồi!
Sở Vân ngẫm nghĩ, sau đó lại dặn dò.
Võ tướng thủ tịch Thư gia, cũng là vị đại tướng danh chấn Chư Tinh Quần Đảo ngày hôm nay, Hoàng Hiếu lập tức cung kính nói:
- Thuộc hạ nguyện dốc hết sức mình!
- Tốt! Phụ thân, hài nhi cáo từ! Chư vị, cáo từ!
Sở Vân rốt cục cũng yên lòng, bước lên đội thuyền rời đi.
…
Dao Sơn quốc là quốc gia lân lận Chư Tinh Quần Đảo, địa hình đa số là núi rừng, diện tích rộng lớn, có được hơn một trăm toà sơn thành, là quốc đảo cỡ lớn. Bất quá nếu Chư Tinh Quần Đảo có thể thống nhất, cũng sẽ có hơn một trăm tòa hải đảo cấp thành. Diện tích tương đương với những quốc đảo lớn như Dao Sơn quốc.
Vùng biển Tinh Châu vô cùng rộng lớn, mặc dù được bảo thuyền của Thư gia hộ tống, cũng phải mất ba ngày ba đêm, mới có thể đưa Sở Vân đến biên cảnh Dao Sơn quốc. Sở Vân bước vào lãnh địa của Dao Sơn quốc, đầu tiên là tiến vào một tòa sơn thành ở phụ
cận, sau đó chi ra không ít địa sát thạch tệ, đi qua rất nhiều bảo thạch mật môn mới có thể xâm nhập sâu vào bên trong quốc thổ của Dao Sơn quốc, tiếp cận mục tiêu của chuyến đi lần này, khu rừng vô tận.
Núi non trùng điệp, tầng tầng lớp lớp. Rừng rậm xanh biếc, cành lá sum suê. Nơi rừng núi hoang dã như thế này, rất hiếm thấy vết chân người. Mặt trời chói chang, mang dương quang phủ xuống khắp mọi nơi. So với tiết trời oi bức, hầm hầm phía bên ngoài, không khí bên trong núi rừng lại vô cùng mát mẻ, tràn đầy khoan khoái.
Bên trong một khu rừng rậm rạp, xuất hiện hai thân ảnh đang chậm rãi di chuyển.
Một người trong số đó thân hình vạm vỡ, mắt sáng như sao, anh tư bộc phát. Từ cách ăn mặc cùng với trang bị trên thân dường như là một vị du hiệp. Phía trước hắn là một vị hồ nữ. Nàng một thân bạch y, mái tóc đen xõa dài, tung bay trong gió đổ xuống như thác nước, mắt ngọc mày ngài, da thịt như tuyết như ngọc, cánh tay thon dài như ngó sen, đôi chân nhỏ giẫm lên hai hỏa cầu, nâng nàng lơ lửng ở trên không trung.
Nàng nhẹ nhàng phiêu du, đi ở phía trước mở đường. Chốc chốc bờ môi anh đào khẽ mở, phun ra một đạo phong nhận, chặt đứt dây leo cản đường. Đôi khi, nàng lại vẫy vẫy cánh tay nhỏ, hàn khí đông cứng lại hình thành một băng kiều bắc qua khe núi, hoặc là vung vẩy hồ vĩ bắn ra bạo liệt đan hỏa đánh tan tảng đá cản đường ở phía, đả thông một lối đi.
Hai người này chính là Sở Vân và Thiên Hồ.
- Chủ nhân,Thần Huy đói bụng....
Đi một hồi lâu, Thiên Hồ bỗng nhiên quay đầu lại, chiếc miệng nhỏ của nàng khẽ cong lên, đôi mắt trong trẻo, lung linh, bao phủ một tầng hơi nước ngước nhìn về phía Sở Vân.
- Hình như là đã đi cả buổi rồi!
Sở Vân ôm bụng, cũng cảm thấy bên trong rỗng tuếch.
- Cũng tốt, nghỉ ngơi một chút, ăn vài thứ đã!
Tuy có thể sử dụng Hồng Yêu không màu để phi hành, nhưng Sở Vân không làm như vậy. Bộ hành trong thâm sơn cũng là một loại tu luyện.
- Ha ha, vừa vặn phía trước có một tảng đá. Chủ nhân, chúng ta qua đó ngồi đi!
Hai mắt thiếu nữ Thiên Hồ chợt tỏa sáng, hô lên một tiếng, rất nhanh đã bay tới bên cạnh cự thạch. Duỗi ngọc thủ ra, dùng làn váy trắng noãn bắt đầu lau chùi cự thạch.
- Thần Huy, đừng lau. Bẩn hết váy rồi!
Sở Vân nói.
- Dạ! Chủ nhân!
Thiếu nữ gật gật đầu nhưng ngọc thủ vẫn không dừng lại, rất nhanh đã lau chùi sạch sẽ cự thạch. Lúc này nàng mới đứng lên nói.
- Chủ nhân, mời ngồi!
- Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần chiều chuộng ta đến như vậy. Một vài vết bẩn cũng không phải là chuyện gì.
Sở Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Linh tính của hồ yêu hoàn toàn vượt quan yêu thú tầm thường. Thiên Hồ lại là yêu thú tuyệt phẩm, bộ dáng biểu hiện ra ngoài, không khác gì một thiếu nữ nhân loại mười một, mười hai tuổi.
- Không sao đâu, chủ nhân! Y phục của Thần Huy chỉ cần gột qua một lát là sạch sẽ ngay mà.
Thiếu nữ Thiên Hồ cười hì hì, hoàn toàn không để ý đến việc trên chiếc váy trắng tinh của nàng đã xuất hiện một vết bẩn thật lớn.