Nam nhân tốt, phải chống lại được mê hoặc. Nữ nhân tốt, phải chịu được tịch mịch.
Không phải Sở Vân sợ sau này Kim Bích Hàm biết được, mà không đối mặt được
với sự tra hỏi của nội tâm mình. Hắn muốn khuất phục hiện trạng, bởi vì
sắc đẹp hoặc là áp lực của cường địch, đi ngược với lòng mình sao?
Không có khả năng!
Lúc trước, Trữ gia cầu thân, Trữ Y Y nổi tiếng xinh đẹp truyền khắp Chư Tinh Quần Đảo, hắn lại từ chối ngay tại chỗ.
Sau đó, trong lễ tang của Thiết Ngao, Trữ Y Y chủ động yêu thương, Sở Vân cũng không tiếp nhận.
Bởi vì trong lòng hắn, đối với Trữ Y Y không có tình yêu. Không yêu mà làm
việc đó chỉ là sự sỉ phục đối với bản năng và dã tính của thân thể, đi
ngược lại lòng mình.
Nếu là Đa Tình Vương, có lẽ sẽ vui vẻ nhận.
Nhưng Sở Vân Đều không phải là Đa Tình Vương, suy nghĩ thực sự trong
lòng hắn cũng hoàn toàn khác với Đa Tình Vương.
Kiếp trước đau
khổ, kiếp này hăng hái, khiến Sở Vân vượt lên trên phàm tục, khám phá
hồng trần, dùng ánh mắt lạnh lùng, nhìn rõ cuộc đời chỉ là hư ảo.
Hắn tuyệt đối không tính thỏa hiệp với thế giới, càng tuyệt đối không thỏa hiệp với mình.
Hữu tình trong lòng hắn, tự nhiên bừng bừng phấn chấn. Nghĩa phụ gặp nguy
hiểm, hắn có thể mạo hiểm liều chết, nghĩ cách cứu viện. Nhờ đó, tình
duyên của Kim Bích Hàm và hắn, cũng tích lũy tới hỏa hậu, tự nhiên trở
thành như vậy.
Hắn cũng không thỏa hiệp, nhưng cũng mù quáng liều lĩnh. Ở thời điểm thích hợp, hắn cũng sẽ lựa chọn nhượng bộ. Và hiệp
ước với Tiên Nang Vương chính là như thế.
- Người này có ngộ tính không tầm thường! Hắn mới tấn chức Hầu cấp được bao lâu? Không ngờ đã
đạt tới cảnh giới Hầu cấp đại viên mãn. Không biết hắn là lựa chọn con
đường gì, lại phù hợp với tinh thần ý chí hắn như thế.
Hầu cấp đại viên mãn, nếu lại tiến thêm một bước, chính là cảnh giới Vương cấp!
Cảm nhận được khí tức của Sở Vân đột nhiên tản mát ra, trong lòng Vạn Độc
Vương chấn động, sóng cuộn biển gầm, khiếp sợ trước thành tích của Sở
Vân.
Qua ánh mắt của Sở Vân, nàng cảm nhận được một sự kiên định, một loại hào quang nhân đạo. Sự tức giận của nàng đột nhiên biến mất.
Bởi vì giờ phút này nàng đột nhiên nhận ra, trên thế giới này không có
bất kỳ điều gì, có thể khiến người thanh niên trước mắt này thỏa hiệp.
Hắn làm bất kỳ việc gì, đều là xuất phát ra từ nội tâm, tuân theo ý chí
của chính mình.
- Nếu ngươi không muốn, lão thân cũng không ép ngươi.
Vạn Độc Vương không thể không nhượng bộ một bước.
- Tuy nhiên lão thân cũng không thể ngồi nhìn Uyển Nhi bị gả cho một kẻ
tầm thường, tài trí bình thường, khiến cả đời bất hạnh. Sở tiểu tử,
ngươi không phải có huynh đệ tốt tên là Vô Song sao? Gần đây hắn đã gây
ra ồn ào huyên náo. Ngươi gọi hắn đến, hắn cũng miễn cưỡng lọt vào mặt
của lão thân.
- Cái này...
Sở Vân nháy mắt mấy cái, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
- Làm sao vậy? Chút việc nhỏ đó ngươi cũng không đồng ý giúp sao?
Giọng nói Vạn Độc Vương lại trầm xuống, lạnh như băng.
- Cũng không là vãn bối không muốn giúp. Mà là…
Sở Vân chắp tay, lắc đầu cười khổ nói.
- Mà là thân phận thực sự của Vô Song, thật ra chính là vãn bối. Vãn bối
vì quyền giao lưu không ràng buộc của người xuất sắc, nên đi mạo danh bí mật tham gia đại hội Thư viện. Vô Song và Sở Vân, đều là vãn bối.
- Cái gì, tiểu tử ngươi chính là Vô Song?
Vạn Độc Vương cao giọng, ánh mắt lại thay đổi, bao hàm tình cảm kinh sợ, chấn động, thưởng thức, hoài nghi vân vân.