Chí Tôn

Chương 71: Q.4 - Chương 71: Vạn thú thống ngự, Đại Hoang bí ấn (hạ)!




Hoa Mai thản nhiên nói:

- Chuyện này mới chỉ là bắt đầu. Lúc này đây, dựa vào hành trình tại Khu rừng vô tận, chúng ta đã thay đổi hoàn toàn. Có được bảo tàng kia, lại có Thư gia đảo đứng phía sau giúp sức. Chỉ cần ba tháng. chúng ta có thể trở thành thế lực nhất lưu trong giới du hiệp.

- Nhanh như vậy? !

- Ngươi không nên coi thường nhân tâm. Hiện nay, có rất nhiều nữ tử du hiệp đang lai vàng trong thiên hạ. Chỉ cần Yên Chi Môn dốc toàn lực kêu gọi, tin tức sẽ lan truyền ra ngoài. Khi đó chúng ta không cần chủ động chiêu mộ, cùng sẽ có rất nhiều nữ tử du hiệp từ khắp nơi kéo đến. Đây chính là vì Yên Chi Môn chúng ta không có ai cạnh tranh!

Trong mắt Hoa Mai tỏa ra quang mang, trong ánh mắt hiện nên vẻ tự tin.

- Bất quá. thực lực của cá nhân quá mạnh, cùng không phải chuyện tốt. Vả lại chuyện này còn mang đến phiền phức. Môn phái mãi mãi là một thể thống nhất, cho nên Yên Chi Môn không thể chia nhỏ. Ngày hôm nay, tuyển chọn nhóm người này, ta dự định sẽ bồi dưỡng các nàng thành lực lượng nòng cốt. Sau khi các nàng trở thành lực lượng nòng cốt, sẽ từ từ mở rộng thêm. Gốc dễ mạnh mẽ, thu ngp mới thuận lợi.

Hoa Mai nhìn xa trông rộng. Đầu tiên nói về chuyện trước mắt, sau đó lại nói đến chuyện tương lai.

- Nhóm người này, nhất định sẽ trở thành lực lượng nòng cốt.

Dịch Yên gật đầu. Cho dù không phải là những người cũng cảnh ngộ, nhưng những người này cũng khiến nàng thương cảm. Huống chi còn cùng sở hữu một giấc mộng tao ngộ.

Dựa theo đó mà nói, quả thực Sở Vân chính là cơ sở cấu thành lực lượng nòng cốt của Yên Chi Môn.

- Tất cả chuyện này, chúng ta còn phải cảm ơn hắn. Không biết Dịch Yên nghĩ thế nào?

Đột nhiên Hoa Mai hỏi.

Dịch Yên nhún vai, lắc đầu. ánh mắt hiện lên đầy vẻ phức tạp:

- Chuyện này nhất định phải lưu tâm. Dù sao hắn cũng cướp đi tấm thân xử nữ của ta. Bất quá. về phương diện khác, ta cũng không để ý, thế nhưng tỷ tỷ cũng biết giấc mộng của ta. Ta muốn tìm tòi nghiên cứu bí mật của toán sư. Thành thực mà nói, sự tình này phát sinh khiến ta thấp thòm lo âu, không biết nên làm thế nào để đối mặt với thời gian sắp tới. Nhưng mà, biết được hắn không nhớ rõ việc này, ngược lại giúp ta thở phào nhẹ nhõm. Cứ như vậy, ta là ta, còn hắn là hắn. Ta đi truy cầu mộng tưởng của ta, hắn vẫn là thiếu đảo chủ Thư gia, là Tiểu Bá Vương được mọi người kính nể.

- Vậy còn tỷ tỷ?

Sau cùng, Dịch Yên lại hỏi ngược lại.

-Ta?

Hoa Mai khẽ cười.

- Ta cùng không phải tiểu thư con nhà quyền quý, ảo tưởng vinh hoa phú quý gì đó. Từ nhỏ ta đã mất đi mẫu thân, theo phụ thân đến khi trưởng thành. Ta đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh sinh ly tử biệt, càng hiểu được nỗi thống khổ của nữ tử du hiệp. Cho nên, ta dựa vào đó mà sáng lập ra môn phái hoàn toàn thuộc về chúng ta.

- Từ trước tới nay, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ sinh hoạt cùng nam nhân. Sở Vân là nam nhân đầu tiên của ta, cũng là người cuối cùng. Chuyện này, ta sẽ chôn sâu trong ký ức. Qua thời gian dài, hóa thành hư ảo. Ta chính là ta, còn hẳn là hắn.

Dịch Yên gật đầu, trầm mặc một hồi, tiếp đến lại muốn mở miệng nói.

- Muội lo lấng cho Tiểu Phi Yến sao?

Hoa Mai biết nàng muốn hỏi điều gì.

- Không cần phải lo lấng. Phi Yến là ta kiếm được từ trong chiến trường. Từ nhỏ đã trải qua rất nhiều thứ đó, tuy ngày thường có chút mơ hồ, nhưng nàng đã học được cách chấp nhận sự thực, đồng thời có thể tự bảo vệ chính mình.

- Dường như ta cảm thấy phát sinh chuyện gì đó...

Trong sơn đông khô ráo, đươc bố trí tỉ mỉ. Sở Vân đang nằm trên giường đá, trong lòng cảm thấy điều gì đó bất an.

Bất quá, hắn không thể hồi tưởng lại. Trong trí nhớ có một đoạn không rõ, tối đen như mực.

- Lần này, ta uống nhiều quá.

Hắn thở dài một tiếng, chợt ánh mắt lóe sáng.

- Chỉ là cũng có nhiều điểm tốt!

Chỉ cần hồn phách tăng trưởng, đã khiến hắn vui vẻ. Huống hồ, còn thu được quyển trục tâm đắc của Vạn Thú Vương.

Quả thực có được quyển trục này, cũng không hề dễ dàng. Nghe các Kiếp Yêu nói, ngay cả trong lúc Sở Vân say rượu, hãy cũng nắm chặt quyển trục này, không lúc nào buông lòng.

Lời nói này, cũng không phải không có cơ sở.

Sau khi Sở Vân tinh lại, quả thực phát hiện quyển trục này vẫn nằm trong tay của chính mình.

- Vạn thú thống ngự, Đại Hoang bí ấn!

Khi hắn mở quyển trục ra, đầu tiên chính là mấy chữ lớn màu bạc bướng binh đập mạnh vào tầm mắt hắn.

Đây chính là một bộ thủ ấn, chỉ có 4 động tác cơ bản, đơn giản dễ hiểu. Thế nhưng, ghép lại với nhau lại tạo ra 8 bộ khác nhau. Toàn bộ bộ thủ ấn, tản mát ra một đạo khí tức rất cổ xưa.

Sở Vân tiếp tục nhìn xuống phía dưới, trông thấy dòng chữ:

- Vạn thú thống ngự, Đại Hoang bí ấn, dựa theo Tinh Thánh di thư. Không đạt tới linh quang Quân cấp không thể đụng tới, hiệu dụng vô cùng huyền bí, có thể nhanh chóng khơi thông linh quang của yêu thú, hàng phục được toàn bộ yêu thú.

- Cái gì? Bộ vạn thú thống ngự Đại Hoang bí ẩn, dựa theo Tinh Thánh di thư?

Xem tới đây, toàn thần Sở Vân chấn động.

Hắn vừa mừng vừa sợ, biết rằng bộ thủ ấn này có giá trị rất lớn, có thể dọa chết cả biển người. Nhất định có đầy đủ công hiệu, đáng tiếc hiện tại, linh quang trong cơ thể hắn chỉ đứng trên DỊ Sĩ bảng. Tất nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, hồn phách cường đại sẽ sản sinh linh quang, có thể đẩy hắn lên Kỳ Nhân bảng.

Cho dù như vậy, khoảng cách tiến tới Quân bảng vẫn còn quá xa.

- Có được, nhưng không thể dùng được!

Sở Vân giông như còn mèo nhỏ, móng cong tim ngứa. Hắn không dám tùy tiện dùng thử, linh quang rất quan trọng, nếu như không có khả năng thành công, tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Hắn lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới.

Toàn bộ quyển trục cũng chỉ rộng bằng nửa cánh tay, dài bằng cánh tay. Thế nhưng lại ghi lại vô số văn tự, Sở Vân vừa mới đọc xong một thiên văn tự này, tại chỗ trống trên mặt giấy lại hiện ra một thiên văn tự khác.

Giấy trắng mực đen, vô cùng bắt mắt.

Trong văn tự, ghi chép lại quá trình tu hành của Vạn Thú Vương, còn có rất nhiều thể hội tâm đắc. Đối với Sở Vân mà nói, nó giống như ngọn đèn chiếu sáng trên con đường u tối, vô cùng quý giá.

Lời cuối cùng trong văn tự, rốt cục Vạn Thú Vương đã để lộ ra bí quyết khống chế nghìn vạn yêu thú của hắn.

Sở Vân thích thú đọc tròn một ngày một đêm. Cho đến khi bóng đêm dày đặc, lúc này hắn mới phun ra một ngụm trọc khí, lại nhìn qua quyển trục một lần nữa, sau đó mới khép lại.

- Vạn Thú Vương, không hổ là cường giả Vương cấp. Nhân vật xưng bá một phương, rõ ràng đã lĩnh ngộ được linh quang cao thâm như vậy! Thật sự khiến kẻ khác phải bội phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.