Vũ Văn Uyển Nhi quay đầu lại, dịu dàng cười, lập tức như lê hoa
nở rộ, tươi mát thoát tục, khiến cả hành lang đều sáng ngời. Nàng dùng
giọng điệu dịu dàng, khẽ nói:
- Chào các vị muội muội. Thật ra gặp nhau cũng là điều tất nhiên. Ta cũng phải tham gia kén rể lần này.
Thấy Vũ Văn Uyển Nhi tươi cười thanh lệ, trong mắt các thiếu nữ đều không hẹn mà cùng dần hiện ra một chút ghen tị.
- Ai nha, ta nhớ ra rồi. Năm nay Uyển Nhi tỷ tỷ đã mười sáu tuổi, khó trách muốn tới tham gia kén rể.
- Lại nói, sao Uyển Nhi tỷ tỷ vẫn ăn mặc bình thường như vậy. Đây chính
là đại hội kén rể vương tộc mỗi năm chỉ có một lần. Cho dù trang điểm
thêm một vài trân châu hoặc là trâm ngọc cũng tốt nha.
- Tuy rằng nói chọn rể, chúng ta đều phải đeo mặt nạ, giấu khuôn mặt. Nhưng trang
phục trâm ngọc đều là những thứ mặt nạ không che giấu được. Đây là cách
chủ yếu để chúng ta thể hiện được sức hấp dẫn của mình! Nếu không được
chọn, vậy hậu quả không thể
lường được.
Các thiếu nữ đều líu lo nói chuyện với nhau.
Vũ Văn Uyển Nhi khẽ lắc đầu, cười yếu ớt nói:
- Quanh năm ta cũng không dùng mấy thứ kia. Hơn nữa, cho dù là không được chọn cũng không sao. Vũ Văn Uyển Nhi vẫn là Vũ Văn Uyển Nhi. Ngược lại
cuộc sống sẽ an ổn không còn phải thay đổi.
- Hi hi, Uyển Nhi tỷ
tỷ, chúng ta đi trước một bước, trước khi tham gia kén rể phía trước,
còn phải tạm thời lại bổ sung thêm trang sức.
- Đúng vậy, đúng vậy, Uyển Nhi tỷ tỷ nhanh lên. Kén rể là chuyện đại sự.
Ánh mắt các thiếu nữ đều lóe sáng.
- Ừ, vậy gặp lại trong buổi kén rể vậy.
Vũ Văn Uyển Nhi gật đầu.
Các thiếu nữ vội vàng cáo từ, như một trận gió, dời đi trước mắt cô.
- Không thể tưởng tượng được, Vũ Văn Uyển Nhi cũng tới tham gia chọn rể
lần này! Lần này thảm rồi. Cầm kỳ thư họa nàng đều tinh thông mọi thứ,
còn là đại sư bồi thực (nuôi trồng yêu thực). May mắn là trong buổi kén
rể sẽ phải đeo mặt nạ, che giấu dung mạo thật. Nếu không, chỉ sợ danh
tiếng của tam công chúa cũng phải bị nàng cướp đi.
- Tam công
chúa, lục công chúa, mười ba công chúa chỉ có ba người đứng đầu. Công tử lại có bốn vị. Vốn còn có chút hy vọng xa vời, còn lại một vị công tử.
Ôi, vận khí của ta thật sự là quá kém. Lúc này, Vũ Văn Uyển Nhi lại xuất hiện. Chúng ta không còn cơ hội nào nữa rồi.
- Đây là chân nhân
không lộ tướng a. Vốn tưởng tính tình nàng yếu đuối không thích tranh
đua. Thật không ngờ, tâm tư thâm sâu như thế, đặc biệt nắm bắt cơ hội
lần này để ra tay.
- Hừ, các nàng nghe vừa rồi nàng ta trả lời
tâm cao khí ngạo. Nàng nói vậy là nói mát. Không chừng trong lòng đang
đùa cợt chúng ta.
Trong gió truyền đến tiếng bàn tán của các thiếu nữ, Vũ Văn Uyển Nhi nghe thấy, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy chua sót.
Vì sao nói thật tình, cũng khiến cho các nàng hiểu lầm như vậy chứ? Tuy
nhiên, thôi đi. Cho tới nay, bên cạnh mình không phải đều đầy rẫy những
hiểu lầm như vậy sao...
Làm gì phải đi giải thích đây? Đây chỉ cái nhìn của người khác thôi. Ta chỉ cần là chính mình.
Mình thật sự chấp nhận không được chọn, suốt đời không lấy chồng, làm bạn
với hoa cỏ, hầu hạ nãi nãi chính là một chuyện rất hạnh phúc.
Đối với tình yêu, trong lòng Uyển Nhi cảm thấy sợ hãi và mờ mịt, càng có một sự mong chờ xa xôi.
- Mau vào đi thôi, nàng là người cuối cùng. Đây là mặt nạ của nàng. Một
khi đeo vào, cũng chỉ có thể do lang quân của mình tháo xuống. Nếu nàng
lạc tuyển, Vũ Văn Uyển Nhi, nàng phải đeo mặt nạ này cả đời. Hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên cố gắng biểu hiện cho tốt.
Tới đại sảnh,
Vũ Văn Uyển Nhi nhận mặt nạ do nhân viên có liên quan đưa cho. Mắt đẹp
đảo qua, phát hiện các vị trí gần như đã kín cả, chỉ còn lại góc một chỗ ở trong góc tối.