Chí Tôn

Chương 100: Q.4 - Chương 100: Xông vào trận địa, Tinh đức chân thân(thượng)




Nhưng mà sau nửa canh giờ, nhưng Thiết Ngao vẫn không biết được Ám Các có bao nhiêu người ở đây.

- Tại sao có thể như vậy? Những người ta muốn đâu?

Sau khi người mặc áo đen xuất hiện lần thứ hai, Cuồng Nho Tướng Quân cũng không nhịn được nữa rồi, mờ miệng chất vấn.

- Tên Sở Vân rất xảo quyệt, hắn đã thay đổi đường đi. Thoáng chốc đường đại quân thứ ba từ Vệ gia đảo đã hướng về phía Hoa gia đảo. Trước mắt phân đội trường đã thu hồi Thất Tinh Tuyệt Sát trận, bí mật truy kích. Tương quân yên tâm, lần này sẽ không ngoài ý muốn của ngài.

Người mặc áo đen bẩm báo.

Nghe xong lời này, mặc kệ là Thiết Ngoa hay Cuồng Nho Tướng Quân đều cảm thấy bất ngờ.

- Tên Sở Vân này lại có thể dễ dàng buông tha Vệ gia đảo, bỏ gần tìm xa, đi tới Hoa gia đảo? Minh thương dễ phòng ám kiếm khó phòng, quả thực rất xảo quyệt. Đến bây giờ mới bộc lộ rõ mục đích!

Mà lúc này, tại Hoa gia đảo.

Đại quân Thư gia nhanh như thiểm địa tiếp cận vây đánh đánh mấy cảng trọng yếu của Hoa gia.

Tinh kỳ bay phấp phới trong gió, đao kiếm như rừng, trống trận nhiều vô kể. Sở Vân đầu tàu sương mẫu, đứng hiên ngang trước mũi thuyền, ánh mắt lợi hại như đao, xuyên thấu không gian trong khoảng mười trượng, nhìn thấy Hoa Anh đang đứng trên tường thành xa xa.

- Hoa Anh, lần này ta tới đây, không muốn nhiều lời vô ích. Ngươi hàng thì sống, không hàng thì chết.

Hắn vừa mờ miệng nói, nhất thời khiến quân sĩ Hoa gia lo nơm nớp, sắc mặt trắng bệch, rất nhiều thân thể khẽ run lên trong gió.

Đổi lại là những người khác nói ra lời bạo ngược này, toàn quân Hoa gia trên dưới chỉ biết cười vang một trận. Thế nhưng không phải ai khác mà chính là Tiểu Bá Vương Sở Vân, người đã từng lấy một địch vạn!

Chính là hắn một mình tiến lên phía trước nói ra lời này, khiến toàn bộ Hoa gia đảo trở nên vô cùng căng thăng, ngưng trọng vạn phần.

Ngay sau đó vô số ánh mắt chăm chú nhìn Hoa Anh.

Khuôn mặt Hoa Anh vững như sắt, thần tình lạnh lùng như núi tuyết. Ánh mắt nhìn Sở Vân càng lúc càng trở nên phức tạp.

Gió trên biển gào thét, thổi vào vạt áo của Hoa Anh phất phơ bất định, cũng thổi rối loạn suy nghĩ của hắn.

Hắn vẫn còn nhớ rất rõ tình cảnh lần đầu tiên trông thấy Sở Vân. Khi đó tại Thiên Ca Thư Viện, trời cao vời vợi, mây trắng thong thả trôi đi, núi xanh nước biếc chảy dài, tường trắng ngói đỏ, giữa lúc tuổi trẻ xao động khinh cuồng.

Khi đó Sở Vân đã không giống những thiếu niên khác.

Hắn dũng cảm tiến tới giống như một mũi tên sắc sắc bén bay vụt đi, có thể không bỏ qua bất kỳ trận đấu đá nào khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Trời sinh hắn đã có khí chất hung mãnh, bất luận hắn hành sự âm trầm thế cờ nào cũng không thể che giấu được phong thái của hắn.

Trước kia trước mắt bao nhiêu người, tư vị thất bại trong trận đánh với Sở Vân, Hoa Anh khắc ghi thật sâu trong lòng.

Trước kia thư viện thịnh thế, trong Tinh Thánh đại xạ lễ, Sở Vân lĩnh ngộ được Lưu Tinh Tiễn Thuật đảo ngược tình hình. Rất nhiều lần Hoa Anh nhớ lại trong mộng, giật mình tỉnh giấc.

Vô số lần nghe được chiến tích kinh hoàng của Sở Vân, nhất là tin Sở Vân một mình địch vạn người, quả thực hắn khó có thể tin được.

Hiện tại quân đội Thư gia vây hàm, Sở Vân đứng trước mũi thuyền, tướng mạo hắn đã thay đổi nhiều. Hắn thoạt nhìn không giống như một thanh bảo đao tuyệt thế, nghiêm nghị sắc bén.

Thế nhưng Hoa Anh lại biết hắn càng đáng sợ. Khí thế của hắn đã biến mất giống như bảo đao cất vào bao. Một khi tuốt ra khỏi vò, nhất định sẽ là cảnh tượng long trời lở đất.

- Quả nhiên là sở hữu 5 đầu Linh Yêu, danh tiếng đã khác biệt, vốn muốn đuổi kịp và vượt qua ngươi, nhưng hiện tại lại để ngươi bỏ rơi càng ngày càng xa hơn.

Trong lòng Hoa Anh than thở, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, cảm giác mất mát một mực bao phủ toàn thân hắn.

Nếu như có thời gian, hắn có thể phát triển, là có thể luồn cúi. Hắn có vô số kế hoạch, vô số sách lược, chỉ cần Thư gia và các hải đảo khác khai chiến là hắn có thể mượn gió bẻ măng. Đến lúc đó mọi thứ đều có thể nảy sinh.

Thế nhưng hiên tai, Sở Vân giết đến, khiến kế hoạch của hắn đều trở nên viển vông.

Trong nhàn thần lậng yên, kiên định như núi của Sở Vân, càng làm cho Hoa Anh thực sự cảm nhận được tính cánh của hắn. Bây giờ nếu không hàng. nhất định kết quả chính là cái chết!

- Hoa Anh ta được Sở Vân coi trọng như vậy sao?

Hoa Anh chỉ có thể âm thầm cười khổ, đột nhiên hắn nghĩ tới Sở Vân phát sáng trong lễ Tinh Thanh. Hắn liền nói.

- Tiễn quá cong đúng là không thể bắn trúng mục tiêu.

- Tiễn của ngươi cho tới bây giờ cũng không hề bị cong. cũng chỉ có người như vậy mới có thể lĩnh ngộ được Lưu Tinh Tiễn Thuất... Có rất nhiều điểm, quả thực ta không bằng ngươi.

Trong miệng yếu ớt thở dài, Hoa Anh không kiên trì được nữa, liền hạ lệnh phân phó tùy tùng xung quanh:

- Mở cửa thành.

Quân Thư gia vào thành, không đánh mà thắng. chiếm được Hoa gia đảo, đồng thời cấp tốc giải quyết vấn đề.

- Có thể được Sở Vân ngươi coi trọng như vậy, không biết là may mắn hay bất hạnh của Hoa Anh ta?

Hoa Anh dẫn Sở Vân tới phòng nghị sự, lại nhường chủ vị, đứng phía dưới không lưng cười khổ nói.

- Ta vốn chuẩn bị tấn công Vệ gia đảo. Nhưng phát hiện chiến hạm của Vệ gia đảo vẫn chưa xuất hiện mà co đầu rụt cổ phòng thủ trên đảo. Trong lòng ta khẽ động, trên Chư Tinh Quần Đảo đối thủ đáng được ta coi trọng. ngoài Thiết Ngao ra cũng chỉ có Hoa Anh ngươi. Ta hiểu rất rõ tài trí của ngươi, nếu để ngươi tùy ý phát triển, ắt sẽ trở thành trở ngại lớn. Cho nên ta muốn bóp nát trở ngại này trước khi nảy sinh.

Sở Vân mỉm cười, thẳng thắn nói.

- Ai, di ngôn của gia phụ trước lúc lâm chung chính là muốn Hoa Anh chân chính quy thuận Thư gia. Bây giờ xem ra, con mắt của gia phụ rất tinh tường. Tại đây Hoa Anh bái kiến thiếu đảo chủ.

Vừa nói, Hoa Anh vừa ôm quyền khom người quỳ rạp xuống đất.

Hắn thực sự là người thông minh, nếu chống đối không được cũng chỉ còn cách quy hàng.

Sở Vân vui mừng nói:

- Lúc trước ta được Nhan Khuyết trợ giúp giống như hổ mọc thêm một cánh. Bây giờ có thêm Hoa Anh ngươi, giống như hổ mọc cánh thứ hai, tăng thêm sức mạnh có thể tung hoành khắp quần đảo!

Đây đúng là niềm vui thực sự.

Tại kiếp trước, danh tiếng của Hoa Anh và Nhan Khuyết ngang nhau, về sau leo lên DỊ Sĩ bảng. tài hoa xuất chúng. Nhan Khuyết là chính, giòi thao lược. Hoa Anh là kỳ, thực thi kế sách. Một chính một kỳ phối hợp hoàn mỹ.

Lúc trước Sở Vân không thu phục được là do thời cơ chưa tới. Bây giờ Thư gia chiếm đoạt Viêm gia có trong tay Hỏa Đức Văn Thư, trở thành thế lực đứng đầu có hi vọng thống nhất quần đảo. Đồng thời Sở Vân đánh bại Tiểu Tiến Thần, lại nắm giữ năm đầu Linh Yêu, thực lực xuất chúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.