- Thật ra ngươi rất có nguyên tắc.
Sở Vân gật đầu, vẫn chưa đưa
ra quyết định của mình. Trong lúc chiến đấu, Tây Tiện đã nhiều lần kêu
gào. Sở Vân cũng là người thông minh, đã sớm đoán được mọi chuyện.
Hắn cảm thấy lúng túng không biết nên xử trí Tiếu Tiểu Hiền này như thế nào.
Hắn cũng không biết, bản thân Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền thực sự là truyền
nhân của Thần Thâu Môn. Tuy rằng danh tiếng của hắn không tốt, nhưng
trong Tứ đại dâm tặc, lại chỉ có hắn là sạch sẽ, thực sự chưa từng có
hành vi thô bạo xấu xa nào. Chỉ là hành vi xử sự của hắn thật sự khiến
nhiều người căm hận.
Nhìn thấy nữ nhân, dù là mẹ lão trên mấy
trăm tuổi đến trẻ nhỏ một hai tuổi, đều muốn đùa giỡn. Thường thường một câu nói, thậm chí một ánh mắt cũng có thể làm cho người khác kích động
muốn đánh hắn một phen.
Bởi vậy hắn mới bị người ta gọi là "Tây
Tiện". Quả thực là tiện tới cực hạn rồi, nát bét rồi. Chỉ là hiện tại Sở Vân xem ra, hắn cười đùa cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi. Hắn vẫn chôn
chặt tình cảm của mình ở sâu trong lòng. Hắn đối với Thần Thâu Môn vẫn
nhiệt tình, yêu thương và trung thành...
Đây là tình cảm chân
tình, không thể ngụy trang được. Sở Vân có kinh nghiệm phong phú, thấy
Tây Tiện làm như vậy, trong lòng đã thầm thở dài.
Từ sâu trong
lòng, Sở Vân cũng không muốn chém chết Tây Tiện. Hắn vì trung thành và tận tâm Thần Thâu Môn, bằng không cũng sẽ không cần lo lắng khi vi phạm môn quy cướp giật truyền thừa.
Hắn trộm chiếc nhẫn chưởng môn,
hoàn toàn có thể tự lập môn hộ. Nhưng lại chạy tới, đánh nhau với Sở
Vân. Trong khi chiến đấu, hắn có Thương Không Hạc, nếu muốn thoát đi, Sở Vân căn bản không ngăn hắn được. Nhưng hắn vẫn chiến đấu đến cùng, mãi
đến khi phân thắng bại.
Một là hắn có thiên tư trác việt, không
kém gì Sở Vân. Gần mười bảy tuổi, đã hình thành hệ thống chiến thuật
thành thục, linh quang dư thừa, đã sở hữu Chiến lực Kiếp yêu.
Và
chiến đấu với Tiếu Tiểu Hiền là cuộc chiến đấu khiến Sở Vân gian nan
nhất. Hắn hầu như luôn ở thế hạ phong, đã từng bị Tiếu Tiểu Hiền xuất
quỷ nhập thần đánh cho không còn sức đánh lại. Hắn dùng toàn lực, dựa
vào Nguyệt Thỏ, Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, Ngũ
Đức Chân Thân, Bảo Quang Mông Trần Quyết, cuối cùng mới hiểm hiểm giành được thắng lợi.
Không hề nghi ngờ gì, Tiếu Tiểu Hiền là một kỳ tài, lương tài mỹ ngọc. Nếu phải giết, thực sự đáng tiếc.
Nhưng nếu dùng, bản thân Sở Vân lại có điều cố kỵ.
Dù sao mình đã đánh bại hắn, đoạt ngôi vị chưởng môn của hắn. Chuyện này, không có khả năng không là gút mắc trong lòng hắn.
Con người hay thay đổi. Nhất là một kẻ tài hoa xuất chúng như Tiếu Tiểu
Hiền, có ngạo khí cứng cỏi. Thực sự có thể thần phục làm thủ hạ của Sở
Vân sao?
Trong đó, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Nếu sau này thực sự có ngày trở thành kẻ địch, vậy chẳng phải mình đã thả hổ về rừng,
lưu lại hậu hoạn về sau hay sao?
Hơn nữa, yêu vật trong tay hắn
gồm Tầm Bảo Thử, Thương Không Hạc, Trích Tinh Thủ Sáo vân vân, đều là
yêu vật cường lực quý hiếm. Đối với những thứ đó, Sở Vân cũng có chút
động tâm.
Trầm ngâm trong một lát, thần quang trong mắt Sở Vân dần dần lắng xuống. Giọng nói của hắn không mang theo cảm xúc, ra lệnh:
- Tốt, Tiếu Tiểu Hiền, nếu ngươi nhận ta là chưởng môn. Vậy nên nghe theo lệnh của chưởng môn. Hiện tại ta yêu cầu ngươi chủ động từ bỏ khế ước,
chuyển nhượng tất cả những yêu vật này cho ta, ngươi có bằng lòng hay
không?
Tiếu Tiểu Hiền nghe vậy, thân thể liền chấn động.
Hắn chớp chớp con mắt, lộ ra một nụ cười gượng. Tuy mình đã công khai thể
hiện sự trung thành của mình đối với Thần Thâu Môn, nhưng xem ra Tiểu Bá Vương vẫn không tin.
Cầm yêu vật trong tay, chuyển nhượng tất cả cho hắn, khác nào tự hủy đi chính mình.
Đến lúc đó mình không còn chút giá trị lợi dụng nào, hắn còn có thể bỏ qua cho mình sao?
Sẽ không. Sở Vân muốn bỏ chính mình!
- Thật không ngờ, Tiếu Tiểu Hiền ta tung hoành ngang dọc trong thiên hạ,
cuối cùng lại có kết cục như ngày hôm nay. Cũng được! Mấy thứ này, đều
là do ta dựa vào truyền thừa, tích lũy vào tay. Theo lý, cũng là vật của chưởng môn!
Tiếu Tiểu Hiền suy nghĩ trong chớp mắt liền sáng tỏ, Sở Vân có ý muốn trừ hắn. Nhưng không giải thích gì, chỉ yên lặng giải
trừ khế ước. Yêu vật trong tay đều hiện ra.
Đầu tiên là Tầm Bảo
Thử, đây là yêu thú tuyệt phẩm Linh Yêu đỉnh phong, là bảo vật trời sinh có thể cảm ứng, cũng có thể khắc chế phần lớn yêu vật. Ngay cả Túy
Tuyết Đao, Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi cũng thiếu chút nữa thua trong tay
nó.
Sau đó là Thương Không Hạc. Con yêu thú này, có thể độn không mà đi. Mặc dù chỉ có tu vi Đại Yêu đỉnh phong, nhưng trong trận chiến
đấu vừa rồi lại có tác dụng đến hết sức quan trọng. Có nó, mặc sức đi
lại trong không gian. Bất luận là chạy trốn hay đánh lén, đều có thể
khiến thần không biết quỷ không hay, khiến địch nhân không thể tránh
được.
Sau đó là Bát Phương Sưu Thiên Kính, đây là một yêu binh
tuyệt phẩm cấp sổ Linh Yêu đỉnh phong, là yêu binh thuộc về trinh thám,
đạo pháp phối hợp vô cùng mạnh mẽ.
Dù cho Hồng Yêu không màu của
Sở Vân đã sở hữu đạo pháp phụ trợ hoàn thiện, trong đó có rất Tiểu Tự
tại vô tướng thuật, vẫn bị nó chiếu khiến phải hiện ra.
Tiếp nữa
là Ám Độ Toa. Có nó, tốc độ Sở Vân sẽ tăng vọt gấp mấy lần. Sau khi Sở
Vân thu phục những Linh Yêu này, linh quang trong cơ thể vốn trống
không, nhưng hiện tại mười phần có tám phần là hình ảnh Linh Yêu.
Linh quang trong cơ thể hắn vốn từng hấp thụ Cuồng Nho Tướng Quân, bởi vậy
linh quang cũng đạt được cấp số Hào Hùng, chí ít có thể thu phục trăm
Linh Yêu bình
thường. Nhưng yêu vật của Sở Vân, không phải thượng đẳng, cũng là tư chất tuyệt phẩm, linh quang phải gánh vác vô cùng to lớn.
Sau lại đó hắn lại ký kết khế ước với các tiên phi. Tuy rằng chỉ là khế ước liên minh, nhưng các tiên phi vô cùng đặc biệt, linh quang trong cơ
thể là quy cách thiên chi kiều nữ. Linh quang của các nàng có thể sánh
ngang Kiếp Yêu mười vạn năm. Bởi vậy phải dùng rất nhiều linh quang để
gánh vác các nàng.
Đến bây giờ, linh quang của Sở Vân, chỉ có thể gánh vác mười bảy, mười tám Linh Yêu bình thường. Về phần Kiếp Yêu,
cũng đừng suy nghĩ đến làm gì.
Xem ra, dùng Bảo Quang Mông Trần
Quyết, phong ấn tu vi Trích Tinh Thủ Sáo, cũng không thể khiến linh
quang của nó nhỏ đi. Bảo Quang Mông Trần Quyết cũng đã tới giới hạn cuối cùng.
Nhận ra Sở Vân gặp phiền phức, Tiếu Tiểu Hiền bỗng dưng mở miệng nói:
- Kỳ thực, bộ Trích Tinh Thủ Sáo này là trấn môn chi bảo của Thần Thâu
Môn ra, do tổ sư sáng lập ra môn phái đã truyền thừa. Chưởng môn, người
không cần lo lắng, cho dù nó trở thành vật vô chủ, cũng sẽ bảo hộ bên
cạnh người. Cho đến ngày linh quang của người dư thừa có thể nắm giữ nó
mới thôi.
Hắn liên tục cười khổ, không nghi ngờ gì mình sắp phải
chết. Nhưng giây phút chờ chết này, tự nhiên lại hào hiệp, hoàn toàn
loại bỏ được nỗi lo lắng trong lòng mình, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
- Nếu Tiểu Bá Vương người nắm giữ ngôi vị chưởng môn, so với ta nhất định sẽ tốt hơn. Người mới mười sáu tuổi, cũng đã đánh bại ta. Đệ nhất nhân
trẻ tuổi quả thực danh đúng với thực.
Huống chi, người còn có Thư gia làm hậu thuẫn. Về điểm này so với ta đã mạnh hơn rất nhiều. Quả
thật, chiếc nhẫn chưởng môn đã lựa chọn được một chủ nhân tốt.
- Ôi, ta thành như vậy, có thể xem như đã có chút cống hiến cho Thần Thâu Môn không?
Nếu tới hoàng tuyền, gặp lại sư phụ, có thể nói đã thực hiện được lời hứa
với người trước lúc lâm chung không? Đáng tiếc ta không thể thấy ngày
Thần Thâu Môn phát dương quang đại. Chỉ có điều, người cũng phải cẩn
thận. Lúc này Yến Vương Kiếm phủ, Cửu U thành, Khổ Đà Tự đều có truyền
nhân qua đây thí luyện. Thực lực của bọn họ không kém hơn ta chút nào.
Gặp phải bọn họ, thực sự không ổn. Nếu có thể tạm thời tránh đi...
Người sắp chết, cũng nói lời thiện. Tiếu Tiểu Hiền tận tình khuyên bảo, nói
một hồi, cuối cùng mới nhắc nhở. Giọng nói tràn ngập vẻ chán nản, thả
lỏng, thở dài, lại có phần kỳ vọng, bất an đối với Thần Thâu Môn.
- Được rồi.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì.
- Thiếu chút nữa thì ta quên. Đây là những thứ ta trộm được từ chỗ của Tể tướng Thiết Sơn, Thiên Sát bang. Trong này còn có một lệnh bài thông
hành. Hẳn là là vật then chốt khiến Thiên Sát bang mở được đại trận hộ
điện.
Hắn lại hai tay dâng ra mấy thứ này.
Sở Vân kinh ngạc, vui mừng, phát hiện ra trong đó có thứ mà mình muốn:
- Thiên liệu đan, Thiên bạo đan. Ha ha, thật không ngờ mấy thứ này, cuối cùng đều vào trong tay ta.
- Thiên bạo đan?
Nghe hắn nói như thế, Tiếu Tiểu Hiền ngây người ra một lúc, lắc đầu cười khổ nói.
- Thật không ngờ trong tay của ta có một lọ Thiên bạo đan. Kiếp sau, nếu ta trộm xong, nhất định sẽ kiểm tra kỹ càng mới được.
Nếu Tiếu Tiểu Hiền dùng Thiên bạo đan, kết quả của cuộc chiến chắc chắn đã khác.
Nhưng sự thực chính là sự thực. Hiện nay, đã thành kết cục đã định rồi.
- Kiếp sau? Ngươi vẫn muốn làm người Thần Thâu Môn? Ha ha, nghĩ rất hay.
Cả đời này, ngươi còn chưa qua hết, đã nghĩ tới chuyện kiếp sau sao?
Sở Vân cao giọng cười.
- Chưởng môn người...
Vẻ mặt Tiếu Tiểu Hiền đầy ngạc nhiên.
- Ngươi đã chắc chắn rằng ta muốn giết ngươi?
Sở Vân lắc đầu mỉm cười.
- Ngươi nghĩ khí độ của ta cũng quá thấp rồi. Huống hồ, một tay chân như ngươi thực sự không tồi, giết đi quả thực là đáng tiếc.
- Tay chân... Ta van người. Chưởng môn, ngươi nói chuyện, không nên trực tiếp như vậy được chứ?