Chí Tôn

Chương 90: Q.6 - Chương 90: Xung phong! Xung phong! Xung phong! (hạ)




Cảm xúc hoảng sợ nhanh chóng truyền khắp Đông Hải Phái. Sĩ khí của bọn họ xuống dốc không phanh.

- A a a a!

- Giết, báo thù cho ba lão tướng quân!

- Người ngăn cản ta phải chết!

Tướng sĩ Thư Gia trừng mắt, huyết khí phun trào, sát ý điên cuồng kinh hãi cả quỷ thần.

Chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân, Vũ Đại Đầu ở giữa mười ngàn quân bảo vệ Thư Thiên Hào, đã bị nhiều vết thương trầm trọng, da tróc thịt bong. Hắn chính mắt thấy cảnh tượng bi tráng này, yết hầu như bị vật gì ngăn chận, nước mắt đã rơi đầy trên mặt.

Đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến một khúc hành khúc.

- Mây đen kia! Che đầy trời! Sóng lớn kia! Cao như núi! Gió lạnh kia, đập vào mặt! Hoa sóng kia, đánh vào thuyền!

- Đâu quản kia cuồng phong như đao, màn mưa như mũi tên! Đâu quản kia sơn hà nghiền nát, thân thế chìm nổi.

Đây là hành khúc được truyền lại trong Thư Gia suốt mấy trăm năm qua.

Đây là tiếng hô của Thư Thiên Hào. Hắn đã mất đi sức chiến đấu, nhưng lại cố lấy chút sức lực cuối cùng, phát ra tiếng ca như vậy, để tưởng niệm ba vị lão tướng, cố gắng lớn nhất để có thể trợ giúp đội quân của mình.

- Đồng bạn kia, mở mắt ra! Người cầm lái kia, nắm chặt tay! Cẩn thận kia, đừng lười biếng! Liều mạng kia, chớ khiếp sợ.

- Không sợ kia sóng lớn nghìn trượng cao như núi! Không sợ kia nghìn quân vạn mã thương như rừng!

Giọng nói của hắn, một chút cũng không êm tai, thậm chí có thể nói là khàn khàn khó nghe đến cực điểm. Quả thực giống như gầm rú.

Nhưng tiếng ca như vậy, lập tức đánh động tới tình cảm sâu sa nhất trong nội tâm tướng sĩ Thư Gia tướng sĩ!

Tiếng ca rất nhanh lớn dần, mỗi người đều cất tiếng ca.

- Nhân sinh từ trước tới nay ai không chết, máu đỏ một trái tim một tấm lòng.

- Xông qua biển, quay đầu lại! Cùng sóng biển kinh đào kia, quyết tử chiến! Quyết tử chiến...

Tiếng ca xông lên, kích động vòm trời, hình thành sóng dữ bàng bạc, cuốn sạch tất cả, bao phủ tất cả!

Đã qua gần trăm năm, chuyện cũ đều chấm dứt. Sinh tử không đáng nói, chỉ có tồn tại vinh nhục.

Xung phong!

Xung phong!!

Xung phong!!!

Đông Hải Phái liên tiếp tan tác, bị giết, bị đánh tơi bời.

- Hết rồi!

Tinh Ngân đại sư kêu lên một tiếng bi thảm, bị đại quân Thư Gia mãnh liệt đánh tới.

- Ta chính là cường giả Hầu cấp, ai dám giết ta! Ai dám giết ta?

Phá Quân Hầu lớn tiếng kêu to, tình trạng dường như đã phát điên.

Xoát!

Một dao găm xuyên thủng trái tim hắn. Phá Quân Hầu mang theo biểu tình khó có thể tin, ngã xuống. Ở phía sau hắn, Tử Tiêu đứng thẳng, mang theo vẻ mặt khinh thường:

- Có gì không dám?

...

- Bất kỳ giãy dụa nào cũng là vô ích.

Trong không gian chiến trận, Lục Kình Vương từ trên cao nhìn xuống, quan sát Sở Vân phía dưới, giống như thần linh trên bầu trời, tuyên án vận mệnh của phàm nhân.

Nhị Lang Thiên Quân bị hãm trong vòng vây của Yêu thú, đã thành người máu. Đại Nhật Quang Minh Khải trên người hắn, đã hoàn toàn bị phá nát. Ngọc Thanh Tâm Liên ở hắn đỉnh đầu, lung lay sắp đổ. Thiên Cẩu đã chết ngất đi, bị bỏ quên trong góc chiến trường.

Tình huống của Sở Vân, so với hắn cũng thật chật vật.

Tất cả Yêu vật chủ lực đều trọng thương gần chết, bị bắt vào trong túi. Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải, cũng bị Lục Kình Vương miễn cưỡng đánh vỡ. Yêu vật bên cạnh, cũng chỉ còn lại Kiến Mộc. Bạo Động Viên và Thao Thiết đều bị trọng thương, miễn cưỡng chống đỡ.

Tuy nhiên, Lục Kình Vương cũng bởi vậy trả giá vô cùng nghiêm trọng. Bên cạnh hắn, chỉ còn lại có Hỗn Độn ban đầu và một con Bạch Cốt Đại Chương Ngư.

- Chiến cuộc đã định. Các ngươi cũng không chịu nổi một đòn. Mà sức chiến đấu của bản thân bản vương, lại vẫn còn đầy đủ. Tuy nhiên bản vương cũng đều không phải là người quá quắt. Hiện tại cho các ngươi một con đường sống. Quỳ xuống thần phục bản vương, bản vương sẽ khoan hồng độ lượng. Không chỉ buông tha các ngươi, sau này còn có thể mạnh mẽ tài bồi các ngươi.

Lục Kình Vương chậm rãi từ trên cao hạ huống, chậm rãi tiếp cận Sở Vân.

Sở Vân không có trả lời, tư tưởng hỗn độn. Hắn nửa nằm nửa ngồi, thương thế trầm trọng gần như đã mất đi ý thức.

Lúc này, tiếng ca truyền đến.

Đánh một trận với Lục Kình Vương, Sở Vân đã cố gắng hết sức.

Nhưng cường giả Vương cấp, dù sao cũng là cường giả Vương cấp.

Khác với yêu vật, Ngự yêu sư cường đại nhất là linh quang trong cơ thể, là trí tuệ vạn vật chi linh.

Trí tuệ Lục Kình Vương sâu không lường được. Đầu tiên là đánh phá Bát Quái Chiến Trận, sau đó lại hiểu rõ tác dụng của Thông Linh Xà, đánh tan trạng thái liên thủ của Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân.

Cứ như vậy, không chỉ có khiến chiến trận suy yếu, còn muốn dùng linh áp Vương cấp áp chế và ảnh hưởng, Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân bị quản chế khắp nơi, chiến đấu gian khổ đẫm máu.

Có thể đi đến mức như bây giờ, khiến phần lớn chiến lực của Lục Kình Vương đều tan rã, nghe đã rợn cả người, đủ để cười ngạo thiên hạ.

Làm được thành tích như vậy, khiến Lục Kình Vương vốn là kẻ địch cũng không khỏi cảm thấy thương tiếc, muốn thu nhận hai người bọn họ.

Sở Vân không có trả lời, ý chí của hắn đã trầm luân ở trong hắc ám. Thương thế cực kỳ nghiêm trọng khiến hắn muốn ngất đi.

Nhưng trong bóng đêm khôn cùng, truyền đến những tiếng ca...

Tiếng ca này quen thuộc như thế, khiến hắn không chủ định chợt nhíu mày.

Năm đó, hắn vừa sống lại, hãm sâu trong hồi ức về Thư Thiên Hào. Chính hắn mang theo mấy chiến thuyền, chém gió vượt sóng, hát vang hành khúc Thư Gia này, đánh hải tặc, cứu nghĩa phụ.

Hiện nay quang âm lưu chuyển, khiến vận mệnh của hắn và Thư Thiên Hào đổi cho nhau.

Lúc này, đổi thành Thư Thiên Hào hát vang, kêu gọi ý chí chiến đấu cao nhất trong lòng mỗi nam nhi của Thư Gia.

Đây đúng như một vòng tuần hoàn huyền diệu.

Lục Kình Vương nhíu mày, không ngờ tiếng ca có thể rơi vào trong không gian chiến trận này. Xem ra bên ngoài Đông Hải Phái tác chiến cũng không lý tưởng. Tiếng ca này vô cùng dõng dạc, khiến hắn chợt nảy sinh một cảm giác bất an.

Tuy nhiên hắn cũng không có cách nào chấm dứt. Bên cạnh hắn chỉ còn lại có hai Yêu thú, đã không thể tạo thành không gian chiến trận. Không gian chiến trận đã dựng ban đầu dựng lên cũng bị tàn phá không chịu nổi. Khắp nơi đều là những lỗ hổng hư không, thông với thế giới bên ngoài. Nếu không tu bổ, không gian này sẽ nhanh chóng sụp đổ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao tiếng ca có thể lọt vào được.

Tiếng ca càng ngày càng vang dội, như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.