Xoạt!
Ánh đao lóe lên, máy bắn tung tóe, một cánh tay vẫn còn đang nắm chắt thanh yêu kiếm bay lơ lửng trên không trung.
- Aaah!
Yêu Đông Lưu ngửa mặt lên trời rống lớn, bộc phát ra tiếng kêu thê thảm kinh động trời đất.
- Cánh tay của ta, cánh tay của ta!
Con đau nhức kéo tới lộ rõ trên khuôn mặt Yến Đông Lưu, hai mắt hắn đỏ thẫm nhìn cánh tay cụt càng lúc càng bay xa, khiến hắn tràn ngập phẩn nộ và
oán hận.
Hắn mắt đi một tay, sau đó cũng chỉ có thể sử dụng một
kiếm, nhất thời uy lực chiến thuật của chính mình của giảm đi rất nhiều. Từ giờ về sau sẽ rớt khỏi Dị Sĩ bảng.
Cánh tay này vừa đứt, nhất đi linh quang trong cơ thể hắn mất đi một phần mười. Tiên huyết phun
ra, sắc mặt hắn trắng bệch, chiến lực giảm sút nghiêm trọng.
Đương nhiên Sở Vân sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tiếng tiêu càng lúc càng
nhanh, giống như gió lớn mưa rào, 8 đầu Linh Yêu đan xen vào nhau thi
triển đủ loại đạo pháp.
Rất nhanh, mạnh mẽ đánh vào thanh yêu kiếm còn lại của Yếu Đông Lưu.
- Sở Vân, ngươi thật đáng chết! Dám chặt đứt cánh tay của ta, ta chịu đau đớn, ngươi cũng đừng mong sống sót! Đạo pháp Kiếm Bộc!
Yến Đông Lưu ngửa mặt lên trời mà rít gào, bỗng nhiên cánh tay rung lên, quang mạnh yêu kiếm trong tay ra ngoài.
Ầm!
Yêu kiếm vỡ vụn, bỗng nhiên giống như mặt trời bộc phát ra quang mang chiếu xa vạn trượng, sóng xung kích rất lớn quét ngang qua toàn bộ Bát Quái
Trận. Ngay cả Sở Vân cũng phải lùi lại vài bước, tiếng tiêu cũng bị kìm
hãm bởi một kích kinh khủng từ xưa đến này chưa từng có này.
- Đây chính là đạo pháp Kiếm Bộc? Quả nhiên cường đại! Ngay cả Bát Quái Trận cũng bị đánh phá!
Trong lòng Sở Vân chấn động, chiêu đạo pháp Kiếm Bộc này đúng là đạo pháp
tuyệt phẩm hiếm có, uy lực cường đại khó có thể tưởng tượng được.
Trong tiếng nổ, Bát Quái Trận vốn chặt chẽ, đã bị phá ra một lỗ thủng lớn.
Xuyên qua lỗ hổng có thể trông trang cảnh hạm đội Thủy gia và Thư gia đang hỗn chiến trên mặt biển.
- Trời không vong ta!
Yến Đông Lưu thấy vậy, nhất thời vui mừng. Thân pháp như điện, thừa cơ miệng từ từ quát lên một tiếng.
Sở Vân muốn chặn lại cũng đã chậm.
Không còn cách nào khác, hắn đành phải thu hồi Bát Quái Trận, trở về hiện thực.
- A ha ha ha, thực đáng tiếc a. Bát Quái Trận còn chưa hoàn thiện đã bị
ta đánh cho chạy bán sống bán chết. Rốt cục vừa rồi ngươi đã đánh mất cơ hội giết chết ta. Dưới đạo pháp Kiếm Bộc của ta, mọi thứ sẽ trở thành
những mảnh vụn!
Yến Lưu Đông chỉ còn lại một tay một kiếm, điên cuồng rống giận:
- Tinh binh Phi Kiếm, kiếm hội tụ thành một khối, Trực Quải Thương Thanh Đại Kiếm Bộc!
- Kiếm hội tụ thành một khối, Trực Quải Thương Thanh Đại Kiếm Bộc!
Gần 600 tinh binh Phi Kiếm giận dữ hét lớn, đồng thời phi kiếm bắn ra khỏi tay.
Từng thanh từng thanh Bính Phi Kiếm tản ra quang mang đẹp mắt, từ chiến
trường hội tụ tại chỗ Yến Đông Lưu. Thân kiếm mềm mại không gì sánh
được, chẳng khác gì đoàn chim Bạch Vũ, giữa không trung xuất ra từng đạo hồng quang trải dài.
Sau cùng hội tụ bên cạnh Yến Lưu Đông,
không ngừng uốn lượn xung quanh hắn. Chợt liếc mắt nhìn qua, gần 600
đường kiếm hợp lại tạo thành một quả bạch cầu đường kính tới mười
trượng.
Cảnh tượng hùng tráng như vậy, khiến cho cả chiến trường trở lên yên tĩnh.
- Đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Sĩ tốt Thư gia chửi bới ầm ĩ, cảm nhận được một luồng áp lực khổng lồ.
Ừng ực, Thỏ Tướng Quân nuốt nước bọt, hai mắt trợn trừng, thất thanh nói:
- Những Phi Kiếm này kết hợp thành một thể thống nhất, quả là to lớn...
Ngược lại, sĩ khí quân đội Thủy gia bỗng nhiên khẽ dâng trào.
- Giết! Giết! Giết!
- Ta thật là may mắn, rốt cục lại một lần nữa thấy được đạo pháp Kiếm Bộc!
- Thư gia, các ngươi hết đường rồi. Hãy thưởng thức một chút cảnh đẹp, trước khi lìa đời đi!
Trên khuôn mặt các tinh binh Phi Kiếm đều hiện lên vẻ điên cuồng, rất nhiều
kẻ càn rở mà cười lớn, dùng nhãn thần liếc mắt nhìn quân Thư gia giống
như nhìn người đã chết.
- Tốt tốt, hãy nhớ kỹ tên của ta, Sở Vân. Tới hoàng tuyền rồi, đừng quên là ngươi chết trong tay ai! Đại Kiếm Bộc!
Giữa dòng xoáy, Yến Đông Lưu liền phát ra một tiếng hô lớn.
Ầm!
Đột nhiên vang lên tiếng nổ rung chuyển trời đất. Bộc phát ra kiếm quang
kéo dài không ngớt, trút xuống, hội tụ thành một giải huyễn bạch kiếm hà to lớn lộng lẫy!
Chỉ trong chốc lát, ngay cả mặt trời cũng bị mất đi ánh sáng chói lọi. Toàn bộ trời đất đều được bao phủ đạo kiếm quang này.
Nó đấu đá lung tung, phá vỡ khoảng không, phát ra tiếng nổ inh tai nhức
óc. Kiếm quang tầng tầng lớp lớp, kéo dài vô tận tạo ra cảnh tượng mỹ lệ xen lẫn vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Hai mắt Sở Vân liền co lại, lần đầu tiên trông thấy đạo pháp Kiếm Bộc, khiến hắn cảm thấy có một loại cảm giác ngột ngạt.
Trong mỹ cảnh mang theo mối nguy hiểm rất lớn, càng khiến cho hắn dựng tóc gáy, tinh thần và thể xác đều chấn động.
Từ trước tới này, chưa bao giờ hắn cảm nhận được mối nguy hiểm dày đặc đến như vậy! Hắn đột nhiên hiểu được, tại sao Cuồng Nho Tướng Quân lại yên
tâm giao hạm đội cho Yến Đông Lưu toàn quyền xử lý.
Bởi vì hắn biết, Yến Đông Lưu có thể dùng thực lực của chính mình để giải quyết!
Nếu như độc đấu, Yến Đông Lưu sẽ không phải đối thủ của Sở Vân. Thế nhưng
chỉ dựa vào sát chiêu này, Yến Đông Lưu đã có thể giết chết Sở Vân.