Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24

Vệ Thanh Hồng thấy hắn đi xa, lắc đầu cười nói: “Thật là, sao cứ nói nữa câu mãi vậy, thật khiến người ta khó chịu. Ra vẻ thần bí gì chứ. Nói ta không biết ý đồ của Hoàng Thượng sao? Là ngươi nhìn hắn lớn lên hay là ta a?”

Kỳ thật Thái Khang lo lắng không phải là Long Triệt. Hắn lúc trước khi giáo Long Triệt đọc thư, đã từ ánh ánh mắt tiểu hoàng đế nhìn tỷ phu của mình mà hiểu được tâm ý của hắn, biết được nút thắt trong tâm hắn, duy chỉ có Vệ Thanh Hồng một người mà thôi. Cho nên cũng vui vẻ làm một hảo thần tử, đem hảo hữu đẩy vào lòng hoàng đế. Chính là hiện giờ chuyện tới trước mắt, hắn từ trước đến nay biết tính tình của hảo hữu, lại sợ y thừa nhận không nổi đả kích bất thình lình như vậy. Có tâm muốn y làm chuẩn bị, bất đắc dĩ vài lần minh kì ám chỉ, những hảo hữu vẫn là không hiểu. Có thể thấy được trong lòng y chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, không khỏi lại lo lắng.

Rất nhiều ngày lại vội vàng trôi qua, hôm nay Long Triệt trở lại hậu cung, một đường đi vào tẩm cung Vệ Thanh Hồng từng ở lại, lập tức ngồi vào giường, vừa muốn cầm lấy chăn, đột nhiên phát giác chăn đã bị đổi, không khỏi sợ hãi, nhảy dựng lên nói: “Ai? Là ai lớn mật như thế, dám đem chăn thay đổi?”

Ngoài cửa một cung nữ hoang mang rối loạn khẩn trương chạy vào, quỳ xuống lắp bắp nói: “Là . . . . . là . . . . . Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ sáng nay. . . . . . Thấy chăn. . . . . . này tựa hồ lâu chưa đổi quá. . . . . . Cho nên. . . . . . Cho nên liền thay đổi.” Đáng thương cung nữ làm sao cũng không nghĩ ra, đổi một cái chăn đã lâu chưa giặt mà còn có thể gặp lỗi gì.

Long Triệt”A” một tiếng kêu lên, tựa như tâm can bị trích đi, ngón tay rung rẩy chỉ hướng cung nữ đang phát run: “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi không muốn sống nữa sao? Trẫm từng nghiêm lệnh, trần thiết (đồ trang trí, bày biện) trong phòng này, không cho bất luận kẻ nào sửa đổi di chuyển. Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi dám đem chăn đổi, người đâu.”

Liên Hương đi truyền điểm tâm, lúc này quay lại, gặp mấy thái giám vây quanh ngoài phòng, Hoàng Thượng trong phòng nổi trận lôi đình, hỏi rõ chuyện gì, vội tiến vào nói: “Hoàng Thượng, không trách nàng, cung nữ này là hôm qua mới điều đến nơi đây hầu hạ. Người cũng nên dùng điểm tâm.” Một bên đối tiểu cung nữ nói: “Đi xuống đi, nơi này không còn chuyện của ngươi .”

Tiểu cung nữ như được đại xá, bỗng nhiên không còn bóng dáng, còn lại Long Triệt ở lại hét lớn: “Vì cái gì cho nàng đi ra ngoài? Trẫm muốn giết nàng, trẫm muốn giết nàng. A a a a, chăn của trẫm a, đây là cái cuối cùng tỷ phu dùng qua a, mấy cái trước đã giặt hết, chỉ còn lại một giường này a, a a a a. . . . . .”

Liên Hương vừa tức giận vừa buồn cười, vội đóng cửa lại nói: “Không có chăn, mấy thứ này không phải đều còn nguyên sao? Này màn, thư, ấm trà, chén trà, cái nào không có dấu vết của Đại tướng quân? Huống chi còn có vài ngày, người chẳng phải đã có được y, còn quan tâm mấy thứ này làm gì? Tự nhiên làm hài tử người ta sợ hãi. Đáng thương nàng mới tiến cung.”

Long Triệt trong mắt lệ quang lòe lòe, rõ ràng là đau lòng cùng cực, nghẹn ngào nức nở nói: “Ngươi hiểu cái gì a? Làm gì nói có được là phải có được chứ? Không biết còn phải đợi bao lâu nữa mà.”

Liên Hương kinh ngạc nói: “Người không phải đã đoạt binh quyền của Đại tướng quân rồi sao? Còn cố kỵ cái gì? Nô tỳ còn tưởng rằng vài ba ngày nữa người sẽ ra tay a.”

Long Triệt suy sụp thở dài, nói: “Đây là khổ não khi làm hoàng đế . Y theo tâm tư của trẫm, chỉ hận không thể hiện tại liền đem tỷ phu nắm trong tay. Nhưng trẫm là Hoàng Thượng, không thể chỉ làm việc bằng dục vọng của bản thân a. Mấy Vương thúc thấy trẫm đoạt binh quyền của tỷ phu, mỗi người đều như hổ rình mồi. Chỉ chờ tỷ phu hoàn toàn rơi xuống hạ phong, bọn họ sẽ lập tức động thủ. Trẫm đến cùng cũng không thể vào thời điểm này mà tự đoạn tay mình? Nếu không một đêm hoan hảo xong, phát hiện bị người bức vua thoái vị, Trọng Quang lại xa ở ngàn dậm, ai tới cứu trẫm. Ai, lão thiên gia a, ngươi đối Long Triệt tàn nhẫn xiết bao, ngay cả một cái chăn cũng không cho trẫm lưu lại.”

Liên Hương lúc này mới hiểu được tâm tư Long Triệt, không khỏi thần tình kính nể nói: “Hoàng Thượng suy nghĩ thật chu toàn, nô tỳ bội phục. Uy vọng của Đại tướng quân không người có thể sánh bằng, huống hồ y thiện việc tác chiến, có y ở, cho dù không có binh quyền, mấy vị Vương gia kia cũng sẽ có điều cố kỵ, không dám động thủ, nếu động thủ, cũng bất quá là cho Đại tướng quân một cơ hội tế đao ( xuất thủ) mà thôi. Phải vậy không?”

Long Triệt vô tình gật đầu, một bên oán hận nói: “Vương thúc bọn họ vốn không có hảo ý, đã nhiều ngày thay nhau bí tấu nói xấu tỷ phu, trẫm đều hết thảy đáp ứng, còn an ủi khích lệ bọn họ một phen. Nhưng trẫm vẫn không áp dụng hành động, để bọn họ sốt ruột chết đi. Trẫm muốn cho bọn họ trơ mắt nhìn giang sơn ngay trước mắt, lại làm sao cũng không lấy được. Hừ, tư vị khó chịu khi thịt đến bên miệng cũng không ăn được, không thể chỉ làm cho trẫm một người thừa nhận.”

Liên Hương biết hắn lại quay về chỗ Vệ Thanh Hồng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười nói: “Điểm tâm ta đã truyền . . . . . .” Chưa nói xong cả câu, chợt có nội thị lại báo: “Đại tướng quân cầu kiến, Hoàng Thượng có muốn đến thư phòng gặp y chăng?”

Long Triệt vui đến cả chân mày, cười nói: “Gọi y đến đây đi. Vừa lúc cùng trẫm dùng điểm tâm. Nói với y, không được cự tuyệt, nếu không ấn tội kháng chỉ mà xử.”

Nội thị đi, không lâu sau, Vệ Thanh Hồng phụng chỉ kiến giá, vừa vào cửa liền kỳ quái nói: “Bên kia hình như có một nha đầu đang khóc, một đám người vây quanh ở đó, không biết là xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng răn dạy các nàng sao?”

Heát chính vaên ñeä nhò thaäp töù chöông

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.