CHƯƠNG 3
Từ trong Phượng cung, mành gấm rũ buông, tĩnh lặng yên ắng, hơi nóng từ ly trà thơm nhẹ nhàng bốc lên, Vệ Thanh Hồng lúc này đang ngồi trên một cái ghế, xuất thần nhìn hơi nóng bốc lên.
Chợt nghe tiếng bước chân vọng lại, một thanh âm cực kì ôn hòa vang lên phía sau mành: “Đều là người trong nhà, vén mành lên đi.”Nối tiếp theo thanh âm là một vị phu nhân dáng vẻ muôn phần cao quý chậm rãi bước ra, theo phía sau là mười mấy thái giám cung nữ.
Vệ Thanh Hồng vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: “Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu gần đây thân thể vẫn khỏe ? Nhi thần bời vì bận rộn quốc sự, lại kiêng hậu cung trọng địa, không có việc gì lại không dám tự ý ra vào, sau khi phụ hoàng băng hà, lại chẳng thể hầu hạ người lấy một ngày, quả thực rất hổ thẹn.”
Đoan Nghi thái hậu vội lệnh cho người hầu hai bên nâng dậy, từ ái cười: “Thanh Hồng không cần lo lắng nhiều, mẫu hậu cũng biết ngươi rất bận rộn, lại còn phải dạy Triệt nhi, ai gia sống tốt lắm, ngươi nhất thiết phải lấy giang sơn làm trọng mới được.” Nói xong chăm chú đánh giá y vài lần, kinh ngạc nói: “Chỉ mới có mấy tháng, Thanh Hồng ngươi sao lại gầy đi nhiều như vậy? Chắc là quá mức mệt nhọc phải không? Tuy nói là lấy giang sơn làm trọng, nhưng ngươi cũng phải yêu quý thân thể của mình chứ, Triệt nhi còn nhỏ, tất cả còn phải dựa vào ngươi mà.”
Vệ Thanh Hồng cúi đầu nói: “Mẫu hậu yêu mến, nhi thần ghi nhớ trong lòng, lúc nãy mẫu hậu nói đến việc dạy Hoàng Thượng, nhi thần đúng là vì việc này mới đến làm phiền mẫu hậu, hi vọng mẫu hậu có thể giúp nhi thần.”
Đoan Nghi thái hậu kinh hãi: “Thanh Hồng, không phải là Triệt nhi xảy ra chuyện gì chứ?”
Vệ Thanh Hồng vội vàng nói: “Mẫu hậu không cần quá lo lắng, Hoàng Thượng rất tốt.”
Đoan Nghi thái hậu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hòa nhã nói: “Nếu vậy, Thanh Hồng có gì cứ nói thẳng, ngươi cũng biết, từ sau khi phụ hoàng ngươi băng hà, ai gia chuyên tâm hướng phật, khó tránh khỏi việc dạy dỗ Triệt nhi trở nên sơ sài, là hắn trêu chọc, gây rối ngươi sao?”
Vệ Thanh Hồng nghĩ Long Triệt có ngộ tính thông minh, trong lòng thật cảm thấy vui mừng vô cùng, không khỏi cười nói: “Mẫu hậu nói quá lời, Hoàng Thượng thông minh hiếu học, tuy tuổi còn nhỏ, trên triều đình đã ẩn lộ khí khái vương giả, ngày sau chắc chắc là một nhất đại thánh quân của Đại Phạm. Nhưng mẫu hậu cũng biết, hắn từ nhỏ đã luôn theo nhi thần, sau khi phụ hoàng băng hà, hắn cũng chỉ thân cận với nhi thần, ngược lại không chịu tiếp cận người khác, nhi thần vì hắn mời đến vài vị lão sư, đều là những vị tiền bối tài cao đức rộng, nhưng không biết hắn sự dụng biện pháp gì, tất cả đều bỏ chạy. Bất đắc dĩ nhi thần chỉ có thể vừa học vừa dạy, chuyện này cũng không tính là vất vả gì, nhưng Hoàng Thượng thật sự thông minh hơn người, mẫu hậu cũng biết nhi thần thiện võ không thiện văn, lấy tài năng của nhi thần mà nói, tuyệt đối không thể dạy được hắn, nếu không lại vì nhi thần, mà chậm trễ tiền đồ rực rở của hắn, dưới cửu tuyền cũng không dám gặp mặt phụ hoàng cùng công chúa. Vì thế nhi thần to gan, đến thỉnh mẫu hậu làm chủ, ngài có thể khuyên nhủ Hoàng Thượng một chút, khiến hắn để danh sư dạy dỗ, nhi thần cũng yên tâm hơn.”
Đoan Nghi thái hậu gật đầu cười: “Hóa ra là vì việc này, Triệt nhi bám lấy ngươi, ai gia cũng biết, lại không hề để trong lòng, không nghĩ tới việc này lại ngày càng lún sâu hơn, khó trách ngươi mấy tháng qua gầy đi không ít, một bên xử lý triều chính, một bên lại còn phải học tập hướng dẫn cho Triệt nhi, chắc chắn vất vả lắm phải không. Thanh Hồng không cần lo lắng, ai gia sẽ khuyên bảo Triệt nhân.”
Vệ Thanh Hồng lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, cúi đầu mặt giãn ra nói: “Mẫu hậu nói như thế, nhi thần cũng cứ yên tâm, nhi thần còn một ít quốc sự phải xử lý, nhi thần không quấy rầy mẫu hậu thanh tu, xin phép cáo lui.” Nói xong thi lễ lần nữa, gương mặt mang theo nét cười rời khỏi.
Phong Nhã cung, đương kim Hoàng Thượng ── Long Triệt năm nay mười hai tuổi đang rất giận dữ, một hàng thái giám cung nữ câm như hến đứng ngoài cửa cung. Chỉ có Liên Hương bên trong không ngừng khuyên giải an ủi.
“Y dám đến trước mặt mẫu hậu cáo tội trẫm.” Cùng với tiếng tiếng gào thét, lại là một cái cái bình sứ xanh quý báu vỡ thành từng mảnh nhỏ, nhưng việc này hiển nhiên không thể ức chế được lửa giận của Long Triệt: “Y dám nghĩ chỉ cần như thế sẽ thoát khỏi trẫm sao, Liên Hương, y dám nghĩ muốn trốn ta, y là ai? Y là thần tử của ta, y trên người tất thảy đều là của ta, vậy mà y dám nghĩ muốn né tránh ta, y thoát được sao?” Một tiếng ‘Đông’ vang lên, một cái giá ngọc cũng chết thảm.(Vẫn còn biết y là thần tử của ngươi sao!?)
Liên Hương bất đắc dĩ một bên nhìn đống hỗn độn trong phòng, một bên khuyên nhủ: “Hoàng Thượng nói rất phải, Đại tướng quân trốn không thoát, nếu như thế, cần gì phải nổi giận vậy chứ? Còn nhiều thời gian, đến lúc đó tự nhiên người sẽ biết được khổ tâm của Đại tướng quân, y chẳng qua là phát hiện bản thân dạy không được người, sợ chậm trễ việc học của người mà thôi, người nếu không chịu phân phó người hầu dọn dẹp lại căn phòng, để Đại tướng quân biết được, y sẽ giảng cho người một trận đấy.”
Long Triệt hừ một tiếng nói: “Y nhìn thấy được sao? Từ khi trẫm đăng cơ, y có đến nơi này lần nào sao?” Nói xong nổi giận đùng đùng ngồi xuống.
Liên Hương cười nói: “Đây là hậu cung, lại là tẩm cung của người, y chỉ là một thần tử, sao có thể đến đây mà gây hiềm nghi cho kẻ khác?”
“Gây hiềm nghi?” Long Triệt lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn về phía long sàn tinh xảo, bỗng nhiên nói: “Một ngày nào đó, trẫm cũng sẽ cùng y ngủ trên long sàn này, Liên Hương, ngươi cũng biết, trừ bỏ y, lòng trẫm không thể chứa thêm ai được nữa.”
Liên Hương vội vì hắn rót một chén trà, thấy Long Triệt cầm lấy nàng ngồi xuống một bên ngữ trọng tâm trường(*) nói: “Hoàng Thượng, nếu nói tâm tư của ngài trong cung chỉ một người biết, vậy đó là ta, được Hoàng Thượng thác yêu(**), chưa bao giờ xem ta như nô tỳ, còn xem ta như tỷ tỷ mà tôn kính chiếu cố, ta cũng xem người như thân đệ đệ mà đối đãi. Người cùng ngày càng lớn hơn, bản lĩnh cũng từng ngày từng ngày cao hơn, trong lòng ta, cũng rất vui mừng. Nhưng Hoàng Thượng, người nhất định phải nhớ một điều, dù có lợi hại như thế nào, người hiện tại cũng chỉ là một hoàng đế chưa thể tự mình chấp chính, tất cả đại quyền đều nằm trong tay Đại tướng quân, người còn cần dựa vào y để bảo vệ hoàng vị của mình. Không phải ta lo lắng vô cớ, sự trung thành của Đại tướng quân đối với Hoàng Thượng cùng Đại Phạm là không thể nghi ngờ, nhưng Hoàng Thượng, nếu có một ngày y biết người đối với y tồn tại suy nghĩ như thế, y vốn là một người thủ lễ, liệu y có thể nhận thứ tình cảm đó không? Một khi làm cứng, ngươi dù không có được sự trợ giúp của y cũng không quan trọng, quan trọng hơn là buộc y sinh nhị tâm, chẳng phải mất nhiều hơn được? Cổ ngữ có câu ‘Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu ‘(***) nhìn biểu hiện của người bây giờ, chính là càng ngày càng viết rõ tâm tư trái tim mình lên mặt, người chẳng lẽ thật sự không sợ bị Đại tướng quân nhìn thấu, đến lúc đó người yêu cùng giang sơn cái nào cũng không được hay sao?”
Long Triệt cầm chén trà căm chú nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên cười nói: “Quả nhiên là người đắc lực nhất bên cạnh trẫm. Liên Hương, ngươi nói đúng, trẫm mỗi ngày nhìn y, nghĩ muốn bên y, đúng là có chút đắc ý vong hình(****), không hề nhẫn nhịn. Từ sau hôm nay, trẫm sẽ chú ý không phóng túng nữa, cho đến ngày trẫm tự mình chấp chính.” Từ tốn uống một ngụm trà, ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên thâm thúy, trầm thanh hỏi: “Liên Hương, ngươi biết việc đầu tiên trẫm làm sau khi tự mình chấp chính là gì không?”
Liên Hương nhỏ giọng, có hơi không đành lòng nói: “Tự nhiên là phải bẻ gãy đôi cánh của Đại tướng quân, làm cho y muốn bay cũng không bay khỏi lòng bàn tay của người.”
“Ba” một tiếng đồ vật đổ vỡ vang lên, chén trà tinh xảo cưới cùng lại bị Long Triệt bóp vỡ, bên môi lộ ra một ý cười tàn nhẫn: “Đúng vậy, trẫm sẽ từng bước từng bước bức y đến đường cùng, làm cho y ngay cả lực đánh trả cũng không có.”
Liên Hương nghiêm túc ngắm kỹ gương mặt nhìn nghiêng, thầm nghĩ trong lòng: có lẽ hết thảy đều là ý trời, Hoàng Thượng chưa bao giờ trải qua đau khổ gì, nói trắng ra hắn vẫn chỉ là một tiểu hài đồng, nhìn biểu hiện bây giờ của hắn, đấy không phải suy nghĩ mà một tiểu hài tử mười hai tuổi nên có. Chẳng qua là một chữ tình, lại có được ma lực mạnh như thế, tương lai nếu tình cảm này quá sâu đậm, vậy chắc chắn là một chuyện rất đáng sợ.
Nàng lâm vào trầm tư, bỗng nghe Long Triệt nhẹ nhàng cười nói: “Bất quá nếu bảo trẫm từ nay về sau không được gặp y nữa, tựa hồ cũng hơi khó cho trẫm.” Nói xong liền gọi một thái giám vào, phân phó nói: “Ngươi đến Đại tướng quân phủ, nói trẫm có việc gấp, tuyên y lập tức tiến cung.”
Liên Hương kinh ngạc, thầm nghĩ vừa rồi còn nói hay như thế, sao đảo mắt lại một cái lại không thể đợi được rồi, đang muốn hỏi, đã thấy Long Triệt hướng mắt về phía nàng, cười nói: “Liên Hương, ngươi không cần hỏi ta, thế mới biết, tỷ phu hắn muốn ta ngoan ngoãn nghe lời, luyện thêm một nghìn năm nữa đi, ha ha ha. . . . . .”
Quả nhiên không bao lâu sau, Vệ Thanh Hồng đã vội vàng đến, Long Triệt từ lâu đã ở Thiên điện đợi, thấy y đến đây, mỉm cười đứng dậy nói: “Tỷ phu hai ngày nay hình như rất bận, là quốc sự rất nặng nề, khiến ngươi có cảm giác lực bất tòng tâm sao?”
Vệ Thanh Hồng như ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, hạ thấp người nói: “Hoàng Thượng lời này là ý gì? Là do thần xử lý quốc sự có chỗ nào không thỏa đáng sao?”
Chú giải:
(*)Ngữ trọng tâm trường: tình thâm ý trọng
(**)Thác yêu: lời nói khiêm tốn, tỏ ý cám ơn đối với sự yêu thương của người khác
(***) Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu: việc nhỏ không nhịn không làm dc việc lớn.
(****)Đắc ý vong hình: đắc ý mà wên đi tình hình hiện tại của bản thân.
Heát chính vaên ñeä tam chöông