CHƯƠNG 2
Trời đã sáng.
Tôi ở trên giường giãy dụa một hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ đứng lên, làm một người luôn muốn ngủ đến khi no nê, phải biết là cho dù vẫn nằm ở trên giường thì cũng là một sự kiện rất thống khổ – ít nhất tôi là như vậy.
Ưm, cũng đã 10h, lúc này không biết Tiêu Hoằng đã xử lý hết bao nhiêu công vụ ở văn phòng, nhưng mà mới đây cậu ấy chỉ vừa hoàn thành một đơn đặt hàng lớn mà thôi, có khả năng là hôm nay trở về báo cáo một chút, nói không chừng buổi chiều sẽ trở lại, càng nói không chừng công ty sẽ thưởng cho cậu ấy nghỉ vài ngày ấy chứ.
Tôi vừa miên man suy nghĩ, vừa đi đến phòng tắm rửa mặt qua loa một chút, thay bộ đồ hưu nhàn gọn gàng xong, ngạo mạn từ từ đi đến phòng bếp.
“ Đây là cái thứ gì vậy ta? ” Khóe mắt tôi run run, nhìn “bữa sáng” có chút đơn điệu trên bàn.
Bánh mì kẹp, này sẽ không phải là bánh mì Nhật Bản nổi danh lừng lẫy đó chứ? Sáng sớm Tiêu Hoằng chạy đến nơi nào mua loại này a…
Tôi tò mò cầm lấy tờ giấy trên bàn nhìn nhìn, ở trên viết: “Mình đi làm đây. Bữa sáng là mình làm theo phương pháp làm bánh mì hai mặt trên mạng đó, hương vị cũng không đến nỗi, cậu cũng vui vẻ ăn đi. Nếu bị lạnh nhớ rõ phải bỏ vào lò vi sóng đun nóng một chút. P/s: Mình đã mua nước chanh và sữa, ở trong tủ lạnh.”
Bánh mì hai mặt sao? Tôi không khỏi 囧, tên Tiêu Hoằng kia sẽ không phải là cố ý chỉnh tôi đi? Loại đồ ăn này có thể ăn sao? Tôi ôm tâm tình hoài nghi đem bánh mì bỏ vào lò vi sóng đun nóng xong, thử cắn một ngụm nho nhỏ… Ưn, nên hình dung sao đây ta?
Tuy rằng phải đun nóng một lần nữa, nhưng bởi vì đã từng nướng qua, nên trên mặt sẽ có chút cháy xém, thế nhưng lại mang theo chút hương vị, hơn nữa vì phối hợp thêm tương cà, còn bởi vì Tiêu Hoằng vì chú trọng đến dinh dưỡng mà bỏ không ít rau Hàn Quốc, thật sự ăn ngon dã man…
Lúc này ở trong mắt tôi, bánh mì kẹp hai mặt lòe lòe tỏa sáng, quả thực giống như là siêu sao trong giới mĩ thực!
Tôi ngồi xổm bên cạnh thùng rác của nhà bếp, một tay cầm bánh mì kẹp hai mặt vĩ đại, một tay bới tìm trong thùng rác.
Mì hãng O, thịt hãng O… Hai loại này đều có thể mua được ở cửa hàng tiện lợi bên kia con đường nếu đi ra ngoài rồi quẹo trái, rau Hàn Quốc thì trên mấy cái phố ngoài chợ cũng có, rõ ràng khoảng cách chúng nó với tôi gần như thế, nhưng mà tại sao tôi lại không nghĩ tới đem bọn nó tổ hợp chung một chỗ nhỉ?
Quyết định, qua vài ngày tôi cũng muốn làm cái thử nghiệm xem sao! Nhưng mà tôi chỉ cho ít xíu rau Hàn Quốc vào giữa cái bánh mà thôi, nếu như tôi ngay cả việc nhỏ đơn giản như thế cũng không biết làm, thì rất có lỗi với nhân dân toàn quốc!
Tôi hưng trí ngẩng cao đầu ghi chú ngày tháng lên tờ lịch “Chính mình tự tay làm bánh mì kẹp hai mặt!” mấy chữ như thế, rồi mới thỏa mãn mở máy tính ra, chuẩn bị tiếp tục viết lách.
Nếu như không có chuyện gì cần thiết ra khỏi cửa, tôi cả ngày cơ hồ đều nấp trong nhà, nhưng mà ngay cả như vậy, ngẫu nhiên vẫn sẽ gặp phải tình trạng phát sinh ra một sự kiện rất không vui gì đó.
“Sống lôi thôi” là một cái lý do, nhưng mà nhiều hơn là vì tôi mê mẩn chơi game với lại phim ảnh, tuy rõ ràng biết bản thảo không nộp không được, nhưng mà con người ta có đôi khi chính là rất đê tiện, càng biết không được lại càng muốn làm.
Tôi mở Word, chữ còn chưa đánh ra một cái, thì quay đầu nhìn về tờ lịch, tính toán mình phải gõ bao nhiêu chữ một ngày, mới có thể giao bài đúng giờ. Nhưng mà thôi quên chuyện tính toán kỹ càng đi, tôi phi thường lý trí phán đoán nếu như theo tốc độ này, muốn nộp bài đúng giờ là tuyệt đối không có khả năng .
Tôi quyết định lên MSN nói cho Lưu Cẩm Nghi, nói cho cậu ta đến ngày giao bài thì không cần lên mạng đợi tôi, nhưng mà trạng thái cậu ta lại đang là offline, bình thường lúc này hẳn là phải online mới đúng a, khó có thể có người tác giả nào lê lết kéo dài tới mức người người oán trách, cuối cùng người biên tập phải tự mình tới cửa đi thúc giục?
Tôi là cái loại người nếu phải làm một chuyện gì, thì nhất định phải làm xong mới có thể chuyên tâm làm một chuyện khác (như vậy đấy, chơi game phải chơi cho qua cửa, xem phim nhất định phải xem hết bộ, bằng không tuyệt đối không thể viết bài). Tôi vừa suy tính vừa vỗ hai má vài cái xong, thì đi tới bên cạnh điện thoại, định trực tiếp nói cho Lưu Cẩm Nghi tôi quyết định trễ hạn.
Nhưng là vừa cầm đến điện thoại, đầu kia cũng không truyền đến tiếng “tít tít” giống như bình thưòng, mà là một mảnh yên tĩnh.
Máy hư rồi, không thể nào? Ngày hôm qua rõ ràng còn rất tốt, sao hôm nay thì bãi công rồi? Này cũng quá không cho tôi mặt mũi đi! Tôi chưa từ bỏ ý định, treo điện thoại lên, cầm nó, lập lại vài động tác như nhau xong, cuối cùng thực không cam lòng phải xác định điện thoại là thật hỏng luôn rồi.
Tuy rằng điện thoại hỏng mất cũng không phải là chuyện gì cần nề hà cho lắm, nhưng làm sao lại đột nhiên hỏng chứ? Quên đi… Nghĩ nhiều như vậy cũng không được gì, gọi di động đi. Tôi lắc đầu bất đắc dĩ thở dài, đi về phòng ngủ, trước khi ngủ để di động ở tủ đầu giường đã luôn là thói quen của tôi.
Nhưng mà khi tôi nhìn thấy trên tủ đầu giường cũng không có cái điện thoại đáng yêu của mình, tôi không khỏi bắt đầu hoài nghi thói quen của tôi.
“ Quái, là bị mình ném đến cái chỗ nào rồi? ”
Tôi vừa mặt nhăn mày nhíu thì thào tự nói, vừa triển khai hành động điều tra khắp phòng ngủ, phòng khách thậm chí WC, nhưng mà mặc cho tôi tìm như thế nào, cũng không thấy bóng dáng cái di động, điện thoại bàn đã nhằm loại thời điểm này mà hư mất rồi, nếu không tôi đã có thể bảo điện thoại bàn “kêu gọi” điện thoại di động, thật sự là ốc lậu thiên phùng thâu đêm vũ a…
Ừm, cùng lắm là như vầy đi, dù sao mặc kệ di động ném đi nơi nào, cũng nhất định còn ở trong nhà này, chờ khi Tiêu Hoằng trở về bảo cậu ấy giúp tôi tìm là được. Tôi đã nghĩ như vậy.
Điện thoại bàn hỏng rồi, di động cũng không biết bị UFO câu đi làm cái thí nghiệm gì, vậy cũng chỉ có thể gửi mail cho Lưu Cẩm Nghi giúp hắn chuẩn bị tâm lý tiếp nhận tin tôi (phi thường) có khả năng sẽ trễ hạn.
Còn tưởng rằng Lưu Cẩm Nghi không online, ai biết rằng ngay khi tôi nhấp lệnh gửi mail đi thì chỉ vài giây sau, cửa sổ đối thoại của cậu ta lập tức nhảy ra.
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Hàn, Sanh! Cậu cư nhiên dám nghênh ngang nói trễ hạn với tôi như thế, cậu nghĩ rằng tôi không dám lấy đao tới cửa chém chết cậu hay sao?” =.=
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Cậu không phải không ở nhà sao? Sao mà trở về mau như vậy?” ( lau mồ hôi )
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Tôi tải xuống bản MSN mới, bản mới có thể ẩn thân, nếu cậu có hứng thú cũng có thể tải xuống tự thể nghiệm, có mấy chức năng dùng tốt lắm, như kiểu đối thoại ẩn thế này này.”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “A, trọng điểm không phải là này! Là bản thảo, bản thảo! Tôi đã nghĩ ra ngày xuất bản, cho nên cậu tuyệt, đối, không, được, trễ, hạn!”
Ồ trò chơi đây mà, thấy Lưu Cẩm Nghi đặc biệt dùng dấu phẩy tách ra sáu chữ, hơn nữa cuối cùng là một cái dấu chấm than khí thế hào hùng, tôi có thể tưởng tượng ra biểu tình trên mặt mũi cậu ta trước máy tính lúc này có bao nhiêu vặn vẹo.
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Tôi rất khó cam đoan với cậu nha, trễ hạn là một điều không thể phản kháng, cho dù tôi không muốn trễ hạn đi nữa nhưng mà cũng không thể phản kháng, mà cậu cũng không thể không cho phép tôi trễ hạn, hắc hắc.”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Hắc, đi mà hắc cái OOXX cậu đi…”
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Không cần thì thôi vậy, tôi chỉ thiện tâm thông báo cho cậu như thế thôi! Nếu tôi không nói với cậu tôi muốn trễ hạn, ngày nào đó cậu muốn thu bản thảo nhất định sẽ ngơ ngác ngồi trên mạng đợi bản thảo của tôi.”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Tôi tuyệt không cảm thấy đây là cái gì thiện tâm cả, nếu cậu có thiện tâm thì hãy thiêu đốt vạn vật xung quanh cậu, đúng giờ giao bài đi…” ( thở dài )
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Đúng rồi, vị tuyệt thế hảo tình nhân của cậu ngày hôm qua đã trở về sao?”
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Sao cậu biết? Sẽ không phải là cậu có cái ý đồ gì đối với cậu ấy đấy chứ?”
Tôi cảm thấy mình giống như là một con mèo đang thủ thế vậy, lông mao toàn thân nháy mắt đứng chổng ngược lên, tuy rằng tôi có thể xác định Tiêu Hoằng đối với tôi là trung trinh như một, nhưng mà vạn nhất Lưu Cẩm Nghi sử xuất cái “mánh khóe” gì thì tôi đây cũng là khó lòng phòng bị.
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Vì cái gì cậu cho rằng tôi đối với cậu ta có ý tứ (hắc tuyến), cậu chớ quên tôi đang có bạn gái ân ân ái ái được không, tôi tính chờ dành dụm đủ tiền thì kết hôn với cô ấy!”
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Vậy cậu làm sao biết ngày hôm qua cậu ấy trở về?”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Kính nhờ, là người nào đánh trong dòng thông báo trạng thái: “Khoảng cách tên kia trở về đếm ngược n ngày” vậy!”
A, là tôi… Không có biện pháp, Tiêu Hoằng không có ở đây, toàn bộ phòng ở cảm giác trống không, mặc kệ tôi làm cái chuyện gì cũng thấy không thích hợp, trong óc đều suy nghĩ cậu ấy khi nào thì trở về.
Nhất là khi cậu ấy đi công tác, buổi tối ngủ cũng chỉ có một mình tôi, bên cạnh thì trống trơn…
Đã ở chung nhiều năm như thế, tôi lại vẫn dính cậu ấy như vậy, này ngay cả tôi cũng cảm thấy rằng bản thân mình rất khốn quẫn, rất mất mặt, tôi cũng đâu phải oán phụ phòng không chiếc bóng!
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Được rồi, thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu.”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Ừm, hừ muốn tôi nhận lời giải thích của cậu cũng rất đơn giản, cậu trả lời tôi một vấn đề trước.”
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Vấn đề gì?”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Hai người bọn cậu ở trên giường, ai là số 1 ai là số 0?”
Nhìn câu hỏi trên khung đối thoại, cái cằm của tôi thiếu chút nữa rơi ra luôn, tên Lưu Cẩm Nghi này là quá nhàn rỗi không có việc gì làm sao?
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Cậu hỏi cái này làm cái gì 囧?”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Cậu cũng biết, nhà xuất bản chúng tôi gần đây muốn ra một thể loại sách mới nhằm vào giới nữ, trải qua vài lần hội nghị biên tập thảo luận, quyết định xuất bản BL đam mỹ văn.”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Thời thế thay đổi, hiện tại loại BL đam mỹ văn được hoan nghênh hơn ngôn tình, từ thiếu nữ đến thục nữ toàn bộ một lưới bắt hết.”
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Vậy tóm lại cậu hỏi tôi vấn đề này làm cái gì?”
Sau khi nhấn enter xong, lòng tôi đột nhiên nảy mầm một cái dự cảm không ổn, quả nhiên, không bao lâu sau tin tức Lưu Cẩm Nghi truyền đến thiếu chút nữa làm cho tôi té xỉu.
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Bởi vì tôi muốn cậu viết quyển sách BL đam mỹ văn đó!”
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “… 囧”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Đừng 囧, tuy rằng gần đây không ít truyện đam mỹ lấy góc độ là công, nhưng mà thực ra thì góc độ thụ vẫn được hoan nghênh hơn, có lẽ là như thế thì giới nữ có cảm giác dễ dàng dung nhập nhân vật hơn.”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Cho nên ấy mà, nếu như cậu chịu viết, thì hảo hảo mà viết, trực tiếp dùng góc độ của cậu, viết một quyển về chuyện của các cậu thì tốt rồi.”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “À, đúng rồi, cậu nhớ kỹ phải tô vẽ câu chuyện cho đẹp nhá, nhất là cảnh H, bởi vì là đam mỹ văn mà.”
Cùng tên biên tập viên Lưu Cẩm Nghi này quen biết lâu như thế, công thụ là cái gì tôi đương nhiên rất rõ ràng. Trong lòng tôi giận dữ, “À, đúng rồi” ư, tên hỗn trướng Lưu Cẩm Nghi này, ngay cả hỏi cũng chưa từng hỏi qua ý tôi, đã trực tiếp hạ quyết định? Thật sự là lão hổ không phát uy, cậu xem tôi như Hello Kitty?!
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Tôi, cự, tuyệt!”
Hừ, đừng tưởng rằng chỉ có cậu biết dùng khí thế hào hùng chấm phẩy rồi thêm dấu chấm than!
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Không cần cự tuyệt sảng khoái như thế, suy nghĩ thêm một chút được chứ? Cậu không phải vẫn oán giận bản thân nhát gan như vậy, muốn lão tử bảo cậu viết truyện kinh dị sao?”
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Tôi không phải nhát gan!”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Hảo, hảo, cậu không phải nhát gan.”
Tôi là Cẩm Nghi không phải Tĩnh Nghi nói: “Dù sao bây giờ đam mỹ tiểu thuyết vẫn đang còn ở giai đoạn quy hoạch mà thôi, trong khoảng thời gian này cậu cứ suy nghĩ kĩ chút đi, tùy thời tôi đều hoan nghênh cậu thay đổi chủ ý. (cười xán lạn)”
Trời hôm nay tiếp tục mưa to nói: “Nếu tôi thay đổi chủ ý, Hàn Sanh tôi cùng họ với cậu!”
Ném ra một câu này, tôi trực tiếp logout, không bao giờ muốn cùng tên suy nhân Lưu Cẩm Nghi này tán gẫu cái gì nữa. Cảm thấy bụng giống như lại có điểm đói, tôi quay đầu nhìn nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã đầu giờ chiều, thì ra bất tri bất giác tôi cùng Lưu Cẩm Nghi đã tán gẫu lâu như vậy a.
Nếu đã đói bụng, vậy cần điền đầy bụng! Tâm động không bằng lập tức hành động, tôi quyết định chính là hôm nay động thủ làm bánh kẹp hai mặt xem sao!
Hạ quyết tâm, trước tiên tới phòng bếp nhìn một chút xem có nguyên liệu hay không, phát hiện rau Hàn Quốc vẫn còn lại nửa bó, nói vậy tôi chỉ cần mua bánh mì và thịt là được.
Trở về phòng, cầm bóp tiền, tôi hát hò khoái khoái lạc lạc đi ra huyền quan, nhưng mà tôi còn chưa đi tới cửa, đại môn lại “cạch” một tiếng mở ra.
Tiêu Hoằng đứng ở cửa, nhìn nhìn mặt tôi, lại nhìn nhìn bóp trên tay tôi, “Cậu muốn ra ngoài?”
Tôi gật đầu, “Đúng vậy, mình còn chưa ăn cơm mà.”
“ Như vậy sao… Vậy thuận tiện cậu thu dọn hành lý một chút đi.”
Tôi sửng sốt, là do tôi không có nghe Tiêu Hoằng mới nói cái gì, hay là vấn đề trong câu Tiêu Hoằng nói quá lớn? Tôi vẻ mặt ngơ ngác tự chỉ mũi mình, “Mình? Thu thập hành lý? Cậu muốn đuổi mình đi?”
Tiêu Hoằng cũng là sửng sốt, hỏi ngược lại tôi: “Cái gì đuổi cậu đi, đầu của cậu đang nghĩ cái gì vậy? Mình muốn cậu thu thập hành lý, là muốn mang cậu đi ra ngoài chơi, mình đã thuê xong khách sạn.”
Tôi buông lòng, nhưng lập tức lại sinh khí lên, “Là chính cậu không nói rõ ràng, cư nhiên còn dám cười mình?”
Tiêu Hoằng nghiêng đầu qua, “Được rồi… xem như mình không đúng, mình không nói trước với cậu. Cậu đi thu thập hành lý nhanh lên đi, công ty cho mình năm ngày phép, mình nghĩ cậu gần đây cũng không đi ra ngoài, đối với thân thể không tốt lắm.”
“Gấp gáp như này để làm gì a? Ngày mai lại đi không được sao?” Ngoài miệng oán giận, nhưng thật ra cũng quay người đi đến phòng ngủ.
Tiêu Hoằng nhắm mắt theo đuôi tôi, trầm thấp tiếng nói mang theo áy náy, “Mình cũng biết gấp như thế không tốt lắm, nhưng là trên đường trở về nhìn thấy công ty du lịch phát thông báo, đột nhiên cũng rất muốn cùng cậu xuất môn đi du lịch.”
Không cần quay đầu, tôi cũng tưởng tượng ra biểu tình cậu ấy hiện tại nhất định rất giống một con đại cẩu ủ rũ, cái đuôi vô lực phẩy a phẩy, khóe miệng không tự chủ được cong lên một cái.
Đi vào phòng, tôi nhón chân lấy vali từ trên nóc tủ quần áo ra, hỏi: “Đi vài ngày mà thôi, hẳn là dùng ba lô hoặc túi hành lý là đủ rồi hả?” Khi tôi hỏi, thực ác liệt đầu cũng không quay, giống như là cố ý không để ý tới cậu ấy.
“ Hàn Sanh… cậu tức giận? ”
“ Không có đâu.” thanh âm tôi lãnh đạm, nhưng là bên khóe miệng ý cười cũng không ngừng tăng thêm.
“ Hàn Sanh! ” Tiêu Hoằng cuối cùng chịu không nổi, cứng rắn xoay tôi qua đối mặt cậu ấy, cũng thấy được tôi không kịp thu hồi tươi cười, cậu ấy ngẩn ra, rất nhanh phản ứng lại, “A! Cậu cố ý đùa giỡn mình!”
Tôi rốt cuộc ức chế không được xúc động trong lòng, đập sàn ôm bụng cười cười ha hả, cười đến nước mắt cũng chảy ra, “Ai kêu cậu nói mình khi xem phim kinh dị phản ứng rất thú vị? Cái này kêu là ác giả ác báo, hiểu hay không a? Ác – giả – ác – báo!”
Tiêu Hoằng giống như cái tiểu hài tử, hai gò má phồng lên, hình như là không vui, nhưng là giây tiếp theo, lại cả người hướng vào tôi cọ cọ, ủy khuất nói: “Hàn Sanh cậu ăn hiếp mình…”
Tôi nhân cơ hội vỗ vỗ đầu của cậu ấy, xóa trắng sỉ nhục đêm qua, vô tâm không phế cười nói: “Mọi người đều nói càng thích sẽ càng ăn hiếp, cho nên mình ăn hiếp cậu biểu đạt mình thích cậu nha! Ngoan nào, không cần giận dỗi, mình còn phải thu thập hành lý đây.”
Tiêu Hoằng vẫn mếu máo, tựa hồ không quá vừa lòng việc tôi xem cậu ấy như tiểu hài tử mà qua loa, nhưng mà tay chân cũng cẩn thận thu thập quần áo của cậu ấy.
Thu dọn thu dọn, tôi đột nhiên nghĩ đến có một thứ đồ vô cùng quan trọng thiếu chút nữa đã quên, “A, đúng rồi, laptop mình cũng phải mang, thời gian rảnh cũng có thể viết bài.”
Tiêu Hoằng dừng tay đang gấp quần áo, có chút kinh ngạc xác nhận: “Laptop cậu cũng muốn mang đi?”
Tôi mặt mày khổ tâm gật gật đầu, trả lời: “Ừm, đúng vậy, mình trễ hạn rất nghiêm trọng rồi, cuối tuần phải giao bài, nhưng mà bản thảo còn không viết được một nửa, cho nên cần tranh thủ thời gian, bằng không chờ đến khi chúng ta trở về, nói không chừng sẽ nhìn thấy Lưu Cẩm Nghi ở trước cửa nhà chúng ta ngã ra đất xỉu.”
“ Nhất định phải mang sao? ” Tiêu Hoằng nhíu mày, “Khó được đi ra ngoài chơi, mang laptop giống như mang công tác cùng đi chơi vậy.”
Tôi nhún vai, nói: “Nếu có thể, mình cũng không muốn mang đâu… Chính là lo trước khỏi hoạ, nói không chừng mấy ngày này mình đột nhiên linh tính chảy ra, một hơi viết xong bản thảo rồi giao luôn cũng chưa biết chừng.”
Tiêu Hoằng nghe được lời nói hùng hồn của tôi, nhịn không được cười ra tiếng, nhất định là không tin tôi đây, tuy rằng cảm thấy có chút không quá cam tâm, nhưng kỳ thật ngay cả tôi cũng không tin tưởng chính mình có thể viết xong bản thảo trong vài ngày ngắn ngủi, dù sao gầm trời của tôi không chỉ không có cách nào thiêu đốt, mà ngay cả ngọn lửa cũng không có, mang laptop, nói trắng ra là chỉ vì cầu một cái tâm an mà thôi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế thôi, ngoài miệng vẫn quyết giữ ý mình: “Dù sao cũng bảo đảm hơn, cho dù chỉ viết không đến một chương thì tốt xấu gì cũng coi như là có tiến độ, mặc kệ thế nào mình cũng muốn mang laptop theo!”
“ Ừ, cậu vui vẻ là tốt rồi.” Tiêu Hoằng nói, nụ cười của cậu ấy tôi thu vào trong mắt, chỉ cảm thấy đẹp mắt đến rạng ngời.
Lấy vài món quần áo, mang theo bàn chải đánh răng (tôi không quen dùng loại bàn chải đánh răng đầu nhỏ ở khách sạn), tôi khóa ba lô tự kỉ tiêu sái vung lên trên lưng, trên tay cầm túi laptop tôi rất ít sử dụng. Lúc này Tiêu Hoằng cũng sửa sang hành lý xong xuôi, khác với tôi hay dùng ba lô, cậu ấy có thói quen dùng túi có tay cầm.
“ A, thiếu chút nữa quên! ” Tôi đột nhiên cả kinh, chạy nhanh về hướng bàn máy tính, nguy hiểm thật, tôi vừa rồi nghĩ chỉ ra ngoài một chút mà thôi, cho nên nó biến thành trạng thái chờ.
Lưu tiểu thuyết và tư liệu tham khảo vào đĩa, tôi nghĩ một chút, lại mở ra email cho Lưu Cẩm Nghi, “Đúng rồi, Tiêu Hoằng, mình còn không có hỏi cậu chúng ta sắp đi đâu vậy? Hắc hắc, mình muốn trả thù Cẩm Nghi một chút.” Kỳ thật nếu nói là trả thù, không bằng nói là khoe khoang có vẻ thỏa đáng đi.
“ Cậu ta làm chuyện gì khiến cậu không vui sao? ” Tiêu Hoằng nghiêng đầu hoang mang hỏi.
Lưu Cẩm Nghi tuy rằng là biên tập viên của tôi, nhưng mà bởi vì là cậu ta phải đem tiểu thuyết của tôi từ trên mạng đến nhà xuất bản soạn sách, lại thường xuyên tam thời ngũ thì đến đây pha trà nói chuyện phiếm, cho nên giao tình với Tiêu Hoằng cũng coi như tốt, hơn nữa quan trọng hơn là Lưu Cẩm Nghi bởi vì tính chất công việc mà đối với người đồng tính luyến ái không có lòng kỳ thị.
Tôi há mồm, đang muốn giải thích rõ ràng một chút thì dừng lại, bởi cảm thấy vụ bị bắt viết đam mỹ, mà lại là viết chuyện của chúng tôi là một việc làm tôi cảm thấy hơi hơi thấy xấu hổ.
“ Hừ hừ, cậu đừng lo chuyện đó, dù sao cậu ta chính là chọc đến mình, mình muốn trả thù cậu ta là được rồi!” Tôi có điểm thẹn quá thành giận nói.
Bị khí thế cọp gầm của tôi chấn động Tiêu Hoằng rất thức thời không có tiếp tục truy hỏi nữa, mà chuyển đề tài, “Cậu nói với Cẩm Nghi chúng ta muốn đi HualienCountychơivài ngày là tốt rồi, không cần nói cho cậu ta là khách sạn nào đâu. Nếu không mình sợ mỗi ngày Cẩm Nghi đều gọi điện thoại đến khách sạn thúc giục bản thảo của cậu, nói không chừng cậu ta nóng nảy lên, sẽ trực tiếp vọt tới khách sạn đem cậu bắt cóc đến ban biên tập.”
Tôi nghĩ Tiêu Hoằng nói cũng đúng, bởi vậy chỉ gửi một cái “trả thù thư” nói tôi muốn đi HualienCountychơivài ngày, rồi lập tức tắt máy.
“ Đúng rồi, Tiêu Hoằng, cậu có nhìn thấy điện thoại của mình không? Không biết nó lạc đi nơi nào… A, còn có, điện thoại nhà chúng ta cũng chẳng biết vì sao mà hỏng mất rồi.” Tôi bỗng dưng nghĩ tới hai chuyện này.
Tiêu Hoằng dừng một chút, nói: “Mình không thấy điện thoại của cậu, còn điện thoại bàn là do sáng nay khi mình gọi điện thoại không cẩn thận làm rớt vào ly nước.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ nói: “Mình nghĩ mãi! Ngày hôm qua còn tốt, sao hôm nay có thể hỏng mất!” Điện thoại hỏng cũng đã hỏng rồi, cùng lắm chờ đi chơi về lại mua cái mới. Nghĩ như vậy, tôi vươn tay phía Tiêu Hoằng, “Đưa đây, giao ra đây, điện thoại cậu, mình muốn gọi vào di động mình, xem có phải nó chạy tới chỗ nào tiêu dao hay không.”
Tiêu Hoằng nghe vậy cười khổ, “Hàn Sanh, khi xe bị trộm, điện thoại mình cũng đặt ở bên trong.”
… Tốt lắm, quả nhiên là ốc lậu thiên phùng thâu đêm vũ. Tôi hoàn toàn không nói gì.
Tiêu Hoằng nói: “Cậu muốn dùng di động gấp sao? Vậy mình đến trạm điện thoại công cộng gọi di động của cậu?”
“ Quên đi, rất phiền, chờ trở về sẽ tìm.” Tôi bĩu môi hỏi: “Cậu đã báo tổng đài khóa sim chưa vậy?”
“ Ừ, ngày hôm qua báo rồi. Cậu còn có thứ gì chưa mang không? Không có thì chúng ta xuất môn đi, sắp đến giờ rồi.”
Tôi gật gật đầu, không có xe chính là phiền toái chỗ ấy, muốn xuất môn còn phải phối hợp với thời gian phương tiện giao thông đại chúng. Chẳng qua gần đây toàn thế giới đều đang kêu gọi tiết kiệm năng lượng, thì đành khổ trung mua vui một chút, tạm thời xem như là đang vì muốn bảo vệ môi trường mà dâng một phần tâm lực đi.