CHƯƠNG 82 : ĐẠI KẾT CỤC CỦA HÀNH TRÌNH “TÌM VỢ”
Rốt cuộc Hắc Dạ đáng ghét đã tròn vo như quả cầu kia lăn đi đâu mất tiêu rồi?
“Quả cầu đen đáng ghét!”
Đêm hôm trước, Hắc Dạ rủ rê ba người làm một bữa ăn uống linh đình, mỹ danh thì xin tạm gọi là để “Mừng hồi sinh” cũng được.
Lúc ba chàng không uống say, họ đều phải nhớ cho kĩ, tuyệt đối không được nhắc đến chữ “béo” trước mặt Hắc Dạ nhà ta. Cái chữ “béo” này ấy à, chỉ mình Hắc Dạ được nói thôi, những kẻ khác mà dám ho he ra, ái ui, là thê xờ thảm không gì sánh được đấy nhá.
Bất quá lúc chuếch choáng, làm sao có thể kiểm soát lý trí được kia chứ.
Thế nên khi Hắc Dạ đang ngồi nhóp nha nhóp nhép cánh gà rán New Orleans, Ngô Hạo An ngốc nghếch đang say là đà đã cười nói thế này đây: “Hắc Dạ à, hức __ ___ hi hi hi, anh béo béo tròn tròn cũng đáng yêu lắm cơ, giống như một quả cầu đen di động vậy, tôi rất muốn ôm anh.”
Cảm tử quân số hiệu một vừa phát biểu “lời trăn trối” xong, cảm tử quân số hai, đồng chí gay Vạn Tình cũng hưởng ứng ngay, sau khi ợ một tiếng, cười ngất: “Ha ha ha, quả cầu đen á? Đúng là một cách ví von tuyệt vời chết đi được. Hắc Dạ, giờ thì anh đã rõ rồi đúng không, dù anh có béo chúng tôi vẫn yêu anh kia mà, đâu phải chỉ yêu thân thể anh …”
Giả như lời này được thốt ra không phải trong tình huống Vạn Tình đang xiêu xiêu vẹo vẹo, thần trí mơ mơ màng màng, thì đúng là một lời bày tỏ tình thâm cảm thiên động địa rồi hen!
Sau những lời bộc bạch tình cảm đầy hùng hồn của hai đồng trí trước, đội viên cảm tử quân số ba, đồng chí Alexandra cũng bám gót theo sau, lập tức tuyên bố “di ngôn” của mình. Hiển nhiên anh rất tán thành với ý kiến của Ngô Hạo An và Vạn Tình, cơ mà vẫn không khỏi bổ thêm một câu: “Bất quá Hắc Dạ à, anh thật sự béo quá rồi đấy!”
Thực ra Alexandra có ghét bỏ Hắc Dạ béo gì đâu, chẳng qua anh cũng chỉ lo nghĩ cho sức khỏe của người đàn ông thôi. Bởi nhẽ béo rồi sẽ bị huyết áp cao, máu mỡ cao…Nói chung là nhiều bệnh tật lắm ấy!
Mặc dù Hắc Dạ cũng không thật sự béo lắm, chẳng qua có hơi phát tướng tí xíu thôi, thế nhưng lấy tinh thần ngăn ngừa thảm họa, Alexandra vẫn cứ phun ra cái lời không nên nói.
Vậy nên hôm sau, đợi đến khi ba chàng tỉnh khỏi cơn say, Hắc Dạ đã chạy mất tiêu, hơn nữa trước khi đi còn bỏ thuốc xổ vào cốc nước của ba người.
Buổi chiều hôm ấy, ba chàng trai gần như kiệt quệ họp nhau bàn bạc, liền rút ra kết luận tại sao Hắc Dạ lại chạy mất nhỉ? À, chắc chắn người đàn ông đi giảm cân đó mà.
Hắc Dạ kiêu cao, Hắc Dạ hoàn mỹ, làm sao có thể cho phép bản thân trở thành một ông chú trung niên phì nộn xấu xí được chứ?
Đương nhiên, cũng có một phần bởi họ đã nói ra những lời không nên nói, xúc phạm đến Hắc Dạ đương trong “thời kì mẫn cảm”.
Nếu như Hắc Dạ sau khi giảm cân sẽ lại xuất hiện, vậy khẳng định ai ai cũng vui mừng rồi, vui mừng khôn xiết ấy chứ. Nhưng vấn đề là nếu người đàn ông giảm cân xong rồi cũng chẳng thèm xuất hiện nữa, thì phải làm sao đây?
Càng gay go hơn là, nếu không may Hắc Dạ chả gầy đi được, vậy chẳng phải cả đời này họ sẽ không được gặp lại cái người đàn ông khiến người ta vừa yêu vừa hận kia à?
“Làm thế nào bây giờ?”
“Đi tìm! Chứ còn làm gì nữa?”
Dù sao chơi trò cút bắt với Hắc Dạ cũng đâu phải lần đầu.
Vậy nên, Ngô Hạo An, Vạn Tình và Alexandra lại bất đầu hành trình dài đằng đẵng để tìm “vợ” của mình.
Tại nơi nào đó ở Trung Quốc, một người đàn ông mặc độc chiếc quần lót trông rất chi là sẹc xì mang cái mặt hắc tuyến đang đứng trên bàn cân. Sau khi lưỡng lự khoảng tầm ba giây, Hắc Dạ vất phăng luôn vật che thân duy nhất còn ở trên người, sắc mặt lúc đó mới có tí xíu chuyển biến tốt đẹp: “Con mẹ nó chứ, giảm với chả cân, quỷ tha ma bắt.” Bất quá cũng tạm được. Sau khi Hắc Dạ quăng luôn vật duy nhất có thể quăng trên người mình đi, trọng lượng cơ thể hôm nay rốt cuộc cũng đạt được như mong muốn.
Người đàn ông nhảy phắt khỏi bàn cân, ngâm nga hát, bắt đầu mặc lại quần áo bị hắn quẳng một nơi.
Mấy cái tên kia, phỏng chừng đang tìm hắn đây nhỉ?
Hắc Dạ không khỏi nhếch mép cười, sau đó hung tợn lầm bầm: “Một đám đáng chết, đừng tưởng giúp ta cai thuốc rồi là bù đắp được những việc đểu cáng các người làm trước kia nhé.”
“Ta cũng không phải một đứa con gái cứ mặc nhiên tát cho hai cái rồi chuốc cho vài giọt rượu Rum là có thể bịp được đâu.” Người đàn ông nhìn lại bữa ăn theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt ở trên bàn: một miếng măng, một cốc sữa bò.
Con người sống đến cái tuổi này rồi, còn phải như vậy thật mất mặt chết đi được.
Vậy nên Hắc Dạ lại tặng thêm cho ba kẻ nào đó một tội: “Ba tên khốn kiếp, ngay cả cai thuốc cũng khiến cho ta bị tác dụng phụ thế này. Mẹ nó, cái bệnh béo phì chết tiệt à.”
Miệng cứ việc chửi, người đàn ông vẫn căm phẫn cầm cốc sữa lên uống, sau đó quẳng luôn miếng măng vào thùng rác.
Sau ấy, người đàn ông chạy vù vào phòng tập thể thao, bắt đầu cuộc tập luyện nhễ nhại mồ hồi của mình. Béo lên thì dễ lắm nhưng giảm cân khó quá, Hắc Dạ bất đầu đi đến một kết luận kì diệu: “Thực ra mà làm tình cũng mất sức chứ nhỉ….”
Bất giác nhớ đến ba anh chàng đang tìm kiếm hắn khắp thế giới, Hắc Dạ không khỏi hé nụ cười, chẳng phải cười khẩy, cũng chẳng phải cười châm chọc gì, chỉ là một nét cười nhẹ nhàng, nhưng cũng thật đằm thắm.
Kì thật người đàn ông cao ngạo vẫn cứ giữ khư khư cái chủ nghĩa hoàn mỹ một chút cũng không xê dịch. Nếu không quan tâm đến họ, hắn cũng chẳng quan tâm gì đến ngoại hình của mình đâu, béo hay gầy cũng được, già hay trẻ cũng chả sao.
Nhưng đáng thương chính là tình yêu khiến người ta trở nên hèn mọn lắm.
Hơn thế nữa, người đàn ông lòng lúc nào cũng đầy ngạo nghễ là thế, làm sao có thể chấp nhận bên mình có ba người tình bề ngoài hoàn mỹ, bản thân lại là một ông béo xấu xí được cơ chứ?
Ba tháng sau, tại một đất nước nào đó, hôn lễ được cử hành trên một chiếc du thuyền xa hoa.
“Con có bằng lòng lấy người đàn ông này không? Yêu thương anh ấy, hết lòng hết dạ với anh ấy, bất kể anh ấy có nghèo túng, bệnh hoạn hay tàn tật, cho đến tận khi chết.” Linh mục với vẻ mặt từ bi nhìn về phía chàng trai thứ nhất, hỏi.
“Con bằng lòng.” Đôi mắt cười của Ngô Hạo An hóa thành hai vạn mảnh trăng lưỡi liềm.
Gương mặt dày nổi danh “sánh ngang với tường thành” của Hắc Dạ cũng không khỏi đỏ lựng lên. Quỷ tha ma bắt, đúng là hắn uống nhầm thuốc lú rồi mới chấp thuận ba tên biến thái kia xuất hiện tại cái hôn lễ đáng xẩu hổ này.
Vì thế, máy quay xin trở lại một đoạn đối thoại của hai tháng về trước.
“Chọn một trong ba người ư?”
“Đúng vậy.”
“Hứ, nghe ta nói đây, quyền lựa chọn nằm trong tay ta. Ta chỉ có hai sự lựa chọn, một, giữa các người ta không muốn ai cả, hai là, cả ba người, ta đều muốn. Sau cùng, bất kể ta có chọn một hay hai, kẻ lãnh đạo vẫn phải là ta!!!”
“À ừm, vậy cũng được thôi…”
Thật ra Hắc Dạ vẫn cảm thấy kì kì á, sao ba cái tên có lòng tự trọng cao đến tận giời này lại chấp thuận yêu cầu quá trớn của hắn nhỉ?!
Máy quay xin trở về với hiện tại, bốn người đàn ông, một người vận đồ đen, ba người vây quanh diện đồ trắng, trước mặt linh mục lần lượt tuyên thệ lời thề bốn lần, ơn Chúa, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Ơ mà nhìn ngón tay mình đeo đến ba cái nhẫn, Hắc Dạ cảm thấy bản thân cực kì giống một tên giàu xổi à nha!
Tay trái kéo Ngô Hạo An, tay phải lôi Vạn Tình, đứng đằng sau là một anh chàng người Ý, Hắc Dạ cảm thấy sao mình y hệt một ông bố đang dẫn theo ba thằng con loắt choắt vậy!
Cứ thấy có chỗ nào đó không hợp lí, ngay từ đầu hắn chỉ muốn có một cái hậu cung ba người thôi mà, để có thể tha hồ chà đạp mấy tên này, dùng những năm tháng cuối đời mình bắt họ phải chuộc lại những gì đã làm với hắn trước đây!
Đám Ngô Hạo An hết sức tán thành ý kiến của Hắc Dạ, họ nhất định sẽ “dốc sức”, để Hắc Dạ nửa đời sau còn được “tận hưởng sung sướng”.
Cơ mà tiếp theo, đêm tân hôn phải làm sao đây?
Thôi cứ chúc mừng đi, họ đã gạt Hắc Dạ đặt trước một chiếc giường cưới đủ lớn rồi~~~.
– Toàn văn hoàn –
2