CHƯƠNG 62: GẶP LẠI VẠN TÌNH
Tuy rằng đông đã qua xuân vừa đến, nhưng tiết trời mấy ngày gần đây cũng đâu có nắng ấm được như trong tưởng tượng. Giữa biển xanh ầm ầm sóng lớn, một chiếc tàu thủy đang neo lại vùng biển quốc tế. Trên bầu trời mịt mùng, những cơn mưa xối xả cứ ào ào trút xuống. Gió giật từng cơn làm chiếc thuyền lắc lư chao đảo, cũng may kẻ cầm lái đều là hải tặc quanh năm đi lại trên biển, chút ít mưa giông gió giật này không thể uy hiếp được bọn họ.
Chẳng qua những cơn gió biển buốt giá khiến cho người ta cảm thấy có phần khó chịu.
Hắc Dạ từ chiếc thuyền của mình bắt sang chiếc tàu thủy đã hẹn trước. Thủ lĩnh hải tặc và công chứng viên đã sớm căng dù đứng bên ngoài đón chào. Mà khi người đàn ông vừa cất bước lên thuyền, liếc mắt đã thấy chàng trai đẹp đứng bên cạnh công chứng viên.
Mái tóc buông dài đến vai, đôi mắt cười hẹp dài, vẻ bề ngoài lôi cuốn, nét mặt luôn luôn như cười như không, Hắc Dạ thật không ngờ Vạn Tình cũng tham gia vào vụ giao dịch này.
Lại lần nữa đối mặt với Vạn Tình, Hắc Dạ chợt phát hiện bản thân mình cũng không phải là một kẻ cầm được thì cũng buông được[1], trong lòng thấy có chút gì đó kì quái, nhưng lại không thể nói rõ ra được là thứ cảm giác gì. Sau khi chào hỏi qua lại thủ lĩnh hải tặc và công chứng viên xong, Hắc Dạ tiến đến trước Vạn Tình, chẳng chờ người đàn ông mở lời, chàng trai đẹp ma mị trước mặt đã cười, chìa tay ra.
“Tổng giám đốc Hắc Dạ, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là duyên số ha!”
Người đàn ông đáp lại bằng nụ cười nhã nhặn, cũng vươn tay ra: “Đây là vinh hạnh của Hắc Dạ tôi.”
Mọi người đều nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi boong tàu đầy mưa và gió, đi vào bên trong sáng sủa lại ấm áp. Sau khi bố trí phòng xong, Hắc Dạ mang theo một tên đàn em giữ lại để phụ việc vô phòng.
Ngoài cửa đã có vệ sĩ canh giữ, Hắc Dạ cũng chẳng lo Vạn Tình sẽ bất thình lình liều lĩnh xông vào. Cởi bỏ quần áo đã bị mưa xối ướt, người đàn ông ngâm mình vào bồn massage rộng lớn hơi nóng nghi ngút, khoan khoái nhắm mắt lại.
Nhưng lòng hắn nào được thư thoái như thế.
Trước đó đâu hề hay biết Vạn Tình cũng có mặt trên thuyền. Dù hiểu rõ rằng tham gia vụ giao dịch lần này ắt hẳn không chỉ có mình hắn, nhưng vẫn thật khó mà ngờ được Vạn Tình lại có thể nhanh chóng thoát khỏi bóng tối, kế tục Vạn gia vậy.
Gặp lại chàng trai đẹp ma mị kia, bọn họ vẫn cứ mở miệng đấu khẩu như cũ, thế nhưng chung quy vẫn cảm thấy đã có vài thứ theo quá khứ như cát bụi lọt khỏi kẽ tay bay biến, chẳng tìm được mảy may chút ít bóng dáng đâu nữa.
Vạn Tình đã thay đổi, giống như mình trước đây, trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, mà thật khéo léo ngụy trang.
Tối đến có một bữa tiệc không hề nhỏ. Đây giống như đã trở thành thông lệ thì phải, những vụ giao dịch đen tối ngày này vẫn luôn được bao bọc bởi cái mã ngoài phù hoa. Nói là một buổi dạ tiệc, chẳng thà cứ huỵch toẹt rằng giữa những ly rượu trao nhau thấp giọng bàn bạc giá cả, mà sau khi tiệc tùng xong xuôi, việc thương lượng mua bán chính thức sẽ càng trở nên thuận lợi.
Ai nấy đều đã quen với quy tắc, dưới ánh đèn chợp choạng tự mình chấp hành luật lệ, mà Hắc Dạ, cũng không phải ngoại lệ.
Sau khi cụng ly trò chuyện với mấy người quen xong, nhiệm vụ của hắn đêm nay coi như đã hoàn thành, tha hồ mà tận hưởng món ngon, nhâm nhi rượu ngọt, ngắm nghía đám gái đẹp lượn lờ.
“Ngó thấy vẻ mặt phơi phới sắc xuân của tổng giám đốc Hắc Dạ, xem ra việc thương lượng tiến hành không tồi lắm nhỉ.” Từng bước cất đi ưu nhã, toàn thân Âu phục trắng tinh, càng làm tôn thêm vẻ phi phàm thoát tục của Vạn Tình, chỉ là đôi mắt kia lại hiện lộ một thứ âm u lạnh lẽo.
“Cũng ổn. Chẳng phải Tổng giám đốc Vạn cũng vậy hay sao?” Thấy Vạn Tình qua đây, Hắc Dạ có cảm giác phải chạy trốn, hắn không muốn cùng chàng trai có nhiều nhùng nhằng này sát lại quá gần.
Ngoại trừ việc đánh hơi thấy mùi nguy hiểm trên người Vạn Tình, Hắc Dạ cũng không muốn thấy lại bản thân trước đây từ y. Chính hắn đã đẩy Vạn Tình về phía địa ngục, chẳng phải sao?
Vạn Tình cũng lờ mờ nhận ra sự bài xích Hắc Dạ đối với mình, y khẽ bật cười một tiếng, bông đùa: “Nghe đâu tổng giám đốc Hắc Dạ đang sống cùng một anh cảnh sát bé bỏng, thật đáng mừng quá.”
“Cảm ơn.” Xem ra chuyện này vẫn bị Vạn Tình phát hiện.
“Ai da, không biết nếu chàng cảnh sát bé bỏng kia phát hiện ra người yêu của hắn lại chính là một tên anh cả xã hội đen lòng lang dạ sói, táng tận lương tâm, thì sẽ cảm thấy thế nào đây nhỉ. Chà chà, cái cảm giác ấy nhất định sẽ không tệ lắm đâu, làm cho tôi mong chờ quá, ha ha ha…” Vạn Tình kề sát người đàn ông, gằn giọng cười nói.
Hắc Dạ nhích sang bên cạnh một bước, tránh quá mức gần kề với Vạn Tình, hắn nâng chiếc ly lên, khẽ nhấp một ngụm, đáp lại bằng cái giọng ráo hoảnh: “Cậu ấy sẽ không biết. Phải không, ngài Vạn Tình?”
Nghe được sự đe dọa ẩn chứa trong giọng nói của Hắc Dạ, sắc mặt Vạn Tình thoáng sa sầm, y lạnh lùng hừ một tiếng: “Yên tâm, giấy vẫn không bọc được lửa. Sớm muộn gì sẽ có một ngày hắn thấy rõ chân tướng của anh.” Như thể còn muốn nói thêm điều gì đó, Vạn Tình day cắn môi, không tiếp tục nữa, cất bước rời đi.
Ngược lại Hắc Dạ có đôi chút sửng sốt, giọng điệu của Vạn Tình thế này cực kì giống như đang ghen vậy, chỉ là phỏng chừng ngay cả bản thân Vạn Tình cũng chưa phát hiện ra.
Hắc Dạ lắc đầu nghĩ, dựa vào tính cách của Vạn Tình mà nói, thua một cảnh sát nhất định là ấm ức lắm, phỏng chừng cũng chả phải ghen tuông gì đâu, chẳng qua cảm thấy mình bị bẽ mặt thôi.
Tách khỏi Hắc Dạ, nơi xa xa Vạn Tình vẫn nhìn đăm đăm vào người đàn ông, y nhíu vùng mày, nín thinh, hồi lâu mới lầm rầm: “Hắc Dạ, có lẽ anh chưa biết mình còn một người bạn cũ cũng đang có mặt trên chiếc thuyền này đâu nhỉ.”
“Tôi sẽ không bỏ qua cho anh, cũng sẽ không bỏ qua cho tên tình nhân bé bỏng kia của anh, cùng vị bạn cũ của anh….” Càng không bỏ qua cho chính mình. Tất cả chúng ta, đều là tội nhân.
Vạn Tình ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, từ trong khoang thuyền nhìn ra bên ngoài. Mưa vẫn cứ trút xuống. Dưới màn đêm biển khơi lại quá mức yên ả, chẳng biết ngày mai, trên biển vầng thái dương có ló lên không, hay chăng…
Vẫn là đêm tối mây đen giăng bủa.
Một người bồi bàn sau khi bưng chiếc khay vào bếp liền trốn trong góc, cơ thể cậu khe khẽ run rẩy, trong ngần mắt ngập đầy vẻ không thể tin được.
Khuôn mặt xa lạ, mà cảm giác lại thật quen thuộc.
Một nữ bồi bàn sau khi phát hiện ra cậu bồi bàn lập tức chạy qua, giọng nói phát ra chính là của Tiểu Nhu: “Hạo An, rốt cuộc bây giờ anh đã hiểu em không hề nói dối đúng không? Người đàn ông kia cũng có mặt trên chiếc thuyền này. Nói không chừng chuyện xảy ra với Vạn Tình lần trước chẳng qua do một tay hắn ta dàn dựng mà thôi. Hắn ta đã lừa anh!”
“Được rồi,… đừng nói nữa.” Ngô Hạo An giả làm bồi bàn trà trộn trên thuyền thống khổ lắc đầu, đáp.
Tiểu Nhu vẫn cứ tiếp tục nói: “Anh còn chưa rõ hay sao, không chừng người đàn ông kia đã lừa dối anh ngay từ đầu, chỉ vì muốn tiếp cận ạnh, lừa gạt sự tín nhiệm của anh! Hắn thật đáng sợ! Anh có hiểu không? Anh là cảnh sát bảo vệ chính nghĩa, còn hắn lại là một tên tội phạm buôn bán vũ khí kiếm lợi! Hạo An, em biết anh rất đau khổ, thế nhưng đừng quên mục đích trước mắt của chúng ta. Hắn là kẻ địch, anh tuyệt đối không được tự mình đi tìm hắn. Bằng không, em, đồng đội của chúng ta đều xong cả rồi!”
“Anh hiểu….” Ngô Hạo An lắc đầu, có chút hoảng loạn đáp: “Anh hiểu, ….anh sẽ không lộ diện trước mặt anh ta đâu, anh hiểu mà…”
Hiểu…
Thực sự hiểu được ư?
Trong lòng Ngô Hạo An có nhiều lắm trăn trở muốn hỏi Hắc Dạ, cậu không tin người đàn ông kia lại lừa mình. Từ đầu chí cuối, cậu đều luôn tin rằng người đàn ông kia không phải kẻ xấu.
Khi mọi suy nghĩ đẹp đẽ trong lòng cùng hiện thực tàn khốc đối nghịch, đó là một thứ giằng xé và đau đớn đến nhường nào?
Trách nhiêm, tình yêu, hết thảy đều bày ra trần trụi trước mặt Ngô Hạo An.
62.
[1] Cầm được thì cũng buông được ám chỉ việc một khi đối mặt với những vấn đề lưỡng nan, quyết định thì dám làm dám chịu, dứt khoát không tiếc nuối.