CHƯƠNG 16 : HẮC DẠ, LÀ ĐÊM TỐI
Hắn sẽ không thua, vĩnh viễn không… Không một kẻ nào có thể thắng hắn. Hắn là vua, là vua của thế giới này. Tất cả mọi người đều là nô lệ quỳ mọp dưới chân hắn!
Không một ai có đủ khả năng để làm nhục hắn, không có…
“Cút _ _______ ” Yếu ớt, thậm chí thấm cả mùi nước mắt mặn chát trong lời nói bứt khỏi cổ họng, Hắc Dạ không muốn tin đây lại là giọng nói của mình. Mạnh mẽ và ngạo nghễ như hắn, làm sao có thể phát ra thứ âm thanh yêu ớt mà đáng thương đến thế …
Vậy mà, kẻ kia cứ mặc sức thỏa mãn mình trên thân thể hắn, dường như hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của hắn, chỉ lo hưởng thụ những lần thúc liên tiếp vào thân thể người đàn ông, theo từng đợt kêu rên mà va chạm dồn dập, như thể muốn bẻ gẫy luôn thắt lưng người đàn ông mới hả lòng.
Đau quá…Rốt cuộc thằng Tây cục súc nhà mi có nghe thấy lời ta nói không đấy?
Nhưng chẳng có một ai đáp lại hắn. Thằng Tây đang tràn trề sung sướng đè trên người hắn chảy mảy may lo nghĩ cho cảm nhận của hắn, mặc kệ hắn có hay không tức giận, có hay không thoải mái, có hay không đau đớn, đối với lời hắn mắng, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng có, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của hắn.
Lần đầu tiên thấy mình bị người ta chả thèm ngó ngàng gì đến như vậy khiến người đàn ông cảm nhận rõ ràng được, có lẽ cái chết không phải là điều đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất chính là bị người ta quên lãng, không ai nhớ đến hắn, không ai ngóng chờ hắn…
Con người, thì ra chỉ tồn tại khi ở trong trí nhớ của người khác.
Có lẽ sự trơ trọi đến đáng sợ cũng là nguồn cơn khiến người ta không thể xác minh được liệu mình có còn là con người, một con người còn sống.
Dần dà, cũng quên mất mình rốt cuộc có phải người hay không, là cầm thú, là một con quỷ, hoặc giả chưa từng bao giờ tồn tại…
“Không! Ta không muốn như vậy! Mi nói gì với ta đi, tên củ cải khốn kiếp này!” Người đàn ông bỗng nhiên giãy giụa quyết liệt. Hắn đấm thật mạnh vào Alexandra, nhưng người kia vẫn chả mảy may phản ứng, điều này làm cho Hắc Dạ càng thêm cuồng loạn.
Chính bởi đã rơi vào cơn cuồng loạn, Hắc Dạ không thấy được ánh mắt Alexandra lóe lên vẻ khoái trá rồi vụt mất.
Đúng vậy, giống như lời Alexandra nói ngay lúc đầu: Kẻ dẫn dắt là ta, chứ không phải là mi.
Trận chiến này, Hắc Dạ đã thua.
“Xin mi, đừng đểu cáng với ta như vậy.” Mắng ta đi, đánh ta đi, điều gì cũng được, nhưng đừng cứ ngó lơ sự tồn tại của ta…
Hắc Dạ đã rã rời, trong hơi thở yếu ớt mà khẩn nài, đột nhiên như một đứa bé yếu đuối bị thương khóc nức lên. Hắn là kẻ kiên cường, thế nhưng hắn đã thực sự mỏi mệt, mỏi mệt lắm rồi…
Alexandra ngừng lại, anh nhìn xuống người đàn ông trông sao mà yếu đuối dưới cơ thể mình, đôi bàn tay to và ấm áp vuốt ve cơ thể đang khe khẽ run rẩy của Hắc Dạ, hỏi: “Đây chẳng phải là điều mi muốn sao? Xem ra cũng không phải vậy. Tại sao lại muốn hủy hoại bản thân mình như thế, đây là hành vi vô cùng ngu xuẩn.”
Nâng cằm Hắc Dạ lên, Alexandra lại gần, hôn lên đôi môi có hơi nứt nẻ của người đàn ông: “Ngọt ngào lắm. Đáng tiếc rằng mỗi một lần đôi môi khêu gợi này hé ra lại là những lời mắng nhiếc đến đáng sợ. Bất quá, vẫn thật ngọt.”
“Được rồi, giờ hãy nói cho ta biết tên của mi đi.” Những chiếc hôn vụn rơi xuống hai má của người đàn ông, đến cổ, rồi đến xương quai xanh…
“Hắc Dạ ___ ___ ” Trong đêm tối, vĩnh viễn không thấy ánh sáng.
“Cái tên thật đặc biệt.” Alexandra vừa dịu dàng ve vuốt người đàn ông, vừa hạ thấp giọng bảo “Nhớ kỹ ta nhé, Jade, người đàn ông đã chiếm hữu mi, chinh phục mi.”
“Ưn_ _____” Bằng những cái vuốt ve thuần thục của Alexandra, người đàn ông từ từ dấy lên một thứ cảm giác, giống như khối băng bị chảy tan, chìm xuống biển xanh vô tận, mà cũng giống như bị cuốn vào lốc xoáy ấm áp, hòa quyện vào rồi, khó phân tách rõ.
Không có những đợt va chạm cuồng dại như khi cùng Vạn Tình, cũng chẳng có được sự ngang tàng ngạo mạn như khi cùng Ngô Hạo An, người đàn ông đã rã rời giờ phút này dường như bị vây quanh bởi những đóa hoa hồng đỏ thắm sắc máu, quá mức dịu dàng, quá mức lãng mạn, với hương vang đỏ phủ ngợp lí trí mình.
Lúc này, mới gọi là “Làm tình” đây…
Tê dại đến mức những đầu khớp xương đều sắp rệu ra.
Người đàn ông kêu lên phóng túng, bằng sự va chạm của Alexandra mà cảm nhận những khoái cảm, như đang lơ lửng giữa trời xanh, dang rộng tứ chi hắn, quấn lấy thân thể Jade, ngửa đầu mình lên, trong sự lay động đầy phóng đãng mà khẽ hé miệng, không ngừng rên rỉ.
“A… Mạnh vào, nhanh lên chút nào!” Hắn là một kẻ trụy lạc thế đấy. Ham muốn của nhân loại được phô diễn sinh động trên thân thể hắn. Nhưng thế thì sao, so với sự thánh thiện giả dối, hắn thà nguyện không hề giấu giếm mà phơi bày trước nhân thế dục vọng trong lòng mình.
“Thật là con mèo hoang phóng đãng!” Đã lâu rồi không được một lần thư thái như vậy, chính bản thân Alexandra cũng sa ngã. Có ai biết được ngay từ đầu anh đã phải nhẫn nhịn diễn kịch vất vả đến thế nào?
Thế nhưng, sự vất vả lúc nào chả được đền đáp, mà Jade đây có từng bao giờ làm việc gì mà không được nhận sự đền đáp đâu.
Giờ đây, con mèo hoang ương ngạnh này đã là của anh.
Không chỉ muốn một đêm tình, mà là muốn cả đêm ngày mai rồi đêm ngày kia nữa, đều được ôm ấp thân thể mềm mại của người đàn ông Trung Quốc này, được nghe những tiếng gầm thét chỉ thuộc về người đàn ông mang tên Hắc Dạ.
Mở mắt, ngoài trời vẫn là một màu đen tối.
Ngủ bên cạnh, là chàng trai tóc nâu.
Nhớ mang máng rằng thằng Tây này hình như tên là Jade thì phải. Cái thằng khốn đáng bị trừng phạt. Cái thằng đểu cáng đã làm chuyện đó với hắn.
Hắc Dạ rã rời nhắm hai mắt. Toàn thân đau nhức như thể đã tháo rời từng đầu khớp xương. Nhưng người như Hắc Dạ đâu phải là loại bình thản ngủ bên một người đàn ông xa lạ đợi lúc trời sáng.
Gỡ đôi tay đang quàng lên mình, sau khi xỏ quần áo xong, Hắc Dạ lẳng lặng rời khỏi phòng, rời khỏi khách sạn.
Trên đường người qua lại ít ỏi đến thế, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân hắn vang vọng nơi nơi trên nền đất xi măng xám xịt.
Nỗi đau đớn trên thân thể nhắc nhở Hắc Dạ một đêm phóng túng đến hoang đường này không phải là cơn mơ, hết thảy đều chân thật, đều là những điều hắn đã trải qua, hắn gặp ba người đàn ông, giờ này đều đang ôm gối chìm sâu trong mộng đẹp cả rồi.
Chỉ còn lại hắn đây, lẻ loi lê từng bước trong màn đêm trước lúc trời sáng.
“Hừm__ __”
Thế thì sao nào?
Tất cả cũng chỉ là những kẻ qua đường, từ đầu chí cuối chỉ có mình hắn tồn tại, không một ai có thể sóng vai trên con đường của hắn, càng không có kẻ nào có thể đánh bại hắn, chinh phục hắn, chiếm giữ hắn…
Bởi vì, hắn là đêm tối.
16.