CHƯƠNG 58: HIẾN THÂN – THƯỢNG
Đen, lan ra vô tận, không thấy ánh sáng buông xuống.
Đêm, mịt mùng vô bến bờ, phủ rợp cả thế gian.
Hắc Dạ không biết mình cứ vậy trần truồng, mang theo những vết tích *** và ngược đãi nằm trên giường bao lâu. Hắn cảm thấy đã trôi qua lâu lắm lâu lắm rồi, dường như đã qua hai trăm năm ròng rã, mà cũng như vừa trải qua một vòng luân hồi.
Lại có lẽ là, hắn chỉ nằm trên giường vẻn vẹn vài giờ vài phút đồng hồ chẳng đáng kể mà thôi.
Nơi đây, thân thể nằm sấp bị gió đêm quất lên sắp thành thây khô lạnh giá, người đàn ông ngẩng mặt mang theo vẻ rã rời, chậm rãi nhấc mình khỏi giường. Hạ thể truyền đến cơn đau xé buốt khiến Hắc Dạ thoáng nhíu đầu mày, nhưng rất nhanh, người đàn ông lại như chẳng hề gì bước chân trần xuống dưới giường, cầm chiếc sơmi đã bị Vạn Tình biến thành miếng vải vụn lắc đầu vất sang một bên, túm lấy chiếc áo khoác còn vẹn nguyên choàng lên thân thể chồng chất những vết thương của mình.
Chỉ một nửa là tính toán, còn một nửa, thật chẳng hiểu sao lại tự nguyện hành hạ mình, hắn cứ như thế bước đến trước mặt Vạn Tình, cởi bỏ y phục, hiến dâng thân thể.
Là vì muốn triệt để chấm dứt mọi dây dưa thù hận giữa hắn cùng Vạn gia, mà còn vì chút nghĩ suy và tình cảm nào đó Hắc Dạ vẫn chưa thể nói rõ được.
Thế nhưng sau cùng khi đạt được mục đích, lại chẳng có bi thương, chẳng có vui sướng, cũng chẳng có lấy tí ti hưng phấn nào, chỉ còn sự trống rỗng ngày một lớn lên nơi cõi lòng, ngập tràn cơ thể đã tuếch toác của hắn.
Gắng gượng mặc quần áo xong, Hắc Dạ ngồi ở trên giường, vùi gương mặt đượm vẻ mệt mỏi của mình vào hai lòng bàn tay, cố sức xoa xoa khuôn mặt, để cho chút ít lí trí dội vào óc não đã mờ mịt của hắn.
“Ta cần phải tắm rửa…” Người đàn ông lẩm bẩm, đứng lên, hơi tập tễnh đi ra ngoài cửa. Trên hành lang không có lấy một bóng người, tựa hồ đã nhận lệnh của ai đó mà không kẻ nào tuần tra nơi này.
Một tay chống lên tường, người đàn ông lê từng bước trên hành lang về phía trước. Hắc Dạ bắt đầu tin rằng mỗi một căn phòng trên hành lang này cũng không có người, yên ắng đến đáng sợ, dường như chỉ còn mình hắn là sinh vật đang hô hấp.
Lướt qua bốn năm căn phòng, chẳng mấy chốc cũng sắp lần tới cửa cầu thang, người đàn ông chợt khựng lại, lui từng bước về phía sau, đến gần cửa căn phòng hắn vừa ngang qua.
Cửa phòng không khóa, mặc dù bên trong tối đen như mực, nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng được tiếng một nam một nữ đang tranh cãi.
Tiểu Nhu, cho dù Hắc Dạ đến viếng cũng đâu có nghĩa là anh ấy có quan hệ gì đặc biệt với Vạn Tình? Lời biện minh mang theo vẻ bồn chồn, Hắc Dạ vừa nghe đã nhận ra ngay người con trai đang nói chuyện chính là Ngô Hạo An, trong lòng không khỏi hốt hoảng, đã nói phải quay về Mỹ rồi thây? Làm thế nào lại cùng cô gái kia xuất hiện ở Vạn gia chứ?
Hắc Dạ dán sát lỗ tai vào cửa, tiếp tục nghe lén.
Hạo An, không phải vừa mới có người nói Vạn Tình và Hắc Dạ một trước một sau theo nhau đi vào căn phòng kia ư? Ấy vậy mà căn phòng đó ngay cả một người bảo vệ cũng không có, đối với nhà quyền thế như Vạn gia chẳng phải quá kì lạ sao. Bởi vì nhẽ gì hai người họ phải đơn độc đến nơi này, lẽ nào anh vẫn còn chưa rõ ư___ __ Nghe được tiếng cô gái sau cánh cửa, Hắc Dạ không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, cái con bé này đúng là trăm phương ngàn kế muốn chống đối hắn mà!
Không có bằng chứng! Tại sao lại nói về anh ấy như vậy? Chẳng có mấy tính phản bác, giọng Ngô Hạo an cất chứa một thứ cay đắng không thể lí giải được.
Vậy, nếu em tìm ra bằng chứng thì sao?
Trong phòng im lìm, Hắc Dạ cũng chăm chú lắng nghe, hắn đang chờ đợi câu trả lời của Ngô Hạo An, hắn muốn biết người thanh niên như tờ giấy trắng này có đúng là một cảnh sát cương trực không, hay chăng vẫn còn có điều gì khác?
Anh tin tưởng anh ấy! Thật lâu sau, truyền ra tiếng nói bình thản mà cứng rắn như đá của Ngô Hạo An.
Cô gái trong phòng đắng cay không lên tiếng, khóe miệng người đàn ông ngoài phòng cũng vẽ lên một nét cười cay đắng, chẳng là, mùi vị của hai loại cay đắng này lại hoàn toàn khác nhau!
Tới giờ đã không cần thiết phải tiếp tục đứng ngoài cửa nghe lén nữa, Hắc Dạ dựa vào tường, một chân đá văng cánh cửa ra. Hai người bên trong đồng thời cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, rồi lại nhìn người đàn ông suy sụp đang đứng ở đó mà đồng thời lộ vẻ sửng sốt.
“Dạ Dạ!” Không chút ngần ngừ, chàng trai lao tới ôm lấy người đàn ông vì chân dùng sức mà chao đảo như sắp ngã “Anh làm sao thế này? Những vết thương trên người anh từ đâu ra?”
Hắc Dạ thuận thế tựa vào lòng Ngô Hạo An, lạnh lùng hỏi: “Những gì các người nói ta đều nghe thấy hết rồi, cho rằng ta và Vạn Tình ăn rơ với nhau à? Ha ha ha …” Người đàn ông phá lên cười, nhưng lại khiến cho người ta không thể cảm nhận nổi chút mảy may vui sướng nào trong tiếng cười của hắn, chỉ có ngập ngụa phẫn nộ cùng đau thương…
“Ta bị Vạn Tình biến thành cái bộ dạng này rồi, còn có thể thông đồng với hắn hay sao?” Người đàn ông giật tung chiếc áo khoác màu xám duy nhất còn khoác ở trên người, lộ ra những mảng xanh tím chằng chịt đan xen trên ngực, cùng với những vết ngấn đỏ rải rác lộ rõ sự mờ ám.
“Nói đi. Ta có thông đồng với Vạn Tình hay không?” Người đàn ông nhìn vào mắt Ngô Hạo An, hỏi lạnh ngắt.
Ngô Hạo An không phải thằng ngốc, đâu phải cậu chưa từng hoài nghi Hắc Dạ. Chẳng qua ngay từ đầu trong lòng đã tồn tại một niềm yêu mến khiến cậu cứ mãi không dám mà cũng không muốn suy xét đến vấn đề này. Hơn nữa trong tiềm thức, cậu thủy chung tin rằng dẫu cho Hắc Dạ đã làm gì, người đàn ông này cũng chỉ là một kẻ bị thương khoác xác ngoài hoa lệ, khiến cậu không kiềm được muốn yêu thương, muốn che chở, muốn bảo vệ.
Khi Tiểu Nhu tuần tự chỉ ra những điểm đáng ngờ về Hắc Dạ, trong lòng cậu có biết bao giằng xé và đau đớn, nếu như không bởi lí trí, cậu sẽ không cùng Tiểu Nhu đến Thượng Hải theo dõi Hắc Dạ.
Thế nhưng giờ đây, cậu thật muốn giết mình luôn đi. Vì sao phải hoài nghi người đàn ông. Vì sao để cho người đàn ông nghe thấy những lời nói giữa cậu và Tiểu Nhu? Đớn đau cùng bi ai xảy đến với người đàn ông này còn chưa đủ nhiều hay sao?
“Không phải…anh không phải vậy.” Ngô Hạo An ôm người đàn ông, khóc nức lên, kéo lại áo vây chặt lấy cơ thể rải đầy những dấu vết *** và thương tích của Hắc Dạ, nửa ôm nửa lôi người đàn ông ra bên ngoài “Chúng ta đi, chúng ta hãy rời khỏi nơi này thôi…”
Trong phòng, Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn chàng trai đến cùng cô mang Hắc Dạ đi mất.
“Tiểu An, có phải mi cảm thấy ta nhơ nhuốc lắm phải không?” Ngồi ở trong xe, người đàn ông nhìn những tòa kiến trúc băng vun vút qua cửa sổ, hỏi.
Ngô Hạo An lái xe, dốc sức lắc đầu, không đáp gì.
“Ha ha, thật vậy ư?” Người đàn ông hạ cửa sổ xuống, để cho gió đêm buốt giá tạt lên mái tóc và khuôn mặt hắn “Mi là người tốt. Trên cái thế giới này người tốt không nhiều lắm, tiếc rằng ta đã không từng được gặp mi.”
“Dạ Dạ…” Ngô Hạo An giảm dần tốc độ, mắt nhìn thật sâu vào người đàn ông bên cạnh.
Có lẽ cảm thấy lời mình nói ra có phần lố bịch, người đàn ông hạ giọng, nở nụ cười: “Ha ha ha…..Mi cứ coi như ta phát điên rồi đi. Phải biết rằng một lão già sau khi bị cưỡng bức, tinh thần sẽ hơi rối loạn.”
Ngô Hạo An cho xe đậu lại ở ven đường, đêm đã khuya, xe cộ qua lại cực ít.
“Tôi thật hận bản thân mình! Không biết đã bao lần nói rằng sẽ bảo vệ anh, thế nhưng…thế nhưng mỗi một lần đều chả có cách nào làm được! Tôi thật ngu dốt! Thật vô dụng!” Ngô Hạo An ôm người đàn ông, khóc rống lên: “Tôi rất yêu anh, cũng rất sợ mất anh!”
Đưa tay vỗ vỗ lưng chàng trai tỏ vẻ an ủi, Hắc Dạ gượng cười, nói: “Ví như ta là một thằng béo, mi cũng yêu ta ư?”
“Tôi yêu anh, tôi yêu Hắc Dạ… bất luận anh có biến thành thế nào đi chăng nữa!” Ngô Hạo An ngẩng đầu, kiên định nhìn vào đôi mắt của người đàn ông.
Bàn tay khẽ vuốt lên hai gò má của chàng trai, Hắc Dạ cúi đầu mỉm cười, “Trên người ta bẩn quá, cậu giúp ta gột sạch, được không?” Người đàn ông kéo chiếc áo khoác màu xám của mình xuống.…
58.