CHƯƠNG 3: NGÒI NỔ
Giảm biên chế, một khi không cẩn thận là có thể làm mất lòng người ta như chơi.
Kẻ vừa nhắc đến giảm biên chế đã lồ lộ vui vẻ thì chẳng phải người lãnh đạo tốt, nhưng kẻ lãnh đạo công ty không dám giảm biên chế thì càng là một thằng nhu nhược.
Hắc Dạ chắc chắn một trăm phần trăm muốn giảm biên chế, thế nhưng trong bụng vẫn đang phải cân nhắc tính toán nên xử lí thế nào, xử lí thế nào cho hoàn mỹ đến chẳng thể chê vào đâu được. Thậm chí còn khiến kẻ bị hắn sa thải cũng phải đem lòng cảm kích nữa kìa.
Đưa mắt nhìn lại khắp giới kinh doanh coi, ngoài hắn ra thì còn mấy ai có được cái bản lĩnh độc nhất vô nhị này đây?
Sớm muộn gì cũng đến một ngày, hắn sẽ chễm chệ trên vị trí vương bá của giới kinh doanh thôi.
“Lý Đặc, cái gì đây?” Day day hai huyệt thái dương đang đau buốt, người đàn ông anh tuấn khoác trên mình một bộ Âu phục màu đen vươn ngón tay thon dài kẹp chiếc thiệp mời tinh xảo trên bàn lên.
“Tổng giám đốc, đây là thư mời từ câu lạc bộ mà ngài tham gia gửi tới ạ, một tháng sau sẽ có tiệc rượu dành cho thành viên của câu lạc bộ.” Lý Đặc đứng bên cạnh đáp, nhìn thấy mắt ông chủ mình lập lòe ánh sáng không khỏi rợn hết cả sống lưng. Mùa đông này thật lạnh quá cơ, phải trở về mặc thêm áo thôi.
Thư mời từ câu lạc bộ thương mại à?
Câu lạc bộ này gọi là cái gì ấy nhỉ, Hắc Dạ khẽ híp mắt lại, nhớ rằng trước đây gia nhập vào câu lạc bộ mang tên “Hoàng Thất” này là bởi ông già của Vạn Tình giới thiệu cho.
Nói vậy nếu lần này đi, có thể gặp lại thằng ranh Vạn Tình miệng còn hôi sữa kia cũng không chừng.
Người đàn ông khinh khỉnh hừ một tiếng.
“Tổng giám đốc, có cần tôi khước từ không ạ?” Thấy sắc mặt hắn không được tốt cho lắm, Lý Đặc bên cạnh vội vàng nhỏ nhẹ hỏi, lập tức nhận lại cái trừng mắt của Hắc Dạ. “Đi! Dạ tiệc của câu lạc bộ một tháng sau, sao Hắc Dạ ta có thể vắng mặt được.”
Dạ tiệc của câu lạc bộ thương mại, không nhiều thì ít cũng xuất hiện được dăm ba kẻ có tiền, đây là một cơ hội tốt để gom vốn, Hắc Dạ hắn nhất quyết phải đi!
“Lý Đặc, việc giảm biên chế giao cho cậu đấy.” Người đàn ông bỏ lại một câu, lập tức khiến cho trợ lý bên cạnh trắng bệch cả mặt. Một tên Lý Đặc nhỏ bé như cậu sao đảm đương nổi cái trọng trách này đây?
“Tổng giám đốc,…nhiệm vụ này quan trọng lắm ạ.” Ngàn vạn lần đừng vất cho cậu mà.
Hắc Dạ trợn trừng mắt nhìn Lý Đặc, cay độc nói: “Mỗi tháng ta trả lương cho cậu chẳng lẽ chỉ để đứng ở đây làm cảnh à? Cho dù có làm cảnh, cũng phải là một mỹ nữ bán ***, chứ tuyệt đối không phải thằng ranh con đeo kính cận. Giao cho cậu thì làm ngay đi. Nếu còn đùn đẩy, cậu là kẻ đầu tiên ta đuổi việc!”
“Nhớ cho kỹ, câu trả lời của cậu chỉ có “vâng” hoặc “không”. Câu trả lời khác, ta không muốn nghe!”
Bị Hắc Dạ mắng cho một trận tơi bời, Lý Đặc đầy phiền muộn và đau thương tiếp nhận trọng trách.
“Cầm.” Đang định bụng rời đi, Hắc Dạ lại ném cho Lý Đặc một xấp tài liệu. Cậu nhận lấy rồi ra ngoài mở xem, hóa ra Hắc Dạ đã thu xếp ổn thỏa phương án giảm biên chế rồi.
“Aiiii…” Nhìn phương án giải quyết bên trong, Lý Đặc không khỏi thở dài. Ông chủ cứ thích giả bộ sát thủ mặt lạnh này của cậu kì thực tâm địa cũng chẳng phải xấu xa quá đâu.
Ví như lúc này Hắc Dạ biết được suy nghĩ trong đầu Lý Đặc, khẳng định sẽ sướng rơn lên đây. Nói ra phương án giải quyết của hắn hoàn mỹ không chút sứt mẻ như vậy, ai nấy nhìn thấy còn phải cảm động đến rơi lệ, trong lòng không ngừng ngợi ca hắn ấy chứ, mà nào biết rằng đã bị gạt lại còn giúp người ta kiếm tiền.
Lý Đặc lôi di động ra gọi một cú điện thoại: “A lô! Bác sĩ Vương phải không ạ? Ngày mai phiền ngài qua đây một lát nhé.”
“Vầng, tổng giám đốc gần đây hơi bị đau đầu, phiền ngài ngày mai qua đây xem thế nào. Vâng, tốt quá ạ, hẹn gặp lại.” Cúp máy, Lý Đặc nhẹ lòng thở phào một cái rồi chuẩn bị quay về phòng làm việc.
“Quản lý Lý!” Một thanh niên với gọi Lý Đặc.
Lý Đặc nhìn lại, cười bảo: “Tiểu Trương, thì ra là cậu à.”
“Quản lí Lý.” Thanh niên chạy đến bên Lý Đặc “Sao mình anh cầm nhiều tài liệu thế, đưa em cầm hộ một ít cho, tiện lúc em cũng đang muốn qua đó.”
“Hay quá! Cậu cầm giùm anh đống này tới phòng làm việc với. Anh còn phải ra đây một lát.” Lý Đặc cười, đưa tập tài liệu trong tay cho cậu thanh niên rồi sau đó rời đi.
Tiểu Trương vác tài liệu tới phòng làm việc của Lý Đặc, chẳng may trượt chân một cái, thân mình nghiêng ngả khiến cho giấy tờ trong tay rơi tán loạn trên mặt đất. Cậu ta quáng quàng ngồi xổm xuống nhặt tài liệu lại.
“Cái gì đây~~~?”
Tài liệu rơi ra trúng ngay tầm nhìn, cậu ta tức khắc trợn tròn cả mắt, trong đầu chỉ rặt ba chữ____ giảm biên chế.
Cuối năm nay cậu sẽ kết hôn đó, nếu chẳng may bị sa thải thì phải làm sao đây?
Giờ lại sắp đến cuối năm, những nhân viên có khả năng bị đuổi việc sẽ sống thế nào đây?
Cậu chàng càng nghĩ càng thấy giận, sau khi ôm đống tài liệu đến phòng làm việc của Lý Đặc, nhân tiện gọi luôn một cú điện thoại: “Tiểu Vương hả? Lão tổng giám đốc lòng dạ hiểm ác kia đang muốn giảm biên chế đó, phải làm sao bây giờ? Cuối năm tui sẽ kết hôn, bảo tui ăn nói ra sao với bà xã chứ, đến ngày đó sống thế nào đây?”
“Cái lão Hắc Dạ lòng dạ hiểm ác này, đúng là đồ lang sói không có lương tâm mà!!!”
“Ôi thôi, ông tức giận làm chi, ai biểu số Tiểu Trương tui thế nào lại vô phước đến cái công ty này làm việc cơ chứ. Ba ông chẳng phải là bác sĩ gia đình của lão tổng giám đốc lòng dạ hiểm ác ấy sao? Ông cũng nên cẩn thận một chút đi ha, chớ để lão ta lừa.”
Hắc Dạ trăm tính vạn toán, nào có tính đến Tiểu Trương hấp tấp này không đọc tiếp tài liệu xuống, rốt cuộc hại mình thê xờ thảm. Ngòi nổ cũng bắt đầu từ đây, cuối cùng thiêu rụi hết một đoạn đời người oanh oanh liệt liệt.
3.