CHƯƠNG 68: NHUỐM MÁU
“Ngài Hắc Dạ đã khỏe lại chưa? Chẳng hay hôm nay ông ta còn có thể tham gia hội nghị được không?” Trên gương mặt của công chứng viên đứng tuổi râu bạc thoáng chút vẻ lo âu. Theo hẹn thì sáng hôm nay mới chính thức bước vào hội nghị, cũng là lúc mọi người thảo luận giá cả, bàn bạc thời gian giao dịch, thế nhưng mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Hắc Dạ đâu, cho người đi hỏi mới biết Hắc Dạ không được khỏe, bảo là bị say sóng.
Người ở đây chỉ có mình Vạn Tình và Alexandra hay chuyện gì xảy ra, cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.
Vạn Tình luôn nở nụ cười tươi trên mặt tán gẫu với thủ lĩnh hải tặc, nhìn không ra chút mảy may khác thường, chỉ đến khi nghe thấy lời công chứng viên, mí mắt liền giật giật hai cái.
Mà Alexandra thì quá mức trầm mặc, chỉ thi thoảng qua lại đôi lời với công chứng viên, lúc nào cũng nhìn chăm chăm ra cửa.
“Nếu không thì hãy rời hội nghị đến ngày mai đi.” Alexandra mở lời. Lấy tư cách là kẻ lãnh đạo mới của mafia, hiểu biết các thế lực khắp nơi đối với chàng trai trẻ này không nhiều, song cũng biết Alexandra và Vạn Tình hình như có chút khúc mắc ân oán, thế nhưng từ thái độ của hai người, xem ra cũng đã xóa tan hết hiềm khích trước kia rồi.
“Ở lại vùng biển quốc tế quá lâu không phải ý hay. Theo tôi được biết, hình như có cảnh sát theo dõi chúng ta.” Gã đàn ông đến từ Trung Đông rút điếu xì gà khỏi miệng, phản đối. Bọn họ chẳng việc gì phải vì sự vắng mặt của một người mà liều lĩnh.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Vạn Tình cười bảo, đưa mắt nhìn Alexandra đang trừng trừng mình, lại tiếp thêm: “Thế nhưng nếu ngài Hắc Dạ không có cách nào tới được, tôi tán thành với ý kiến của ngài Alexandra đây.”
“Cảm ơn ý tốt của hai vị, thế nhưng không cần phải vì tôi mà hoãn hội nghị lại.” Bất chợt giọng nói trầm thấp của một người đàn ông truyền vào từ cửa. Nom sắc mặt của người đàn ông xuất hiện trong phòng kém vô cùng, phờ phạc không có lấy hạt máu, mặc dù vẫn cất từng bước vững vàng, thế nhưng nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện ra dáng đi của Hắc Dạ hơi kì lạ.
“Ngài Hắc Dạ, cơ thể ngài đã khá hơn rồi chứ?” Công chứng viên đứng dậy giúp Hắc Dạ kéo ghế ân cần hỏi. Chỗ ngồi của hắn lại vừa vặn ở trước Alexandra.
Hắc Dạ như chẳng hề thấy ánh mắt đăm đăm của Alexandra nhìn mình, dè dặt ngồi xuống, cười đáp lại công chứng viên: “Ngoại trừ hơi váng đầu một chút, những thứ khác không thể tốt hơn.”
“Ngại quá, đã để các vị phải đợi lâu rồi.” Người đàn ông quét mắt nhìn mọi người, nói.
Hội nghị cũng đã bắt đầu. Bất quá nói là hội nghị, chẳng thà cứ huỵch toẹt ra rằng đương lúc cò kè mặc cả cho xong, giống như ra chợ mua rau vậy, người này một giá kẻ kia một giá, mà trách nhiệm của công chứng viên chính là đứng một bên quán sát.
Vạn Tình, Alexandra và Hắc Dạ đã sớm hoàn thành xong cuộc giao dịch của mình.
Hắc Dạ cúi mặt, thường lấy tay khẽ xoa xoa đầu. Vạn Tình đang nói chuyện với những người ở cạnh, nhưng ánh mắt vẫn luôn đắm về phía Hắc Dạ, dường như y muốn nói với người đàn ông mấy câu, nhưng tiếc rằng lại cách nhau xa quá.
Chỉ có Alexandra gần với Hắc Dạ nhất, vị trí vừa hay sát nhau.
“Anh thấy người ổn chứ?” Khi Alexandra vừa thốt ra câu này xong liền cảm thấy bản thân thật dớ dẩn quá đi thôi, điều này mà còn phải hỏi sao, huống hồ kẻ làm cho người đàn ông ra nông nỗi như hiện giờ là anh chứ ai. Nhưng lời đã chót nói ra rồi, có muốn cũng chẳng rút lại được.
Hắc Dạ nhìn Alexandra, sau khi ngơ ngác mấy giây liền nói tỉnh queo: “Nhờ phước của ngài, vẫn chưa chết được. Nếu thực sự lo lắng cho tôi thì khỏi cần tiếp tục lắm lời, còn muốn bồi thường thì mang ngay hai trăm triệu đến đây, rồi tự nhảy xuống biển luôn đi.”
Vừa mở miệng đã nanh nọc như vầy. Nhưng Alexandra cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, Hắc Dạ đâu phải một người đàn ông yếu đuối dễ dàng khuỵ ngã. Nhưng mà càng che giấu vậy, chẳng phải trong lòng càng khó chịu hay sao.
Alexandra nhìn Hắc Dạ, hỏi: “Có phải anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, đúng không?”
“Đúng vậy.” Hắc Dạ gật đầu.
“Tôi có thể hỏi anh thêm một câu nữa không?” Alexandra nói.
“Chẳng phải lúc nào tôi cũng trả lời tuốt tuồn tuột các câu hỏi ngài đưa ra đó sao?” Hắc Dạ khinh khỉnh cười.
“Anh có yêu tôi không?” Alexandra nhìn người đàn ông, nghiêm túc hỏi “Lúc này đây, hãy nói thật với tôi đi.”
Hắc Dạ không lập tức trả lời Alexandra, chỉ quay lại nhìn chàng trai: “Sao dưng lại hỏi chuyện này?”
“Tôi rất muốn biết.” Alexandra nhìn Hắc Dạ chăm chú.
“Có lẽ vậy, ta cũng chả biết.” Hắc Dạ quay đầu, đáp ơ thờ.
“Là vậy ư…” Alexandra hít một hơi thật sâu, lát sau mới cất lời hỏi tiếp: “Vậy anh đã yêu ai chưa?”
“Rồi.” Trong đầu người đàn ông hiện lên nụ cười rạng rỡ của một người, bản thân cũng bất giác cười theo, phản ứng của Hắc Dạ đều lọt hết cả vào mắt Alexandra.
Alexandra hốt nhiên cảm thân bản thân sao xót xa quá, anh chỉ có thể mang lại cho người đàn ông vẻ khốn khổ cùng phẫn uất, nhưng chưa từng một lần thấy được ở người ấy sự thanh thản và nét cười hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng như thế.
“Người đó là ai?” Alexandra cảm thấy có đôi chút ghen tị, không, phải là hết sức ghen tị mới đúng. Người kia, là nữ hay nam vậy?
“Là một tên đầu heo thôi…..” Hắc Dạ hé nụ cười mà đáp lại một câu, nhưng nét tươi cười trên mặt vụt tắt nhanh chóng, quay sang nhìn Alexandra “Sau này mi và Vạn Tình không đến làm phiền ta nữa, được chứ? Sau này đừng đến làm phiền ta nữa. Ta rất ghét phải nhìn thấy hai mi.” Sau khi nói xong, liền quay ngoắt đi.
Alexandra hé miệng mà cuối cùng không hề bứt ra được câu gì, chỉ lầm lụi ngồi ở bên cạnh.
Thế rồi, bên ngoài chợt có người chạy vào la lớn: “Có cảnh sát!!!”
“Rút!!! ” Sau một chữ đơn giản, mọi người đều nhốn nháo chạy đi.
Hắc Dạ đứng dậy khỏi ghế, mới cất được hai bước sắc mặt trông đã tệ vô cùng. Alexandra vẫn luôn theo sau người đàn ông thoắt cái đã đến bên, ôm lấy eo hắn: “Mau đi thôi!”
Hắc Dạ nghếch mắt nhìn Alexandra, không hề di chuyển.
Alexandra thở dài: “Đi thôi.”
“Hừm___ ___ ” Hắc Dạ lạnh lùng hừ một tiếng chẳng thèm hé môi, nhưng ngầm chấp thuận hành động của Alexandra, mặc chàng trai ôm hắn chạy ra ngoài. Nhưng chung quy động tác cũng có phần chậm chạp, đợi đến khi bọn lên được thuyền dự bị của chiếc tàu thủy, cảnh sát đã rượt đến chỗ họ.
“Những người đằng trước nghe đây, lập tức cho thuyền dừng lại! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!!! ” Đuổi theo họ đến đây chỉ có mỗi chiếc cano nhỏ, người đứng trên cano yêu cầu đầu hàng là một cô gái.
Nghe giọng nói có vẻ quen quen, Hắc Dạ quay về sau nhìn, sững sờ trông thấy cô gái đang đứng trên thuyền chính là Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu ở chỗ này, vậy……vậy Ngô Hạo An thì sao? Cậu ta có ở đây không?
Hắc Dạ bất chợt rối ruột, khi còn đang thừ người thì đột nhiên bị Alexandra kéo phắt lại ôm vào trong lòng, bên cạnh váng lên một tiếng súng, song phương đã bắt đầu giao tranh từ xa.
Hắc Dạ lòng dạ ngổn ngang nhìn dáo dác bốn phía, kiếm tìm bóng hình quen thuộc trong đầu, cho đến khi nhìn thấy một dáng người dong dỏng cách đó không xa.
Khuôn mặt thân thuộc, tạng vóc thân thuộc, người con trai thân thuộc…..
Cậu ấy…..quả nhiên cũng đến đây. Vậy thì đã biết hết những chuyện mình làm rồi ư?
Khi Hắc Dạ còn đang thẫn thờ, bên tai đã oang oang tiếng rủa của Alexandra: “Mẹ kiếp!!!”
Hắc Dạ ngẩng đầu thì thấy Alexandra đang nhắm thẳng súng vào chiếc cano theo sát bọn họ, lòng người đàn ông bỗng thắt lại, đương muốn la lên đã nghe thấy tiếng hét thảm thiết của cô gái.
Máu đổ xuống, nhuốm đỏ cả biển khơi…
“Tiểu Nhu!!!” Thét lên, chính là tiếng của chàng trai mà người đàn ông yêu thương.
68.