Chỉ Túy Kim Mê

Chương 77: Chương 77: Tự Hại Mình




CHƯƠNG 77: TỰ HẠI MÌNH

Đơn côi, là thứ thuốc độc có thể hạ gục con người nhất trên thế gian. Nếu nói bệnh tật có thể ăn mòn cơ thể một người, thì sự đơn côi, không chỉ có thể tàn phá cơ thể, mà cả tâm hồn yếu ớt nhất của loài người.

Người ta thường nói họa vô đơn chí, xem ra là rất có lý, tin xấu cứ nối gót tin xấu, vừa mới xử lí xong một việc, lại nhận được tin khác làm hắn gần như sụp đổ.

Mẹ hắn ở Thụy Sĩ đã qua đời rồi.

Bởi hắn sống giữa hai lằn đường đen trắng, lúc nào cũng cheo leo nơi vách đá, dẫu rằng nhớ mẹ vô cùng, nhưng Hắc Dạ vẫn dứt khoát đưa mẹ ra nước ngoài an dưỡng, thảng hoặc mới bớt chút thời gian lén lút qua đó gặp mẹ chốc lát, rồi lẳng lặng trở về. Bởi hắn luôn giấu mẹ rất kĩ càng, nên lúc Trang Tuấn làm phản không thể tìm ra tung tích mẹ của Hắc Dạ được.

Người có thể tránh được hiểm ác thế gian, nhưng rốt cuộc thoát sao được sự chiếu cố của tử thần.

Người, cuối cùng vẫn phải chết.

Cát bụi trở về với cát bụi, đất lại về với đất, người thân cuối cùng trên cõi đời này của hắn cũng ra đi rồi, chỉ còn mình hắn lẻ loi.

“Mẹ ___  ____” Trước mộ, lần đầu tiên người đàn ông bộc lộ sự thống thiết cùng yếu đuối chưa từng thể hiện trước mặt kẻ khác. Đôi mắt đen láy không còn vẻ lãnh đạm bình thản thường ngày, giờ đây tựa như một viên ngọc đen nát bấy thành muôn vàn mảnh vụn. Đầu gối ngã “phịch” xuống mặt đất. Một tiếng giản đơn vô cùng, chỉ là một tiếng gọi mà thôi, nhưng sao tuyệt vọng và đau đớn nhường vậy.

Hắn quỳ rạp trên gò mộ của mẹ mình, giống như một đứa trẻ khóc rống. Bốn phía ắng lặng chỉ có những phiến lá lác đác rơi bên cạnh bầu bạn. Gió xới tung lên nỗi trơ trọi. Tiếng nức nở đứt quãng từ cổ họng một người đàn ông trưởng thành trào ra, hắn lặng lẽ rơi lệ, ước ao mẹ sẽ lại lần nữa dùng bàn tay mềm mại của người mang cho hắn cái ấm áp vỗ về.

Nhưng đáp lại hắn, chỉ là những lưỡi gió buốt giá, một lưỡi lại một lưỡi, găm sâu vào tâm hồn từ lâu đã đẫy rẫy thương tích của hắn.

Hắn không muốn quay về với cuộc sống đầy tê tái ấy, không muốn nửa đời sau phải ràng buộc trong những toan tính mưu mô. Hắn đạt được tất cả, nhưng rồi phát hiện ra tiền bạc và quyền lợi lạnh lẽo là thế, chẳng có cách nào mang cho hắn may mảy chút ít an ủi nơi tâm hồn.

Vậy nên hắn rời khỏi bang, bán luôn công ty, mang theo xác thân đau đớn cùng tài sản sống ẩn quất, cả ngày ảo não không vui, cả ngày lấy rượu giải sầu, cả ngày sống hoài sống phí.

Dùng rượu làm tê liệt tâm hồn đau đớn của hắn, dùng thời gian vỗ về hết thảy mọi xót xa, nhưng rồi nửa đêm lại không ngừng gặp ác mộng, ngủ chẳng được, càng thêm khốn khổ.

Có đôi lần hắn thậm chí đã nghĩ đến cả việc tự sát. Hắn căm ghét bản thân không từ thủ đoạn, ngay cả thể xác cùng tự tôn cũng bán rẻ để đeo đuổi chiến thắng. Hắn không hiểu tại sao mình lại trở thành loại người như vậy.

Hắn chưa từng nói cho mẹ biết những việc mà mình đã làm, bởi nếu mẹ biết được, người sẽ buồn bã và khổ đau đến nhường nào?

Hắn không xứng với mong mỏi của người. Sa ngã rồi, hắn phụ lòng rất nhiều người. Hắn lừa dối hết người này đến người khác, thế cho nên rốt cuộc mọi người đều rời bỏ hắn, ngay cả mẹ cũng vĩnh viễn ra đi mất rồi còn đâu.

Hắc Dạ rơi vào một vòng tròn luẩn quẩn u ám của những suy nghĩ phi lí trí. Con người một khi cảm thấy bản thân có tội, sẽ bắt đầu mất dần lí trí, không ngừng vấy tiếng ác cho mình, càng nghĩ càng cảm thấy tội lỗi của bản thân chất chồng lên, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân sao mà bơ vơ trơ trọi, càng nghĩ càng cảm thấy, bản thân không cần thiết phải sống trên cõi đời này nữa.

Cuộc sống như vậy khác chi địa ngục, một ngày mà tựa như một năm. Khi rượu không còn cách nào làm tê liệt nỗi đau đớn của hắn nữa, hắn lại dùng ống tiêm, chích ma túy vào cánh tay mình…

Buông xuôi từ đây thôi?

Về phần Ngô Hạo An, lòng cậu chưa bao giờ mâu thuẫn và giằng xé gay gắt dường này. Khi biết người đàn ông không ngừng dối gạt mình, trái tim cậu thực đau đớn ghê lắm, nhưng cậu chưa từng ghét bỏ Hắc Dạ đã lừa dối mình, một chút cũng không.

Cậu vẫn yêu người đàn ông ấy, yêu đến quá đậm quá sâu. Đây là điều khiến cậu thống khổ nhất, tình yêu cậu dành cho người đàn ông đã vượt qua cả đạo đức và lí trí của cậu mất rồi. Cho tới nay, bởi chịu ảnh hưởng từ gia đình, nguyện vọng duy nhất của cậu chính là truy bắt tất cả lũ tội phạm hiểm ác, nhưng rồi ông trời lại chơi cậu một vố lớn quá, người mà cậu yêu là ông trùm xã hội đen, chẳng những bán thuốc phiện, còn buôn lậu súng ống.

Khi biết tất cả những việc này, cậu chỉ hận không thể túm áo Hắc Dạ rồi đánh cho một trận tơi bời hoa lá, rống lên mà vấn rằng: vì sao lại làm những việc thất đức như thế hả?!

Hắc Dạ trốn tránh cậu. Mà cậu, cũng tránh né Hắc Dạ.

Cậu biết rõ Hắc Dạ từng lẳng lặng bám theo mình hơn những chục ngày trời, nhưng vẫn cứ giả vờ chưa từng phát hiện ra, cho đến tận một ngày không thấy người đàn ông kia xuất hiện nữa, lòng cậu đã hoảng loạn biết bao.

Mà khi Vạn Tình và Alexandra tìm cậu nhờ cậy giúp đỡ, cậu mới biết người đàn ông đã rơi vào cảnh hiểm nguy, ấy vậy ba người họ lại chẳng thể làm được gì, chẳng giúp đỡ được bất cứ điều gì.

Sau khi trải qua tất cả những chuyện này rồi, Ngô Hạo An hoàn toàn thấu triệt rằng mình còn yêu người đàn ông nhiều lắm. Từ khi Hắc Dạ biến mất, đêm đêm cậu đều nằm mơ thấy ác mộng, giật mình choàng tỉnh.

Cậu muốn tìm Hắc Dạ quá…

“Hắc Dạ đã rút khỏi bang, một mình bỏ đi.” Alexandra là người đầu tiên nhận được tin tức mới về Hắc Dạ.

“Mẹ anh ta ở Thụy Sĩ qua đời rồi.” Vạn Tình cũng biết Hắc Dạ mới qua Thụy Sĩ chưa lâu, sau khi trở về liền rời khỏi bang, biệt tăm biệt tích. Vấn đề bây giờ là họ nên tìm Hắc Dạ ở phương nào đây.

Thế giới bao la rộng lớn là vậy, tìm một người khó khăn chẳng khác nào mò kim đáy bể.

“Ta nghĩ ta biết Hắc Dạ ở đâu rồi.” Moi cuốn sách nhỏ về phong cảnh du lịch khỏi túi, Ngô Hạo An chỉ vào cuốn sách, có phần ủ ê kể: “Mấy tháng trước anh ấy cứ luôn bảo với ta rằng chờ sau khi giải quyết xong xuôi một việc cuối cùng sẽ rời khỏi đây, đến một thị trấn nhỏ không ai biết sống ẩn dật, ta nghĩ có lẽ anh ấy sẽ đến nơi này.”

Sau khi nghe Ngô Hạo An nói xong, Vạn Tình cùng Alexandra đều trầm ngâm giây lát, cuối cùng quyết: “Vậy đi thôi.”

Trong lòng Vạn Tình và Alexandra đang nghĩ thế nào đây?

Có đôi chút ghen tị, có đôi chút não nề, còn mấy phần thèm muốn, mà càng thêm rầu rĩ.

Thì ra người đàn ông thần bí và cao ngạo ấy bất quá chỉ khát khao cuộc sống giản đơn của một kẻ bình thường mà thôi, nhưng hai người họ, không một ai có thể cho nổi.

Một thị trấn rất đỗi bình thường nhưng thật xinh xắn, nằm trong một quốc gia nho nhỏ, nơi có những người dân hiền hoà tốt bụng và cảnh vật tươi đẹp bao bọc chung quanh. Không khí đến là trong lành, khiến cho những người vốn trú ngụ nơi thành thị đông đúc đều cảm thấy khoan khoái vô cùng.

Tại một đất nước xa lạ tìm kiếm một người thật khó, nhưng nếu tìm một người đàn ông Trung Quốc trong một thị trấn không lớn lại tương đối dễ dàng. Sau khi hỏi han đôi chút, họ nhanh chóng được biết đúng là Hắc Dạ đang ở đây.

Một người đàn ông trung niên cao lớn trông rất tao nhã mới dọn đến đây một tháng trước, mua một tòa biệt thự  sống một mình tại thị trấn này. Hắn rất ít khi đi xa, lại hay ra quán bar uống rượu, cũng hiếm khi nói chuyện với người khác, người như vậy thực khó lòng khiến người ta không chú ý được.

Vậy nên nhóm ba người Alexandra cấp tốc lái xe đến biệt thự của Hắc Dạ. Một biệt thự vừa phải thôi, nhưng trông rất đẹp và tinh tế, đượm phong cách của trấn nhỏ, ở bên trong ắt hẳn dễ chịu lắm.

Lòng dạ Ngô Hạo An giờ này hỗn tạp đủ loại hương vị, đây vốn nên là nơi cậu và người đàn ông định cư trọn đời…

“Hẳn là nơi này.” Vạn Tình nói, tiến lại gần, nhấn chuống cửa.

Ba người họ, cùng đợi cánh cửa mở ra…..

77.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.