Trong ngôi trường pháp thuật , tất cat đều kinh ngạc khi nghe được lời nói của nó . Mượn thái tử , ra ngoài , cô gái này có biết mình đang nói gì không chứ .
Trong khi đó , nó tựa hồ như chẳng phải chuyện gì to tác . Trong đôi mắt vẫn cứ phẳng lặng , không hề gợn lên một lọn sóng nào . Đôi môi hồng hào khẽ mấp máy.
- Thế nào ? ngài có đồng ý không thưa đức vua.
Tất cả binh lính cùng mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tibh thần nghe đức vua sử tội ngườu không biết điều này . Thật quá to gan , dám gọi ra tên của thái tử , nói ngang hàng với đức vua , còn ra một điều kiện hết sức phi lý.
Thế nhưng , không hề có lời phán tội nào , cũng chẳng hề có sự tức giận . Con người uy nghiêm kia cười , cười rất lớn , như thể vừa xem được một câu chuyện vô cùng khôi hài . Tất cả như nín thở . Nó hơi nhíu mày , trên đôi mắt tỏ rõ sự không hài lòng . . Câu trả lời nó cần không phải cái này.
- Cô bé , ngươi tên gì ?
- Nhi thần tên Khánh Phương . - Nó dõng dạc trả lời , từng câu từng chữ như muốn người nghe khắc sâu vào trong lòng.
Đức vua lẩm nhẩm tên nó một lúc . Sau đó lại bật cười , nó từ đầu đến cuối chả hiểu có gì đáng cười trong hoàn cảnh này .
- Ngươi dám đòi mượn con ta . - Rồi bỗng như một liều thuốc , khuôn mặt của ông nghiêm lại , toàn thân toát lên vẻ lãnh đạm uy quyền . Nói với nó một cách chậm chạp , từng câu từng chữ một thoát ra như buộc tội người đối diện . Cứ như là người cười vừa nãy là một người hoàn toàn khác .
Kaito lo lắng nhìn cha mình , rồi nhìn nó . Hắn biết , một khi ông đã nghiêm túc , thì không ai được xen vào . Con nhóc kia lại hênh hoang như vậy , nhỡ nói sai điều gì ,thì quay chở lại ngục là một điều có thể .
Đôi mắt to tròn của nó chớp chớp , nhìn ngườu đối diện một lúc . Sau đó bình thản phân tích .
- Nhi thần thật sự không dám đòi gì . Chỉ là nhận phần thưởng mình cần nhận . Nhận được kết quả sau khi nỗ lực . Chẳng nhẽ điều đó có gì trái với đạo lý . Hay là ngài không muốn giữ lời hứa .
- HỖN LÁO - Một thị vệ bên cạnh đức vua nghe vậy không kiềm chế được liền triệu hồi thổ đao kề sát cổ nó . Kaito thấy vậy liền quát lên :
- Kary ông biết thân phận chút đi .
Nghe vậy , Kary cố ý quay qua xem xét biểu cảm của đức vua . Chẳng có ý gì là ngăn cản , vậy tất nhiên ông sẽ có lợi thế .
Chưa kịp đe dọa nó , thì Kary liền nhận ngay một giọng nói chế diễu đầy trong trẻo .
- Trước giờ tôi chưa từng nghĩ một người cạnh hoàng đế lại có thể bồng bột như vậy
.
- Khánh Phương , đừng quậy nữa !- Alan cố ý muốn nhắc nhở nó . Đây không còn là chuyện đùa nữa rồi .
- Ông đã biết gì về tôi chưa , mối quan hệ của tôi với những người ở đây ra sao. Ông không hề biết . Vậy mà giám kề đao vào cổ tôi .
- Ng..ươi ng..ư..ơi nói gì vậy hả ?
Khuôn mặt của Kary như xanh lại . 30 năm kề vai sát cánh cùng đức vua. Từng đánh bại bao nhiêu pháp sư , từng chịu trước bao nhiêu khổ cực. Vậy mà.......chỉ vì câu nói đó , Kary lại cảm thấy ngu xuẩn , cảm nhận thấy mọi điều mình học hỏi giờ chỉ là con số không.
- Tôi đang nói chuyện với đức vua . Ngài ấy còn chưa sử phạt , ông dựa vào cái gì mà đã manh động . Cho dù quyền cao đén mấy , cho dù tôi hạ đẳng đến mấy , cũng là đang nói với đức vua , tôn trọng là điều tối thiểu ông cần biết đó thưa ông Kary . - Cảm nhận được sự bất lực đó , nó đắc ý bồi thêm .
Từ nãy đến giờ xem hết cảnh nói lý của nó . Tất cả mọi người như há hốc miệng . Một thị vệ uy quền luôn tiêu soái cùng đức vua . Vậy mà lại để một pháp sư 18 tuổi chỉ giáo . Dù gì cũng quá mất mặt .
Đang có ý định phản bác lại thì bỗng một giọng nói mang ý cười thốt lên .
- Kary lui lại đi . Ngươi .....thực sự muốn ta đạp ứng điều đó ?- Đức vua nhùn sang Kaito nở nụ cười tươi hỏi .
- Ồ , đó là điều tất nhiên thưa ngài . - Nó cũng vui vẻ trả lời.
Quay sang nhìn nó , đôi mắt ưng của ngài khẽ híp lại . Khuôn mặt rộ lên vẻ sảng khoái . Thật sự ngài rất thích cách cư sử của cô gái này .
- Được...nhưng có điều . Ngươi chùng Kaito sẽ bị kìm hãm pháp thuật .
- Đa tạ đức vua. - Tuy rằng nghe vậy có chút không hài lòng . Nhưng được vậy là tốt rồi . Nó đương nhiên tâm trạng vui lên bội phần , phấn khởi hẳn lên . Đưa đôi mắt to tròn nhìn Kaito đôi môi nở nụ cười tươi rói .
Thấy vậy , khuôn mặt vốn lạnh lùng của Kaito khẽ ửng đỏ , chỉ một chút thôi . Nếu không để ý chắc chắn sẽ không biết . Và nó đương nhiên nằm trong top đó .
- Khoan đã .- Một giọng nam thốt lên làm cắt đứt mạch vui mừng của nó .
Nó khẽ quay đầu nhìn xem ai đã nói . Tất cả mọi người cũng tò mò nhìn theo .
- Á....là cậu sao ?
Nó ngạc nhiên khi nhìn thấy chủ nhán của giọng nói . Không thể tin được , tại sao cậu ta lại ở đây . Trời ơi , đây đúng là duyên số mà , ông trời thực sự muốn cho hắn ta báo ơn mình đây mà.( Mõi chi tiết xin vui lòng xem lại chương 1 và 3)
Đúng.....hắn ta chính là người đã cưus hai lần . Và cũng là người đã giúp nó vào được thế giới này .
- Lâu quá không gặp , ân nhân cứu mạng cũng là chủ nhân của chiếc vòng này . Lúc cậu cứu tôi , tôi còn chưa giới thiệu . Tôi tên là Kanto .
Nó vui mừng không tả xiết , liền chạy tới chỗ Kanto lắc lắc tay hắn như muốn đòi quà .
- Oa , cậu còn nhớ tôi . Vậy tốt quá ! Nhớ trả ơn tôi nha . - Nó không phải người thích làm không công nên tất nhiên mới gặp đã trơ trẽn đòi nợ cũ .
- Ò , đợi tôi nói cái này với đức vua đã . - Kanto bật cười xoa đàu nó. Điều này đã lotj vào mắt không ít người . Ai kia thấy vậy thì trong lòng không khỏi cảm giác khí chịu , đôi mắt dán chặt vào hai người nọ .
Nói xong , Kanto tới hành lễ với đức vua .
- Nhi thần là người đã thắng trong thi đấu nam ngày hôm nay.
- Ồ , Kanto vậy thỉnh cầu của ngươi .....
Kanto nhếch mép , quay qua nhìn nó đang mỉm cười với mình . Không cười sao được , nó đã cứu hắn . Hố hố , tương lai thỏa sức sai vặt để đòi đền bù , nghĩ đến đã thấy vui .
- Nhi thần muốn cùng thái tử và Khánh Phương ra ngoài thế giới loài người .
- HẢ????????- Nó hét lên