Như lời đã nói, sáng hôm nay Hứa Thiên đến đón Kim Tuệ Nhi đi học. Tuy nhiên suốt đoạn đường từ nhà Tuệ Nhi đến trường chẳng ai mải mai nói một điều gì. Hứa Thiên vốn không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng chính cậu cũng không hiểu sao việc Tuệ Nhi đi chơi với Hoàng Siêu cậu lại đem ra bài xích. Về phần Tuệ Nhi, cô thật ra muốn nói với Hứa Thiên rất nhiều chuyện. Nhưng cứ cảm thấy không khí lạnh lẽo đến đáng sợ. Nghĩ lại thật chẳng dám mở lời.
Lớp học hôm nay tuyệt đối im lặng, còn phải nói, lúc nào chẳng vậy, gây mất trật tự của lớp chỉ có Hứa Hung Thần. Kim Tuệ Nhi ngay lúc này liền cảm thấy không thoải mái. Mọi ngày bị chọc ghẹo, cô thật tức điên người, nhưng hôm nay được trả tự do, tâm tình Tuệ Nhi tự nhiên khó chịu.
“Vì lớp 1 khóa 12 không tham gia hội thao lần này nên lớp chúng ta được vào thẳng vòng bán kết. Thứ 5 tuần này nếu chúng ta thắng sẽ được đá chung kết. Nếu thua thì sẽ dừng lại. Các em chỉ cần dưỡng sức, từ giờ không cần tập luyện nữa. Lần này cô sẽ đi xem các em chơi” - Dương Khả vui vẻ.
Cả lớp vỗ tay nồng nhiệt. Cảm giác chiến thắng đang gần kề. Bọn trẻ cảm thấy vào được bán kết đã là rất may mắn, rốt cuộc đã có thể hãnh diện rằng lớp 1 không chỉ giỏi học tập mà còn giỏi cả thể thao.
Có điều, cuối cùng nó đã chẳng còn quan trọng nữa. Hứa Thiên lần này quyết định làm dự bị, cậu sẽ không tham gia. Cũng phải, khi tâm tình người ta không tốt, tuyệt nhiên sẽ từ chối bất cứ điều gì.
Lớp học một hồi mất trật tự vì quyết định này của Hứa Thiên, nhưng rồi cũng dịu đi.
--------------------------
- Hoàng Siêu. Cậu nhớ tớ không? - tiếng Châu Băng vang vọng.
- Cậu...Cậu là...bạn gái Hứa Thiên - Hoàng Siêu cố gắng nhớ lại.
- Đúng vậy! Chúng ta có thể nói chuyện một chút không? - Châu Băng ngồi xuống ghế đá.
- Có chuyện gì? Sao cậu biết tớ đang ở đây? - Hoàng Siêu không mấy thiện cảm.
- Chẳng phải cậu là người thích chụp ảnh hay sao? Đến những chỗ này đâu có gì là lạ. Yên tâm, tớ không cần gì nhiều. Chỉ cần hỏi cậu một chuyện?
- .....
- Có phải cậu thích Kim Tuệ Nhi?
Hoàng Siêu im lặng. Không phải cậu không biết nên thừa nhận hay không. Cũng chẳng phải cậu không hiểu ý Châu Băng. Chỉ là cậu đang muốn biết rốt cuộc cô ta định làm gì.
- Cậu nói xem - Hoàng Siêu nhếch mép.
- Tốt. Tớ cảm thấy hai cậu rất hợp nhau. Có điều để Kim Tuệ Nhi chấp nhận tình cảm của cậu quả thật không dễ dàng. Bên cạnh cô ấy còn có Hứa Thiên - Châu Băng đứng dậy, đi đến bên cạnh Hoàng Siêu.
- Thì sao? Tớ vốn không quan trọng điều đó. Vả lại, Hứa Thiên là bạn cùng lớp của Tuệ Nhi. Hai người thân thiết là chuyện hiển nhiên, không phải là đề tài để chúng ta mang ra nói.
- Cậu thật sự cảm thấy như vậy à? Những thứ mình thích nếu không cố gắng giành lấy, chắc chắn sẽ mau chóng mất đi - Châu Kiên Nhẫn.- Tớ đơn giản chỉ nghĩ cái gì là của mình thì sẽ là của mình. Hơn nữa nếu tình cảm chúng ta chân thành, sợ gì không có ngày người ta đáp lại. Cậu có phải đang suy tính chuyện gì không? Được rồi. Tớ không phải đối tượng thích hợp để cậu lợi dụng - Hoàng Siêu dứt khoát.
- Cậu.... - Châu Băng tức giận.
- Tớ như thế nào? Tớ nói cho cậu biết, cậu đụng đến một sợi tóc của Kim Tuệ Nhi, tớ lập tức không tha cho cậu. Cậu có thể đi rồi - Hoàng Siêu mạnh miệng răn đe.
- Được. Cậu sẽ hối hận.
Châu Băng mặt mày đỏ ửng tức giận bỏ đi. Cô ta sẽ chịu thua sao? Tuyệt đối không thể.
Những chuyện tình cảm như thế này vốn là một phần của tuổi trẻ. Người trẻ tất nhiên sẽ rất khó trở nên khoan dung, chuyện thành tâm chúc phúc cho người mình thích cùng một người khác là điều không thể nào. Tuy nhiên mỗi người sẽ có cách yêu thích và hành động khác nhau.
Châu Băng vì quá hiếu thắng, hơn nữa còn đã quen được cưng chiều, cô không thể nào chấp nhận chuyện thua cuộc. Cho nên việc kiên nhẫn làm khó Hứa Thiên, hãm hại Tuệ Nhi là điều rất dễ hiểu.
Riêng Hoàng Siêu, cậu không có thiện cảm với Hứa Thiên, nhưng mà rõ ràng cậu hiểu Hứa Thiên là một thanh niên rất được, thẳng thắn giống cậu, lại biết bảo vệ người khác. Hoàng Siêu tất nhiên không dễ dàng từ bỏ Kim Tuệ Nhi chỉ vì Hứa Thiên, con người cậu đã quyết tâm theo đuổi thứ gì đó thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cậu thật ra cho rằng chuyện cố gắng có được tình cảm của Tuệ Nhi cũng giống như việc chụp ảnh. Người chụp không phải chỉ cần có kinh nghiệm là được, mà còn phải dùng tâm tình vui vẻ thoải mái. Hơn nữa, bức ảnh có đẹp hay không, một phần còn nhờ vào cảnh quang có chịu nhiệt tình hợp tác.
Cậu không muốn cứng nhắc xen vào chuyện riêng của Kim Tuệ Nhi, cũng chẳng muốn trở thành kẻ xấu xa làm mọi chuyện chỉ để đạt được mục đích. Hoàng Siêu sẽ cố gắng từng ngày, nhưng kết quả thế nào, còn phải xem cảm nhận của người cậu thích nữa.
- Cậu là ai, cậu đã nghe được những gì? - Châu Băng bất ngờ đụng phải một nữ sinh.
- Tớ có cách giúp cậu - Tô Hân cười hiền hòa.
- Tại sao lại giúp tớ? - Châu Băng dò hỏi.
- Chỉ cần Kim Tuệ Nhi biến khỏi cuộc sống Hoàng Siêu - Tô Hân ánh mắt sắc bén - Tớ có rất nhiều bạn học cùng lớp Hoàng Siêu, có một thứ rất thú vị, tuyệt đối có thể giúp cậu đạt được mục đích. Nhưng, tớ coi như không liên quan.
“Ném đá giấu tay hay sao? Được lắm, cô gái xinh đẹp nhưng không hề tầm thường” - Châu Băng thầm nghĩ - “Cũng được”
“Tiểu Nhi à, cậu biết gì chưa?” - Hồ La La hớt hải chạy vào lớp.
“Có chuyện gì, cậu bình tĩnh lại rồi nói”
“Còn bình tĩnh cái gì nữa. Cậu gặp rắc rối rồi. Theo tớ” - Hồ La La nắm tay Kim Tuệ Nhi kéo đi. Hứa Thiên chắc chắn không thể ngồi yên một chỗ.
Hồ La La kéo Kim Tuệ Nhi xen vào đám người, Tuệ Nhi suýt chút nữa đã ngã quỵ trên nền đất. Cả bảng thông báo lịch thi đấu lần này dán toàn hình cô và Hoàng Siêu, nào là cả hai cùng nhau uống, cùng hát hò, cùng nằm ngủ. Kim Tuệ Nhi cố lấy tay đập mạnh vào đầu mình cũng chẳng thể nhớ ra được việc này.
Xung quanh cô không biết bao nhiêu người, bọn họ cười chê, bọn họ soi mói, bọn họ ganh ghét, Kim Tuệ Nhi cũng không mải mai ngước nhìn.
Hứa Thiên từ xa đi tới, dứt khoát đến xé bỏ tất cả tấm ảnh trên bảng thông báo. Cậu cầm nắm giấy trong tay giơ lên: “Là ai làm?”
Nghe Hứa Thiên quát lớn, mọi người xung quanh giật mình đứng giãn ra xa, tất cả ngừng xì xào và bắt đầu im lặng.
“Tốt nhất người làm việc này chủ động đến trước mặt Kim Tuệ Nhi xin lỗi, nếu không để tôi tìm ra kẻ làm việc bẩn thỉu này tôi lập tức không tha” - Hứa Thiên nổi gân xanh ở cổ, lấy những tấm hình trong tay vừa rồi đem ra xé nát thành từng mảnh nhỏ, quẳng vào sọt rác kế bên. Cậu nhìn kỹ gương mặt từng người ở đó, khiến bọn họ hoảng sợ. Hứa Thiên nắm chặt tay Kim Tuệ Nhi, kéo đi khắp sân trường. Mỗi nơi nhìn thấy hình ảnh đó, cậu đều dừng lại đưa tay xé nát.
Kim Tuệ Nhi cả buổi vẫn không nói một lời. Cô vừa cảm thấy có lỗi với chính mình, vừa cảm thấy có lỗi với Hứa Thiên. Cô một mực nghĩ, nếu lúc đó có thể làm chủ được chính mình, không đi chơi cùng lớp 5, không uống rượu bia say xỉn, chắc chắn những chuyện tồi tệ như thế này đã không xảy ra. Hứa Thiên đã không vì nó mà tức giận. Cô cũng chẳng phải vì cảm thấy tội lỗi mà im lặng không thốt nên lời.
Kim Tuệ Nhi im lặng nhìn những bức ảnh bị xé nát, cô chính xác là đang chờ đợi Hứa Thiên nổi giận với mình. Nhưng khác với những gì cô nghĩ, sau khi vò nát tất cả hình ảnh đó, Hứa Thiên cũng buông tay Kim Tuệ Nhi mà đi, cậu không nhìn cô lấy một lần.
Hứa Thiên không trở về lớp.
---------------------
Hôm qua là Lễ Thất Tịch, trong lòng quá trời cảm xúc, định post thêm một chương nữa mà bận quá nên lôi thôi tới giờ này :(((
Dạo này tui nhiều việc quá nên không edit thường xuyên được nữa. Nhưng mà sẽ duy trì post truyện, tuyệt đối không lặn lâu hay drop truyện :))) Thông cảm nha!!!
Ngủ ngoan nạ *hun xa*