Chỉ Vì Gặp Cậu

Chương 12: Chương 12: Đây là mệnh lệnh




“Để các em có thể thư giãn sau thời gian dài học tập nghiêm túc, sắp tới đây đoàn trường sẽ tổ chức một buổi hội thao. Đây là danh sách các môn thể thao sẽ được tổ chức. Hứa Thiên, em giúp cô ghi danh những bạn sẽ tham gia, rồi đưa các bạn đi tập luyện nhé!” – Cô Dương Khả nói với thái độ vui vẻ, cầm tờ giấy giơ lên trước lớp.

“À phải. Vì đây chỉ là một cuộc thi giải trí, chúng ta không cần quan trọng thắng thua, các em thoải mái vui vẻ là được” – Cô Dương tiếp lời – “Nào, thời gian còn lại cô dành cho Lớp trưởng và Đội trưởng thể thao, hai em cùng các bạn thảo luận về kế hoạch thể thao lần này đi“.

Cô Dương nói rồi ngồi tựa vào ghế, hai mắt ôn hòa nhìn xuống lớp.

- Còn không mau đứng dậy ghi danh? – Kim Tuệ Nhi thấy Hứa Thiên vẫn ngồi bất động.

- Không phải là trách nhiệm của hai chúng ta sao? – Hứa Thiên dùng hai ngón tay xoay xoay cây viết, mắt không nhìn Tuệ Nhi.

- Cậu...... Cậu còn chần chừ, chúng ta không có nhiều thời gian.

“Kỳ hội thao lần này có môn bóng đá, điền kinh và cờ vua. Các bạn có thể đăng ký ngay bây giờ.” – Hứa Thiên vẫn là nghe lời Kim Tuệ Nhi mà đứng dậy đi lên trước lớp.

Cả lớp một trận sôi nổi.

Mười lăm phút sau.

“Bóng đá nam còn thiếu một bạn, cờ vua vẫn chưa có ai đăng ký. Nếu vậy, tớ xin chỉ định bất kỳ” – Hứa Thiên cầm danh sách huơ huơ.

“Cậu là đội trưởng thể thao, chẳng lẽ không tham gia” – Tuệ Nhi lên tiếng.

Cả lớp nghe vậy, cùng nhau gật gù: “Đúng rồi, không cần chọn nữa, cậu tham gia đi.”

“Được. Vậy tớ sẽ tham gia đá bóng” – Hứa Thiên dứt khoát.

Vậy còn cờ vua?

“Kim Tuệ Nhi hay là cậu đại diện lớp tham gia đi” – Hồ La La lên tiếng.

“Tớ gần đây không được khỏe. Lần này các cậu tham gia, tớ sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết. Lần sau tớ sẽ tham gia nhé!” – Kim Tuệ Nhi nhẹ nhàng từ chối.

“Được. Như vậy Kha Tĩnh Nhu sẽ tham gia cờ vua. Tớ thấy cậu chơi cờ khá tốt.” – Hứa Thiên nhanh nhẹn.

Kim Tuệ Nhi vốn cứ nghĩ Hứa Thiên sẽ không chịu buông tha cho cô. Không ngờ lần này đối với Kim Tuệ Nhi, cậu thực sự rất ưu ái.

Cơ bản mà nói, sức khỏe của Kim Tuệ Nhi rất quan trọng, Hứa Thiên thành thật nghĩ như vậy. Với lại, nếu Kim Tuệ Nhi không tham gia gì cả, không phải việc hậu cần sẽ chuẩn bị tốt hơn sao?

Hứa Thiên vẫn là có âm mưu.

“Vậy nhóm điền kinh sẽ do Đặng Tiểu Hy và Phạm Hân phụ trách. Hai bạn nữ nhóm cờ vua sẽ cùng tập luyện với nhau. Tớ sẽ tập cùng các bạn đội bóng. Mọi người nếu thấy khó khăn hay còn thiếu thứ gì, trực tiếp liên hệ với Kim Tuệ Nhi là được. Đến ngày thi đấu nhất định sẽ có hậu cần vững chắc.” – Hứa Thiên nghiêm túc.

“Riêng đội bóng của tớ thì chiều mai sẽ bắt đầu tập luyện nhé! Kim Tuệ Nhi và Hồ La La, việc chăm sóc bọn tớ phải nhờ hai cậu giúp đỡ” – Hứa Thiên nói một mạch, sau đó đi về chỗ ngồi.Trong lúc Kim Tuệ Nhi còn chưa kịp tiêu hóa câu nói lúc nãy thì Hứa Thiên đã nháy mắt: “Đây là mệnh lệnh của đội trưởng thể thao, cậu lo mà tuân theo.”

Tên hung thần này tuyệt đối không cho Kim Tuệ Nhi tìm thấy mùa xuân.

“Kim Tuệ Nhi” – Hoàng Siêu chậm rãi nói to ba chữ.

Kim Tuệ Nhi chưa kịp ngước lên nhìn, Hoàng Siêu đã đứng trước mặt cô.

“Đi đây với tớ” – Hoàng Siêu nắm tay Kim Tuệ Nhi kéo ra khỏi lớp.

Khỏi phải nói thái độ của người còn lại. Hứa Thiên cảm nhận có ngọn lửa nóng đang cháy lên trong cậu.

“Asshole” – Hung Thần không kiềm lòng được mà tức giận văng tục.

- Cậu là muốn đưa tớ đi đâu? – Kim Tuệ Nhi đi theo Hàng Siêu được một đoạn thì dừng lại, đưa tay hất mạnh Hoàng Siêu – Cậu không thấy tớ đang bận à?

- Đi theo sẽ biết.

Kim Tuệ Nhi nhìn đồng hồ, còn tới mười lăm phút giải lao, thôi được, đi cùng cậu ấy một lúc vậy.

Hoàng Siêu đưa Kim Tuệ Nhi ra phía sau sân trường. Đây không phải sân học thể dục hay sao, tuần nào không đến đây, có gì bất ngờ à. Kim Tuệ Nhi không tránh khỏi thắc mắc.

“Tớ biết cậu đang nghĩ gì, cậu đã bao giờ đi ra phía sau hàng rào đó chưa?” – Hoàng Siêu đập tan bầu không khí.

“Chưa”

“Vậy đến đây” – Hoàng Siêu nhanh nhẹn bước đến bụi cỏ, đưa tay hất đám cỏ úa sang một bên để bước qua, quay lại hất mặt Kim Tuệ Nhi – “Nào, nhanh chân lên”

“Quoa, thật là mát đó” – Kim Tuệ Nhi vừa bước qua, chạy một mạch qua bãi cát, đến bên bờ sông. Cô dang hai tay, đưa mặt ngửa lên cười tít mắt.

- Có phải rất thích không?

- Ừ. Nhưng sao cậu biết chỗ này?

- Tớ rất hay đến đây đi vòng quanh chụp ảnh mà, biết đến chỗ này là chuyện bình thường.

“Nước ở đây trong veo, có thể nhìn thấy được cá. Thật thích hợp để sáng tác nhạc đó a” – Kim Tuệ Nhi không giấu được hứng thú.

“Cậu biết sáng tác à?”

“Chỉ viết bừa thôi!” – Kim Tuệ Nhi dừng khóe miệng, mắt nhìn xa xăm.

“Vậy có thể hát không? Tặng tớ một bài đi” – Hoàng Siêu hất vai Kim Tuệ Nhi.

“Cậu thích bài gì?” – Kim Tuệ Nhi thay đổi sắc mặt, tươi cười nhìn Hoàng Siêu.

*Tách! Tách*

“Này cậu làm gì vậy?” – Kim Tuệ Nhi đưa tay giật chiếc máy ảnh trên tay Hoàng Siêu.

“Này không được. Cậu mà xóa ảnh của tớ tớ lập tức bắt cậu bồi thường thiệt hại cả đời” – Hoàng Siêu giành lấy máy ảnh.

Hình ảnh cô gái với mái tóc chấm vai, mang đôi kính đen, mặc đồng phục học sinh tươi cười nhìn về phía mình. Phía trước cô là con sông trong veo rộng lớn, là cả chân trời.

Hoàng Siêu nhìn lại bức ảnh, trong lòng vui tươi đến lạ. Cậu chưa từng chụp bức ảnh nào với cảm xúc đặc biệt như vậy!

Cô gái 16 tuổi, cô gái mang đến cho cậu những rung động đầu đời.

Cô gái 16 tuổi, mở ra cho cậu một chân trời mới.

“Này, hay là để tớ chụp giúp cậu vài ảnh nhé!” – Kim Tuệ Nhi mím môi ra vẻ cười, trợn tròn mắt.

“Có ổn không?”

“Đừng nói nhiều, mau qua đây“. Kim Tuệ Nhi cầm lấy ảnh, chạy ra phía xa Hoàng Siêu một chút – “Cậu đứng nghiêng qua một bên đi, đúng, đúng, như vậy đó. 1..2..3..” Tách!! Và nhiều tiếng tách sau đó.

“Đẹp đúng không? Tớ cảm thấy khi bản thân vui vẻ tự nhiên thì vào ảnh sẽ đẹp nhất đó. Này, có phải cậu cười tươi quá rồi không?” – Kim Tuệ Nhi chỉ tay vào mặt Hoàng Siêu.

Hoàng Siêu cầm máy ảnh, nhìn những hình ảnh Kim Tuệ Nhi vừa chụp hồi lâu. Trước nay cậu rất thích chụp ảnh, nhưng không thích ai chụp lại mình. Có điều cậu lên ảnh cũng không tệ nhỉ. Cười rất ư đẹp trai. Những bức ảnh này sẽ theo cậu cả đời, không vì sao cả, chỉ là liên quan đến Tuệ Nhi.

“Chụp với tớ một ảnh đi” – Hoàng Siêu bỗng dưng nổi hứng.

“Đẹp như tớ mà chụp chung với cậu sao?” – Kim Tuệ Nhi trêu chọc, nhưng vẫn đến cạnh Hoàng Siêu. Không phải một ảnh, hai ảnh hay ba ảnh, mà là “không đếm được” ảnh.

Những biểu cảm ma chê quỷ hờn, cả hai thật lấy làm xấu hổ.

Cuộc sống tươi đẹp cũng giống với mảnh đất và khúc sông này, luôn nằm khuất sau những vật cản. Nếu chúng ta không ngại ngùng mà đi sâu vào khám phá đó, nhất định sẽ tìm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.