Kim Tống Bách cả đêm lo lắng suy nghĩ nên không ngủ được, nửa đêm ông đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm tính toán điều gì đó. Mãi cho đến 3 giờ sáng tự nhiên nhớ ra chuyện gì, ông cầm điện thoại lên nhấn nhấn vài cái, sau đó bỏ dép lên giường nằm.
Tống Bách chưa kịp chợp mắt được bao lâu thì nghe tiếng lục đục trước cửa, thím Sơ đang một mình bưng bê các loại thực phẩm còn ươn ướt vì sương sớm.
“Trầm Sơ?? Sao chị lại qua sớm như vậy? Tôi định chút nữa mới đi chợ...” - Kim Tống Bách vừa đưa tay đỡ đồ đạc trên tay thím Sơ vừa ngại ngùng.
“A..là do tôi ngủ không được nên mới đi chợ sớm, vả lại anh xem ngày dài như vậy, nhưng loay hoay cái đã hết thời gian rồi.” - Trầm Sơ phủi tay - “Anh giúp tôi mang chúng ra sau rồi nấu gì đó cho thím ăn sáng đi, còn lại để tôi”
“Ai za...chị nói vậy sao được” - Kim Tống Bách định cằng nhằng giống con gái mình nhưng lại thôi, nhanh chóng mang đồ ra phía sau, sau đó khom lưng đốt bếp lửa. Thấy bếp lửa ấm lên dần. lửa cháy ổn định, Kim Tống Bách mới soạn số thực phẩm ấy ra, chọn thứ gì mình có thể làm. Lục lọi một lúc lâu, cuối cùng ông mang túi rau ra vòi nước trước sân để rửa.
Trời cứ như vậy ngày qua ngày lại lạnh hơn một chút, Tống Bách dang tấm lưng dài rộng của ông chống đỡ tiết lạnh đầu đông, từ sau nhìn tới không thể không cảm thấy đau lòng.
Kim Tuệ Nhi đã tỉnh dậy từ lâu, có điều cô ngồi tựa lưng vào thành giường đan mãi mấy thứ đồ. Đến giờ phút này mà nói thì Tuệ Nhi đã thành thạo hết tất cả những mũi đan, bàn tay khéo léo cử động đâm xuyên xen kẽ, cuộn len dài cuộn tròn ở dưới chân từ từ cũng bé lại, một chiếc găng tay nữa đã đan xong, Tuệ Nhi đem nó chất lên đóng đồ thành phẩm, cảm thấy vô cùng hài lòng với tốc độ này. Tuệ Nhi ước tính, nếu cứ duy trì như vậy ba ngày ba đêm nữa, những đồ đạc cô muốn lập tức sẽ hoàn thành.
Thấy Kim Tống Bách chịu lạnh ngồi ngoài sân, trái tim Tuệ Nhi khẽ rơi một giọt nước mắt. Ba cô bao năm qua đều giản dị như vậy, chịu đựng như vậy. Cô biết bản thân đã quá thờ ơ với ông, nhưng không biết làm cách nào thay đổi.
Tuệ Nhi quay vào phòng ba mình lấy cho ông chiếc áo ấm hôm trước, trực tiếp mang ra choàng lên người ông.
Kim Tống Bách thấy hai vai ấm lên, trong lòng vui vẻ quay nhanh lại cười với con gái: “Bảo bối, con không cần lo cho ba, ba không lạnh, nào, ngoan, mang áo này vào trong để ba còn rửa cho xong đóng rau này”
Kim Tuệ Nhi sáng sớm chưa đánh răng, chưa nói chuyện, giọng nói có chút khàn đi, nghe qua như đứa trẻ nũng nịu đòi quà: “Ba lo cho sức khỏe mình một chút“. Tuệ Nhi chậm rãi nói, sau đó tiến tới vòi nước ngồi bên cạnh ba mình. Lần này cô không cáu kỉnh, không ép buộc, không vô tâm với ông, nhưng cũng không thể nào quá nhẹ nhàng ngon ngọt, những lời đó nói ra thật sự đã vượt qua giới hạn thường ngày của cô rồi.
Xem cô là một đứa con gái thì thật là quá sai lầm đi, cô không biết nhẹ nhàng, không biết thể hiện sự đáng yêu, chu đáo, nói chung những thứ thuộc về điều hiển nhiên ở con gái cô đều không có điều nào, vậy mà Tuệ Nhi thành công tạo được ấn tượng tốt đẹp đối với hầu hết mọi người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.Chưa kịp lấy kem đánh răng, hai cha con đã nghe được tiếng phanh xe quen thuộc mỗi buổi sáng, có điều âm thanh hôm nay không quá lớn cũng không chát tai như mọi ngày, Tuệ Nhi cảm giác người đó đang lấy chân ma sát xuống mặt đất để xe dừng lại.
“Chú...” - Hứa Thiên sáng sớm đã tràn đầy năng lượng, cậu đưa một tay lên chào Tống Bách, gói đồ cứ như vậy rơi vãi xuống đường.
Kim Tống Bách thấy bạn của con gái cưng thì lập tức đưa hai tay vẫy cho nước ráo, sau đó lau nhanh rồi đi đến chỗ Hứa Thiên: “Con trai, đến sớm như vậy” - Kim Tống Bách vừa kịp nhìn thấy các túi đồ treo đầy trên xe đạp, ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì? Con đừng nói với ta là định đi bán dạo đi“.
Hứa Thiên cười to lộ ra hàm răng trắng đều: “Là đem đến đây đó chú”
Kim Tuệ Nhi ngồi trong sân giả vờ không để ý nhưng thực ra đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện này. Rốt cục cô cũng biết được vì sao phanh xe của Hung Thần hôm nay lại ôn nhu như vậy. Xe cậu ấy treo đầy đồ đạc, đến việc cầm phanh cũng đã khó, cho nên cậu mới dùng chân dừng xe lại. Tuệ Nhi thấy hắn ta có vẻ vật vã với đóng đồ đó, nhanh chóng đánh răng rồi đi đến.
Chân Tuệ Nhi chậm rãi bước nhưng trong lòng tự mắng mình không thể nhanh hơn chút nữa hay sao, cuối cùng bước đến xe đạp Hứa Thiên với vẻ mặt muốn bao nhiêu đáng ghét có bấy nhiêu đáng ghét: “Lôi thôi, cậu đến đây làm gì, ai cho cậu đến”
“Tôi là đến thăm chú” - Hứa Thiên hoàn toàn vui vẻ mà trả lời - “Chú a, hôm nay con có thể ở lại ăn một bữa cơm có đúng không?”
Kim Tống Bách không thèm nhìn con gái đến một cái, thản nhiên vỗ vai Hứa Thiên: “Được, tất nhiên được. Vào nhà đi“.
Kim Tuệ Nhi cuối cùng biết được tên Hứa Hung Thần đi rốt cục là do ai mời tới.
Hứa Thiên và Kim Tuệ Nhi loay hoay sau bếp, không biết nên phụ giúp việc gì, Kim Tuệ Nhi mở hết các gói thực phẩm của thím Sơ, toàn là những món phức tạp, cô thật sự không biết làm. Hứa Thiên quay lại nhìn đóng đồ của mình, nhớ ra những thực phẩm cậu mua đều rất dễ làm, cho nên kéo một lúc vài túi đến chỗ Tuệ Nhi.
“Gì đây?” - Tuệ Nhi nhìn gói bột.
“Là tôi mua mang đến đây nấu” - Hứa Thiên chuyền gói bột từ tay này sang tay kia.
Kim Tống Bách đang nhóm một bếp lửa để nấu nước, nghe Hứa Thiên nói vậy, vội vã tiến đến: “Ta không mắng con là không được có phải không? Con tại sao lại mua nhiều đồ như vậy? Đừng nói là nhịn ăn để mua đi”
“Chú a...không phải đâu, tiền này con dành dụm được, vì rất hiếm khi dùng tiền, con đến đây ăn trực thì phải như vậy chứ!”
Kim Tống Bách nghe vậy chỉ biết lắc đầu, ông biết thằng nhóc này cũng giống như con gái của mình, nói thì nói vậy chứ một khi nó đã quyết định làm thì khó mà cản được. Tống Bách quay lưng về phía hai người: “Lần sau không được như vậy nữa, nếu không chú lập tức không cho con đến nữa đó có biết không?”
“Ba, lần này thì cậu ta nói đúng đó, đến đây ăn thì phải như vậy” - Nói xong Tuệ Nhi giật gói bột trong tay Hứa Thiên, khom lưng lấy thêm các túi thực phẩm khác để lên bàn - “Còn đứng đó”
Hứa Thiên nhìn thấy vậy nhưng lại bật cười, nhanh chóng kéo một cái ghế ngồi bên cạnh Tuệ Nhi.
- Cậu biết làm há cảo hả? - Hứa Thiên nhìn hai tay nhào bột của Tuệ Nhi.
- Không, tôi chỉ thấy mẹ làm chứ chưa từng làm thử.
- Vậy mà cũng tự tin như vậy hay sao? Cậu không sợ làm xong phải đem bỏ à?
- Tất nhiên không sợ, nếu số há cảo này bị hư, lập tức cho cậu ăn hết.
Hứa Thiên hai tay đầy bột đưa lên véo má tiểu nha đầu: “Cậu được lắm”
Pha xong phần bột, bọn trẻ bắt đầu làm nhân há cảo, Tuệ Nhi định cầm dao bâm thịt lợn thì bị Hứa Thiên giật lấy: “Để tôi, cậu làm lại hỏng mất“. Ý nghĩa của câu nói này là cậu không được đụng tới dao, sẽ làm đứt tay cậu.
Tuệ Nhi thuận ý ngồi xem Hứa Thiên bâm thịt, hai tay Hung Thần hậu đậu hành hạ tấm thớt gỗ. Cậu không bâm đều dao lên thịt, còn dùng nhiều sức, mỗi dao bổ xuống thật sự rất mạnh, nhưng phần thịt không nhuyễn được bao nhiêu cả. Cuối cùng Tuệ Nhi nhìn lại tấm thớt, những vết dao hằn rất sâu trên nó, tấm thớt này cuối cùng cũng hết hạn sử dụng rồi.
Kim Tuệ Nhi dùng tay cán mỏng một miếng bột, cô cho vào một ít nhân thịt sau đó nắn lại. Miếng bột tròn như quả bóng nhỏ, quả nhiên không có hình thù một miếng há cảo. Tuệ Nhi nắn xong một miếng thì quay qua nhìn Hứa Thiên, thấy cậu ấy đang chăm chú trộn nhân thì đem cái há cảo đầu tiên giấu vào túi nilon, lấy rau che lên.
Khóe miệng Hứa Thiên giật nhẹ một cái, phần nhân này đã được trộn đều, bây giờ cậu sẽ làm cái đầu tiên.
Kim Tuệ Nhi chưa từng làm há cảo nhưng cũng từng thấy qua rồi, còn Hứa Thiên hoàn toàn không thấy ai làm, quay qua hỏi Tuệ Nhi thì quả thật mất mặt quá, cho nên cậu dựa vào hình dạng há cảo mình từng thấy mà nắn.
Ngược lại với Tuệ Nhi, Hứa Thiên cán một miếng bột rất dày, dùng cả một phần nhân bằng với “quả bóng nhỏ” lúc nãy của Tuệ Nhi. Hứa Thiên điêu luyện xoa nắn, cuối cùng hình dạng cái há cảo cũng lờ mờ hiện ra.
Kim Tuệ Nhi thấy há cảo to béo của Hứa Thiên thì nhịn không được mà cười to: “Ba a, ba xem cậu ta làm há cảo kìa, cái này không thể dùng bát đựng rồi”
Kim Tống Bách quay qua cười: “Lần đầu tiên phải như vậy, vài ba lần sẽ đẹp”
Hứa Quái Thú rủa thầm trong bụng, cậu còn tưởng tôi chưa thấy quả bóng bé tí của cậu hay sao, Kim Tuệ Nhi, cậu có giỏi thì đừng để tôi tìm được nó.
“Sao cậu không cùng thím nấu đồ ăn?” - Hứa Thiên vừa chuyên chú vào há cảo vừa đưa khủyu tay đụng tay Tuệ Nhi.
“Tôi biết cái gì mà làm?”
“Không phải cậu nấu ăn rất ngon hay sao? Lần trước cậu nấu cháo cá mè hoa cho tôi còn gì?”
“Tôi chỉ biết mỗi món đó, nấu được vài lần thành quen” - Tuệ Nhi vừa trả lời xong, tự nhiên phát hiện ra điều gì - “Nè, không phải hôm đó cậu chê cháo của tôi không ngon hay sao? Trở mặt nhanh như vậy đi”
“Chắc tôi nhớ nhầm rồi, hôm đó quả thật ăn xong tôi phát sợ” - Hứa Thiên suýt nữa đỏ mặt.