Ngày mai nghỉ Lễ rồi nên mình tranh thủ up 2 chương luôn, bị gì về quê không có mạng. Chúc mấy bạn 2-9 vui vẻ =)))
Kim Tuệ Nhi bề ngoài vô tâm vô tính thì chắc chắn không thể phủ nhận rồi đi, nhưng lời đã nói ra giống như nam tử hán, tuyệt đối không thể nào làm trái. Quả thật đây sẽ là áp lực cho đấng nam nhi. Vì vừa rồi tự dặn dò bản thân mình không được để Hứa Thiên lặn lội đạp xe đường xa đến đưa đón nữa, hôm nay Kim Tuệ Nhi tranh thủ đi học thật sớm, cô kiên nhẫn trụ trước cổng trường, cuối cùng cũng thấy Hứa Thiên huýt sáo đạp xe tới.
Tự nhiên thấy Kim Tuệ Nhi lù lù ở trước cổng, Hứa Thiên suýt chút nữa vì phanh xe gấp mà nhào lên phía trước. Cậu nheo mắt khó chịu, cảm thấy Kim Tuệ Nhi này đúng là cần được dạy dỗ rồi.
Tuệ Nhi thấy biểu tình trên mặt Hứa Thiên, lập tức tự phát một đoạn hội thoại dài ngoằng.
“Sau này không được đạp xe đến đón tôi nữa. Trời cũng chuyển đông rồi, tôi muốn đi bộ để làm ấm cơ thể. Được. Cứ như vậy. Không còn việc gì nữa. Vào lớp, hôm nay giao cậu trực nhật”
Hứa Thiên cảm giác máu từ mọi nơi đang một đường xông thẳng lên bộ não, bấy giờ khó lòng điều khiển được rồi.
“Cậu đứng lại đó cho tôi“. Người nào đó không nghe thấy.
“Kim Tuệ Nhi“. Người nào đó vẫn đi.
“Cậu còn đi, tôi lập tức đánh cậu đến phải van xin“. Người nào đó khuất sau cây cổ thụ rồi. Hứa Thiên tức muốn xì khói, nhưng vẫn là gửi xe chạy theo sau. Tốc độ như gió như vậy, chưa kể Kim Tuệ Nhi từng bước chầm chậm chờ đợi, Hứa Thiên nhanh chóng đi theo đằng sau Kim Tuệ Nhi rồi.
“Cậu như vậy là sao? Tôi đã nói sẽ đón cậu, tại sao phải đi bộ?”
Cuối cùng cũng có người đáp: “Bỗng dưng không thích nữa“. Đùa giỡn sao? Dù gì cũng đã thành thật chọc tức Hứa Đầu Ngốc này rồi. “Cậu nói, có phải tên Hoàng Siêu kia đến đón cậu không?”
Kim Tuệ Nhi lẽ ra định mặc kệ hắn, nhưng nghe đến câu hỏi vô lý như vậy không kiềm chế được mà quay lại đá cho Hứa Thiên một cái: “Cậu có thôi đi không?”
“Cậu còn dám đá tôi? Được, là cậu chê xe của tôi chứ gì?”
Kim Tuệ Nhi thật sự không biết tên ngốc này đang nghĩ gì đây, tương lai có thể trở thành nhà biên kịch xuất sắc, các tình tiết trong tác phẩm chắc chắn kinh diễm lòng người.
Bây giờ thì sao? Kim Tuệ Nhi không phải muốn im lặng nữa, có điều hết biết nói gì với hắn nữa rồi.
“Trực nhật, hôm nay, ngày mai, ngày mốt, nói chung tuần này. Từ ngày mai phải đến sớm, tuyệt đối dọn dẹp sạch sẽ trước 7 giờ” – Kim Tuệ Nhi xuống cuối lớp cầm cây chổi thảy qua tay Hứa Thiên.
“Lí do gì tôi phải trực? Tôi không làm gì sai đúng không?” – Hứa Thiên gân cổ.
“Cậu cãi lại tôi nhiều như vậy tức là đã quá sai rồi. Còn không trực sao?”
Bây giờ đến lượt Hứa Thiên cứng lời. Đây là quy tắc gì đây, nói qua nói lại với lớp trưởng vài câu là bị phạt, cuộc đời có phải quá bất công không. Lớp trưởng quả thật ức hiếp người khác a.Tức giận tất nhiên có, bất bình chắc chắn rồi, nhưng hắn vẫn thành thật mà làm vệ sinh phòng học. Chưa đầy năm phút đồng hồ, cây chổi đã bị vứt về vị trí cũ, chỗ dơ trong lớp cũng cứ như vậy mà luyến tiếc ở lại.
Kim Tuệ Nhi nghe tiếng chổi với sọt rác rơi ở cuối lớp, liền buông quyển truyện đọc dở xuống mà quay lại nhìn. Mắt chưa kịp đảo xuống cuối lớp thì đã dừng lại tại đóng rác dưới chân mình.
“Này là trực rồi sao?”
“Phải, đã trực”
“Cậu rốt cuộc có biết quét lớp không? Lập tức làm lại, làm đến khi hết rác mới được dừng tay” – Kim Tuệ Nhi đanh thép ra lệnh.
“Cậu tưởng Hứa Thiên tôi là hạng đàn ông dễ dãi hay sao?” – Hứa Thiên hất mặt.
“Cậu không làm chứ gì? Được” – Kim Tuệ Nhi mang quyển truyện để vào ngăn bàn, sau đó xuống lấy chổi tự mình quét.
Xem ra cứng với tên này không được rồi, lằng nhằng với hắn nữa có thể sẽ không kịp giờ vào học, lát nữa có người kiểm tra vệ sinh chẳng phải bị trừ điểm thi đua hay sao.
Hứa Thiên đứng trơ ra xem Kim Tuệ Nhi định làm gì. Ban đầu cậu cứ tưởng Kim Tuệ Nhi mang chổi ra quét mình, đánh mình, ném mình, vân vân và mây mây, nhưng khi thấy cô cầm chổi thông thả dọn đóng rác dưới chân bàn mình ra, tim Hứa Thiên mềm nhũn.
“Ai bắt cậu làm. Coi như tôi niệm tình mà chấp nhận hình phạt vô lý đó vậy” – Hứa Thiên lúng túng giận hờn giật cây chổi từ tay Kim Tuệ Nhi. Lần này xem ai cứng đầu hơn, Kim Tuệ Nhi nhất định không chịu buông chổi. Mắt không nhìn Hứa Thiên, miệng cũng không hé mở, tay thành thục quét lớp.
“Này, Tiểu Nhi, hôm nay không phải cậu phải đi họp đầu giờ hay sao?” – Hồ La La thấy Tuệ Nhi đang quét lớp, không khỏi ngạc nhiên.
“Họp? Hôm nay là cuối giờ mới họp mà?” – Tuệ Nhi dừng tay, nhớ rành rành lịch thông báo.
“Tớ không biết, hình như có chút chuyện gì đó. Tớ thấy mọi người đang ngồi ở phòng họp mà”
Kim Tuệ Nhi lúc này mới chịu buông chổi, lập tức bước đến phòng họp cán sự.
Phòng họp chỉ lác đác vài người, có lẽ những người còn lại cũng không biết như cô. Kim Tuệ Nhi gật đầu chào Thầy chủ nhiệm khối, sau đó tiến đến chỗ ngồi.
“Hôm nay gọi các em lên đây chỉ có chút thông báo, ta sẽ cố gắng tóm gọn trong vài phút, sau đó để các em về lớp học, cuộc họp cuối giờ vẫn giữ nguyên. Chủ nhiệm của lớp 1 có thay đổi, cô Dương Khả chuyển đơn vị công tác nên sẽ đổi thành thầy Trương Hàn. Bên cạnh cũng có một số giáo viên mới chuyển đơn vị đến đây, có nghĩa một số giáo viên bộ môn của lớp 1 và các lớp khác cũng có thay đổi. Chúng ta cũng sắp bước vào giai đoạn ôn thi học kỳ, ta biết việc này sẽ ảnh hưởng đôi chút đến các em nhưng đành chịu thôi. Lần thay đổi này ban giám hiệu hi vọng các em sẽ cố gắng thích nghi. Hơn nữa chúng ta cam đoan những giáo viên mới sẽ vô cùng nhiệt huyết.”
Thầy chủ nhiệm khối một mạch mà nói hết, Kim Tuệ Nhi cùng một số cán sự ngồi dưới chỉ biết im lặng lắng nghe, nhưng mà không phải nghe thông báo của thầy mà là nghe nỗi thất vọng trong lòng rơi lộp bộp.Cô Dương Khả, cô giáo xinh đẹp chiều chuộng học sinh, cô giáo ôn nhu vui vẻ, không chỉ yêu thương lớp mình chủ nhiệm mà còn hết mình bênh vực học trò các lớp khác khỏi hình phạt của chủ nhiệm bọn họ, bây giờ chuyển công tác. Chút vấn đề này dù nhỏ bé nhưng vẫn khó lòng chấp nhận.
Ai cũng nghĩ, thời gian sau này như thế nào có thể thích nghi. Giáo viên mới sẽ ra sao? Làm như thế nào có thể dễ dàng hòa nhập được? Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn là thành thực chấp nhận.
Kim Tuệ Nhi đầu óc trống rỗng trở về lớp. Cô trách Dương Khả tại sao chuyển đơn vị cũng không nói một lời, rốt cuộc xem học trò mình là gì đây. Kim Tuệ Nhi tìm đủ mọi lí do để trách một người giáo viên dửng dưng bỏ bê học trò của mình, cơ hồ cũng chỉ để che lấp cảm giác buồn bực khi phải cố quên đi thói quen được một người tận tụy quan tâm. Cái trách khứ quan trọng cuối cùng cô dành cho chính mình, có phải vì hôm đó Tuệ Nhi và Hứa Thiên làm Dương Khả hiểu lầm như vậy nên cô không nói một lời đã lập tức rời đi.
Người lớn khác người trẻ ở chỗ họ sẽ không suy nghĩ hàng ngàn thứ linh tinh, nhưng những gì nghĩ ra đều có ý nghĩa và đáng giá. Có lẽ chuyện bắt phu quân ngoại tình cùng người khác đối với Tuệ Nhi và Hứa Thiên quá đơn giản, nếu thật sự có gian tình thì Dương Khả có thể đường đường chính chính từ bỏ người chồng phụ bạc, nếu là hiểu lầm thì hóa giải và cho qua, hôm sau có thể đến lớp mà phạt cho học trò mình một trận trong vui vẻ. Nhưng đối với Dương Khả không như vậy, cô là một người đã trưởng thành, huống hồ lại là người dẫn dắt bao nhiêu thế hệ, rơi vào chuyện như thế này vô tình trở thành trò cười cho học trò mình. Nếu bắt được chồng ngoại tình, cô tất nhiên không còn mặt mũi nhìn mặt bọn trẻ. Nếu chỉ là chút đa nghi thì cô cũng chỉ là một người vợ vô dụng, không tin tưởng chồng mình. Như vậy chẳng phải liền mất mặt với tất cả mọi người hay sao.
Kim Tuệ Nhi cảm thấy trong lòng rối rắm, cô tự thắt nút rồi tự mở ra. Cuối cùng lại tiếp tục thắt một nút thật to, chính cô đã gây ra chuyện.
Hứa Thiên thấy Kim Tuệ Nhi thất thần trở về lớp liền giảo hoạt hỏi chuyện. Quả thật nhìn bộ dạng này của Tuệ Nhi, Hứa Thiên có chút kiêng dè đi, con gái nổi giận như tổ kiến lửa, đụng vào một cái nó lập tức tràn ra đốt sạch kẻ thù.
Nhưng mà, chẳng lẽ cứ nhìn sắc mặt Kim Tuệ Nhi hoài sao, ai chứ Hứa Thiên không thể nào chịu được, hiện tại ngẫm nghĩ tốt nhất nên truy đến tận gốc.
“Uy, tôi đã trực xong hết rồi”
“Này có phải sạch lắm không?”
“Cậu nhìn xuống chân xem, hết rác rồi”
“Ta phi. Tại sao lại không trả lời chứ?”
“Con mẹ nó, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Kim Tuệ Nhi đang muốn tịnh tâm suy nghĩ, sẵn tiện tìm cách thông báo với lớp, nhưng lại nghe được lời lẽ hỗn đản của tên nào đó, liền chịu không được mà quay qua nắm tóc hắn.
“Tổ tông nhà cậu, vừa bảo con mẹ ai?”
Hứa Thiên bị phản công bất ngờ, nhất thời chưa chuẩn bị tâm lý, theo phản xạ nhường nhịn cháu gái mà khua tay: “Không không, là tôi nhầm”
Kim Tuệ Nhi nghiếng răng ken két, sau đó buông tay ra ngồi im lặng như cũ. Hứa Đần lúc này lại xem là cô đã dịu đi tâm tình, liền nhích lại 1 cm tiếp tục hỏi han: “Nói đi, chuyện gì khiến cậu không vui?”
Kim Tuệ Nhi đúng thật tâm tình thay đổi, mưa nắng thất thường, cứ như vậy thành thật kể lại những lời chủ nhiệm khối đã thông báo hôm nay.
Có điều khác xa suy nghĩ, tên họ Hứa kia bình tĩnh lạ thường, lại còn cười nói như đinh: “Không phải tại chúng ta, cậu không cần lo”
“Tôi đâu chỉ lo lắng như vậy”
“Cậu cũng không cần e ngại tương lai lớp chúng ta. Cậu nghĩ giáo viên mới sẽ yên ổn sao, chắc chắn ai cũng nghĩ vì người mới mà cô chuyển công tác, bọn họ sẽ không để giáo viên mới được yên đâu. Như vậy cô Dương sớm muộn cũng vì sầu não lo lắng cho chúng ta mà trở lại”
Hứa Thiên nói một đoạn rành mạch giống như đã biết và chuẩn bị từ trước. Về phần này Kim Tuệ Nhi không cảm thấy bất ngờ vì lúc nào miệng lưỡi Hứa Thiên không giảo hoạt như vậy, có điều cô mơ hồ đoán ra, hình như Hung Thần đang âm mưu cho điều gì đó.