Chỉ Vì Gặp Cậu

Chương 54: Chương 54: Người cũ tìm tới




Đông ở Liêu Ninh dài đăng đẳng, buổi tối vào mùa này là đáng sợ nhất, cái lạnh như lấn át hơi thở con người. Kim Tuệ Nhi nặng nề đưa tay ra ngoài đóng hết cửa sổ lại rồi trở về phòng một mình cuộn tròn trong chăn. Hai mắt mệt mỏi đọc từng trang sách, cô đã có tên trong danh sách đội tuyển học sinh giỏi, phải, Kim Tuệ Nhi chính thức thua Hứa Thiên vì đợt giao kèo vừa rồi. Hắn ta không những đạt điểm cao trong kỳ thi đó mà điểm số các môn còn đều nhau, tổng số điểm xếp thứ 18/40, đối với lớp đầu khối như vậy, điểm số này đã được gọi là cao thủ. Tuệ Nhi tự nghĩ mình dại dột, lần sau nhất định không đem những chuyện này ra đùa với hắn ta nữa.

Những quyển sách đều được lật đến trang cuối cùng, tất cả công thức và bài tập cô đều làm nhuần nhuyễn, nhưng lại cảm thấy chút khả năng này không thể mang đi thi được. Thi cử như một chiến trường, ai lơ là một giây, kẻ đó chắc chắn là người thua cuộc, bởi vậy cô không muốn mình lãng phí bất cứ giây phút nào.

Nửa đêm, Tuệ Nhi dứt khoát đem đống sách trên bụng để lên bàn, cô nằm nghiêng qua một bên, hai tay chắp lại kê dưới mặt mình, lặng lẽ ngắm tuyết rơi. Khung cửa sổ bị phủ đầy bởi tuyết, tuy nhiên cô vẫn có thể nhìn xuyên ra màn đêm đen kịt bên ngoài. Không gian yên lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng kim giây của đồng hồ nhích lên khe khẽ, Kim Tuệ Nhi cảm thấy đầu óc cực kỳ tỉnh táo, cứ như vậy, cô mất ngủ.

3 giờ sáng.

Hôm nay là ngày lễ giáng sinh, ngày hôm trước đi về trên đường, không khó để thấy người ta treo đầy các chùm đèn giáng sinh trước cửa. Khu này vốn yên tĩnh, lại không có trung tâm thương mại lớn, vậy mà nhìn sơ cũng cảm nhận được không khí đó, có thể nói giáng sinh năm nay mọi người rất mong chờ. Kim Tuệ Nhi mỉm cười, cảnh tượng đó lại xuất hiện.

“Bảo bối của mẹ, hôm nay giáng sinh rồi, con muốn đi chơi hay không?” - Ngô Mịch vừa thắt bím tóc trên đầu Tuệ Nhi vừa yêu chiều.

“Tiểu Nhi thích ông già nô en thôi. Mẹ, trong túi của mẹ có ông ấy không, đem ra tặng cho con đi” - Kim Tuệ Nhi nghịch ngợm.

“Mèo Doremon của mẹ đi ngủ mất rồi, tạm thời trong túi không có, nhưng mẹ biết chỗ này có”

“Dẫn con đi ngay có được không?”

“Nếu mẹ đáp ứng cho con thì mẹ được gì nào?”

Kim Tuệ Nhi ôm cổ mẹ, kéo bà khom lưng về phía trước, nó hôn một cái thật mạnh vào một bên má của bà, mạnh tới nổi đến khi dứt ra thì xuất hiện sợi chỉ bạc giữa má bà và miệng của nó.

Ngô Mịch vui vẻ: “Được rồi con gái. Mau lên lầu nói với ba là mẹ con chúng ta đã chuẩn bị xong rồi đi”

Kim Tuệ Nhi nghĩ đến đây, hai mắt đã đỏ hoe. Cô không phải không chấp nhận sự thật này, không phải không chịu thôi nghĩ về những điều đau buồn đó, chỉ là tuổi thơ của cô đã từng có một thứ rất tốt đẹp hiện diện, bất ngờ lại mất đi nó. Một người nào đó khó có thể biết được cảm giác này nếu như họ chưa bao giờ có được điều tốt đẹp nhất, huy hoàng nhất. Nghĩ vậy, trái tim cô khẽ rung lên một cái. Điều huy hoàng nhất hiện tại, Kim Tuệ Nhi không muốn đánh mất nó lần nữa. Cô sợ sệt, cuộc đời được mất khó lường trước được, nếu một ngày nào đó lại phải chịu mất mát như vậy một lần nữa, cô sẽ sống thế nào?Tuyết trên kính cửa sổ đã tan đi nhường chỗ cho sương sớm buổi sáng. Kim Tuệ Nhi có chút uể oải nhưng mà vẫn cố ngồi dậy đi rửa mặt, hôm nay là ngày trong tuần. 

Mỗi năm vào mùa này học sinh đều trở nên lười học hẳn, nhất là sau đợt thi học kỳ. Thật ra cũng không có gì khó hiểu, thi học kỳ xong vốn là thời gian để người ta nghỉ ngơi, thư giãn, huống hồ sau đó còn được chơi nô en, đón Tết dương lịch, Tết truyền thống. Cho nên ngay sau khi biết kết quả, ở lớp học hay xuất hiện những trường hợp lơ là hay ngủ gà, thậm chí nó xuất hiện ở cả những lớp đứng đầu khối.

Kim Tuệ Nhi đêm qua thức trắng, bây giờ có cố giương mắt cỡ nào cũng không được. Hôm nay hai tiết học đầu là quốc ngữ, cô úp mặt lên bàn thảnh thơi ngủ, ngủ đến mức Hứa Thiên ra sức lay bao nhiêu cũng không tỉnh. Khung cảnh ngủ gật đẹp như mơ của cô đều được giáo viên quốc ngữ thu trọn trong tầm mắt, nhưng hôm nay kỳ lạ ở chỗ một nét cau có cũng không xuất hiện trên gương mặt cô, hơn nữa trên môi Mao Tư còn vương một ý cười không dễ nhận ra. Cứ như vậy, Tuệ Nhi bình yên ngủ hết ba tiết đầu tiên. 

Giờ giải lao năm phút, Hứa Thiên ra ngoài nói chuyện điện thoại, sau khi trở vào còn ngượng ngùng lấy tay chọc chọc Tuệ Nhi. Kim Tuệ Nhi vốn đã tỉnh nhưng vẫn còn úp mặt xuống bàn: “Có chuyện gì à?”

“Tôi có việc gấp. Hôm nay...hôm nay hay là cậu về cùng với La La được không?” 

“Ừ” - Kim Tuệ Nhi hờ hững.

“A...tôi thật ra không muốn để cậu về một mình, nhưng mà bây giờ phải đi rồi, hay là như vầy, tôi...” - Hứa Thiên chưa nói xong thì bị Tuệ Nhi cắt ngang - “Cậu đúng thật lắm lời. Cậu nghĩ tôi là trẻ em hay sao? Đi nhanh, để yên cho bà ngủ”

Mặc dù có chuyện cần đi, nhưng Hứa Thiên vô cùng ái nái. Sáng nay còn rủ Tuệ Nhi đi xem cây thông nô en khu giải trí, bây giờ đã mặt dày nói bận bịu phải về trước. Cậu chậm rãi thu dọn sách vở, để ý xem Tuệ Nhi có muốn nhắn nhủ gì nữa không, nhưng cả quá trình đều thấy cô nằm ngủ im lìm, không chừng còn ngừng thở nữa.

Hôm nay giáo viên vào lớp trễ, Hứa Thiên tranh thủ trước khi ra về còn dặn dò Hồ La La về cùng Tuệ Nhi, không được bỏ cô đi về một mình. La La chán ghét bĩu môi: Cậu cũng đâu phải ba cậu ấy, nhưng chỉ nói thầm trong miệng. 

Kim Tuệ Nhi cứ như vậy thoải mái ngủ trọn buổi sáng ngày hôm nay.

Tuệ Nhi vừa bước ra từ phòng chờ giáo viên, Hồ La La đã vọt nhanh đến khoác vai cô: “Đi, hôm nay bổn cô nương cùng về với cậu“. Tuệ Nhi vừa chỉnh lại dây ba lô vừa nói: “Không phải các hôm trước đều không đợi tớ về hay sao?“. Hồ La La nghe nói thì ngó lơ: “Cậu còn nói, đều là cậu đi chung với Hứa Thiên bỏ tớ“. Tuệ Nhi mỉm cười, lập tức phản kích: “Không như vậy thì sao, tớ vừa cất xong sổ đầu bài thì cậu và Lưu An đã đi đến cổng, tớ nhớ không lầm, nhà cậu ta đâu cùng đường với cậu“.

Hồ La La bị nói đúng phóc, giật mình phân bua: “Tại vì tớ chỉ bài cho cậu ấy nên mới được đãi ngộ như vậy” - Cô tiếp lời - “Ai nha, hôm nay thật ra vẫn trong thời gian được đãi ngộ, Tiểu Nhi, hay là cùng đi chơi đi”

Kim Tuệ Nhi đã ngán chuyện đi chơi tới tận xương tủy rồi, gần đây dù thi hay không thi thì cậu cũng bị tên Hung Thần đó lôi ra ngoài cho bằng được, bây giờ chỉ muốn về nhà ăn thật no rồi ngủ một giấc cho đã, nhưng vẫn là không muốn Tiểu La mất hứng, cô miễn cưỡng hỏi: “Cậu muốn đi đâu?””Ở đây thì còn chỗ nào ngoài khu giải trí chứ? Hôm nay ngoài đó có cây thông lớn lắm, nghe nói năm nay lớn hơn các năm còn lại, người ở các huyện khác đều đổ về xem đó”

“Cậu thật nhàm chán. Như vậy không phải rất đông đúc hay sao, cậu còn muốn đi?” - Kim Tuệ Nhi khoanh tay dựa vào cổng.

Lưu An muốn chiều chuộng Hồ La La đến cùng, nên cũng góp chuyện, không thể để Tiểu La bị chèn ép: “Tuệ Nhi à, cậu đúng là khó ở, tại sao Hứa Thiên lại chịu đựng được, tớ thật khâm phục cậu ấy đó a“. Hồ La La đứng kế bên đắc ý cười, sau đó nhìn thấy ánh mắt sát khí của Tuệ Nhi liền im bật.

“Cậu cũng chịu đựng Tiểu La thật giỏi đó” - Câu nói này của Tuệ Nhi làm hai tên còn lại cứng họng. Thật ra câu nói cũng đơn giản, nhưng Lưu An và La La lại chẳng biết trả lời lại thế nào. Ngay lúc này Tuệ Nhi triệt để hiểu rõ, cô phì cười: “Chính là trong tâm hai cậu có quỹ”, rồi thẳng lưng đi trước - “Cho hai cậu không gian riêng đó, bớt đi một người, bớt phải tranh cãi. Giáng sinh vui vẻ“. Sau đó đi nhanh một mạch, bỏ lại hai bạn học đang đứng nhìn nhau á khẩu.

Kim Tuệ Nhi ghé ngang chợ, mua thật nhiều thực phẩm để về làm một bữa cơm. Lần trước sinh nhật cô cũng không kịp ăn bữa cơm gia đình, dù biết Kim Tống Bách không buồn, không giận nhưng cô nghĩ cũng phải tìm cách chuộc tội mới được. Kim Tuệ Nhi không giỏi nấu nướng nhưng lại rất biết chọn nguyên liệu, bất kể là thịt cá hay rau quả, cô chọn thứ gì thứ đó đều tươi xanh, đảm bảo vệ sinh. Đi hết quầy này đến quầy khác, cuối cùng cũng xách được giỏ to mang về nhà, nếu không phải vì vóc dáng nhỏ bé thì mọi người đã nghĩ cô là bà vợ đảm đang rồi.

Kim Tống Bách thấy con gái về tới nhà liền hí hửng dọn cơm ra bàn, thấy Tuệ Nhi còn cầm túi to túi nhỏ trên tay, ông bỏ bát xuống bàn đi ngay ra mang vào.

“Ở đâu vậy con gái?” - Câu hỏi hết sức ngớ ngẩn đánh thẳng vào dây thần kinh của Kim Bắt Bẻ. Kim Tuệ Nhi thở dài: “Chẳng lẽ là con đi lấy của người khác hay sao?”, nói xong cảm thấy câu trả lời hơi quá, bèn chữa cháy: “Ba à, ba với bà nội tạm thời ngồi chơi một chút, đợi con nấu xong rồi ăn một lượt nhé“. Kim Tống Bách giơ túi đồ lên, chớp mắt: “Bao nhiêu đây? Bảo bối của ba, con định mở tiệc hay sao?“. Tuệ Nhi xoắn tay áo: “Aiya không cần ba quản mà”, cô khoác tay Tống Bách, dẫn ông lại ngồi trên ghế xếp - “Rất nhanh thôi mà, ba cứ ngồi xuống đi đã“. Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống bếp.

Kết quả, bà nội cô phải đợi đến ba giờ chiều, đến mức bà chán mà ngủ thiếp đi, Kim Tống Bách cũng đã ăn tạm một bát cơm rồi “xin phép cáo từ” để đến chỗ làm. 

Lý Nga ngủ được một lúc thì bị mùi khói nồng làm cho tỉnh giấc, bà chống gậy ra khỏi phòng thì thấy khói bay khắp nhà, vội vàng xuống bếp nhìn thử. Kim Tuệ Nhi chảy hai hàng nước mắt, một tay quạt khói đang bay trước mặt, tay kia cầm đũa đảo cá một lần nữa rồi đem xuống.

---

Hứa Thiên vừa đến trước cửa quầy rượu đã thấy Hồ Gia Minh cầm ly rượu đứng đón. Cậu đi vào, nhìn thấy Quách Kinh đang ngồi cùng Châu Băng.

“Đại tiểu thư này hôm nay rãnh rỗi, mới sáng sớm bọn tôi đã bị cô ấy đánh thức, bảo là có chuyện gấp. Kết quả bọn tôi phải nghỉ học, đến đây xem cô ấy vừa uống rượu vừa khóc lóc đến tận bây giờ” - Hồ Gia Minh vừa nhìn Châu Băng vừa than thở.Châu Băng thấy Hứa Thiên đứng đó, hai mắt lại tiếp tục chảy nước, vừa khóc nấc vừa tỏ bộ dạng giận dỗi. Hứa Thiên ngồi xuống bên cạnh, giọng nói không chút cảm xúc: “Vì sao lại đến đây?“. Châu Băng nghe giọng Hứa Thiên, cả người lập tức vỡ òa, cô vòng hai tay ra sau lưng, ôm chặt cậu: “Hứa Thiên, thời gian qua anh có nhớ em không?“. Nói xong câu này, cô giương mắt lên nhìn Quách Kinh và Hồ Gia Minh, hai người họ hiểu ý: “Hai cậu cứ từ từ nói chuyện, tôi...bọn tôi qua bên kia uống một chút“. Hai người vừa đi, Châu Băng lại khóc to hơn.

Hứa Thiên cau mày, giọng nói đặc biệt nghiêm khắc: “Có chuyện gì không thể từ từ nói sao? Em sao chuyện gì cũng khóc được như vậy?“. Trong đầu Hứa Thiên bây giờ là hình ảnh Kim Tuệ Nhi lúc trước bị Châu Băng cho người vây lấy ức hiếp, bị giật tóc đến mức cả gương mặt đều đỏ ửng, hình ảnh cô bị giáo viên mắng oan, lúc cậu vẽ mặt cô để trêu chọc, thậm chí cái hôm giỗ mẹ đầy rẫy những kỉ niệm đau buồn,... Hứa Thiên chưa bao giờ thấy Tuệ Nhi rơi nước mắt. Cậu hiểu rõ, cô không phải là người không có trái tim, không biết đau buồn, bởi vì rất nhiều lần Hứa Thiên thấy cô cảm động nhưng lại im lặng không nói, trong ánh mắt tràn đầy đau khổ nhưng cũng không khóc lóc mải mai. Cũng như Hứa Thiên từng nghĩ, Châu Băng là người thể hiện ra mọi thứ, kể cả những điều vốn không tồn tại, cô muốn người khác phải ghi nhận sự vĩ đại của mình. Ngược lại, Kim Tuệ Nhi lại giấu nhẹm đi mọi thứ, kể cả không phải là lỗi lầm của mình, cô cũng im lặng mặc người khác ồn ào. Điểm khác nhau cơ bản giữa những con người trong xã hội chính là như vậy. Cho nên muốn đánh giá bất cứ người nào, cũng không thể nhìn vào bề nổi mà kết luận được.

Hứa Thiên không nhìn Châu Băng, dứt khoát gỡ hai cánh tay của cô ra khổi người mình. Châu Băng dừng khóc, bày bộ mặt con mèo nhỏ đáng thương: “Ba mẹ em sắp li hôn rồi”, sau đó lại tiếp tục nấc: “Mấy tháng trước em không đến tìm anh được là vì phải cùng mẹ em đi Mỹ, việc học cũng tạm hoãn lại“. Châu Băng nhìn Hứa Thiên: “Nếu không phải vì anh, hôm nay em cũng không trở lại đây“. Hứa Thiên im lặng một lúc, nhìn qua chẳng thấy bất kỳ cảm xúc nào. Không thể hiểu được, tâm tư của cậu bị bao bọc bởi vẻ ngoài lạnh lùng hay do cậu thực sự không còn mải mai quan tâm những chuyện này nữa. Cậu né tránh ánh mắt của Châu Băng: “Chắc chắn sẽ li hôn sao?“. Châu Băng thở dài: “Đúng vậy, em không còn cách nào để hàn gắn giúp họ. Hai người họ vốn đã không ngủ chung một giường từ nhiều năm nay rồi“.

Một câu nói của Châu Băng làm đoạn băng ghi lại khoảng thời gian trước đây cứ tua đi tua lại mãi trong đầu Hứa Thiên. Lúc cậu còn học cấp hai, ba mẹ cậu cũng như vậy. Hai người họ đã từng rất hạnh phúc, nhưng quãng thời gian sau này bỗng dưng xảy ra biến cố, cậu cũng không rõ đó là gì nữa, chỉ biết ba mẹ cậu không còn ngủ chung giường. Hứa Phong đã luôn đi sớm về trễ, thậm chí có những đêm ngủ lại ở công ty. Cả căn nhà lạnh tanh không một hơi ấm, không còn tiếng cười. Kết quả là đêm đó, mẹ cậu đã bỏ nhà đi mất.

Hứa Thiên hiểu rõ tình cảnh của Châu Băng, bây giờ cũng không biết nên khuyên giải cô thế nào cho đúng nữa, vì ngay cả một người bình luận sáng suốt như cậu cũng không biết phải làm gì. Nhìn cả người Châu Băng rũ rượi, Hứa Thiên vỗ nhẹ vai cô: “Hay là gần gũi với ba em hơn một chút, hỏi xem rốt cục có chuyện gì, con cái là sợi dây liên kết rất bền chặt giữa ba mẹ mà. Em thời gian này nếu không đi học thì cũng đi đâu đó thư giãn đi, đừng đến những nơi như thế này nữa. Bây giờ về nhà được rồi“. Châu Băng thấy Hứa Thiên có vẻ muốn đi, liền gấp gáp ôm chặt cậu: “Không, em không muốn về nhà. Em nghe lời anh, sau này sẽ không thường lui tới những chỗ này. Nhưng hôm nay ở đây với em có được không?“. Hứa Thiên không vui: “Châu Băng à, anh còn phải đi học“. Ánh mắt Châu Băng lập tức thay đổi, cô nhìn thẳng: “Lại đi học, có ai đó đang chờ anh à?”

Hứa Thiên im lặng không nói.

“Hứa Thiên, rốt cục cô ấy có gì hay chứ, tại sao từ lúc gặp được cô ấy anh lại thay đổi thái độ với em như vậy?” - Giọng Châu Băng từ từ lớn.

“Dù sao chúng ta đã chia tay rồi. Chuyện của anh em không cần quan tâm” - Hứa Thiên mở to mắt nhìn Châu Băng, trong đôi mắt ấy là hàng ngàn tia phẫn nộ rất dễ để nhận ra.

Châu Băng hiểu rõ ràng tính tình của Hứa Thiên, cậu ấy là người cứng không chịu, mềm cũng không chịu, chỉ cần bạn không đả kích người mà cậu ta quan tâm, cậu ta tuyệt đối không bài xích với bạn, hảo hảo giữ thái độ hòa nhã. Cô xuống giọng: “Em không có ý đó. Chỉ muốn anh ở đây với em một chút nữa. Anh em các anh đều lâu ngày lắm mới gặp lại nhau, bây giờ anh về trường cũng không kịp giờ học nữa“. Nói xong cô gọi Quách Kinh và Hồ Gia Minh sang bên này, giọng nói có chút then thét. Hứa Thiên nhìn cô: “Không phải vừa nãy em còn rất đau khổ hay sao?“. Châu Băng cứng họng, nhưng cũng cố gắng luồng lách: “Còn không phải vì anh sao?“.

Bọn họ cứ như vậy vừa uống rượu và nói chuyện trên trời, tựa như thời gian trước đây, có điều Hứa Thiên không còn được thoải mái như trước kia nữa. Điểm này hai anh em kia của cậu có thể nhận ra, không phải Hứa Thiên thay đổi, chỉ là mối quan hệ giữa cậu và Châu Băng đã thay đổi, Hứa Thiên không cho phép mình xem như không có chuyện gì. 

Mãi một lúc, Hứa Thiên ngấm say, nhìn đồng hồ trên tay: 10 giờ tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.