Đầu tuần, Kim Tuệ Nhi được đoàn trường đưa đi thi ở tỉnh, cô là người duy nhất đăng ký dự thi số môn tối đa. Thông thường mỗi học sinh sẽ được dự thi tối đa ba môn tùy chọn, nhưng do kỳ thi ở tỉnh lúc nào cũng rất khó, quy tụ đầy đủ các trường danh tiếng nơi đây, cho nên hầu hết học sinh đều tập trung thi một môn.
Thầy cô phụ trách đưa thí sinh đi thi đang bận rộn chạy đôn chạy đáo hoàn tất giấy tờ, lấy mã báo danh để vào phòng thi. Các học sinh khác thì tụ tập lại một chỗ, lấy sách vở ra ôn bài rất nhiệt tình. Kim Tuệ Nhi bị không khí áp lực này làm cho khó chịu, cô mang ba lô di chuyển đến bậc thang kế bên đó ngồi xuống. Hồ La La thấy Tuệ Nhi đi liền chạy theo.
“Sao lại ra đây ngồi?” - Hồ La La có vẻ khá thoải mái.
“Ừ, không có gì. À, hình như sáng nay tớ có thấy...” - Kim Tuệ Nhi đang nói thì nghe có tiếng ai phía cổng vọng lại.
Nam sinh với gương mặt nhỏ vừa thở hồng hộc vừa chạy lại, trên sắc mặt mệt mỏi ánh chút vẻ phấn khởi. Tuệ Nhi nhìn cậu rồi nhìn sang Hồ La La, xong lắc đầu đứng dậy định đi nhưng Lưu An ngăn lại: “Này sao thấy tớ liền bỏ đi vậy? Lần trước cậu bỏ về tớ còn chưa tính đâu đó”
Tuệ Nhi nheo mắt nhìn Lưu An, cô thở hắt ra rồi nói: “Không phải tớ có lòng tốt muốn để cho hai cậu có chút không gian riêng sao? Còn trách tớ“. Tuệ Nhi ngồi xuống bên cạnh La La: “Hai cậu tiến triển thật nhanh đó“. Lưu An nghe thấy thế thì tự biến đó thành lời khen: “Nếu biết trước thế nào cũng dẫn đến kết quả đó thì tại sao không chủ động khiến nó đến sớm hơn. Như vậy đỡ mất thời gian“. Nói xong cậu nhận được bốn con mắt vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ của hai người nghe trước mặt. Kim Tuệ Nhi lắc đầu ngao ngán, còn La La thì không chịu được uất ức: “Cậu nói cái gì mà kết quả hay không, cho cậu biết, đừng có mà đắc ý, tớ chỉ bài cho cậu không phải xác nhận cái gì đó với cậu đâu“. Vừa dứt câu cô lại cảm thấy có gì đó sai sai, chưa kịp nói đỡ thì Lưu An đã nắm thóp chọc ghẹo: “Nè, tớ có nói cậu xác nhận cái gì rồi sao?”, xong ôm bụng cười nắc nẻ. Kim Tuệ Nhi một bụng bực mình: “Chưa gì đã đưa đón, có cần đến nhà chào hỏi luôn không?”
Tuệ Nhi đang tỏ thái độ thì lại nghe tiếp một giọng nam không thể quen thuộc hơn, khi nhìn thấy gương mặt ấy cô chỉ muốn tìm đại một cái lỗ nào đó để chui xuống cho xong. Nhìn cô dở khóc dở cười, Lưu An lúc này không nương tay: “Chưa gì đã đến tìm, không biết đã đến nhà chào hỏi chưa!“. Hồ La La nhịn cười, nói một câu hết sức nghiêm túc: “Cậu không biết gì cả, người ta đến nhà Tiểu Nhi muốn chai mặt luôn rồi!“. Kim Tuệ Nhi nghe nói lập tức trừng mắt nhìn La La, trong miệng còn lẩm bẩm câu gì đó mà theo như La La đoán thì là “Có im không đồ chết bầm này“. Hồ La La cố gắng nén cười nhưng không được, cứ thế tiếng cười lớn liền phát ra từ trong trẻo đến khàn giọng, cô cũng không chịu thua, nhìn Tuệ Nhi nhép miệng: “Tớ chỉ nói sự thật thôi, cậu còn dám mắng“.
Hứa Thiên đi rất dứt khoát, vừa nhìn không thấy gì vội vã nhưng trên gương mặt đã thể hiện hết mười phần nóng vội của mình rồi. Cậu đi đến chỗ ba người kia đứng, không kịp tổng chào câu nào mà ánh mắt đã dính trên người Kim Tuệ Nhi. Cậu đưa chiếc túi khá to trên tay mình cho cô: “Chưa ăn sáng mà đã đi sao? Cậu là người thép à?”Tuệ Nhi nhìn cậu rồi dời ánh mắt xuống túi đồ: “Sao cậu biết tôi chưa ăn?“. Hứa Thiên không chịu nổi cái thái độ chần chừ chậm chạp ấy của Tuệ Nhi, cậu ngồi xuống bên cạnh cô, nhanh chóng mở túi, mang đưa cho cô một hộp sữa tươi. Kim Tuệ Nhi đứng hình, tự nghĩ cách trong lòng, bây giờ mà đưa tay ra lấy không phải quá mất mặt hay sao, Lưu An và La La vẫn còn đó, vừa nãy mày nói cái gì, bây giờ lại còn thản nhiên nghe theo tên hung thần này, muốn chuốt lấy gáo nước lạnh à. Nhưng mà từ chối cũng không được, Hứa Thiên này tính khí cổ quái thế nào cô còn không rõ hay sao, mình sợ mất mặt mà từ chối cậu ta thì cậu ta còn mặt mũi à. Cô lúc này vô cùng cầu mong Hứa Thiên nương tay với mình một chút, nhưng thực tế lại không ưu ái cô như vậy. Hứa Thiên thấy Tuệ Nhi còn đơ ra đó, liền lấy ống hút cắm vào hộp sữa đưa cho cô, nhất quyết xem hai tên bạn học còn lại như là không khí. Cuối cùng vẫn là Hồ La La nhanh nhẹn, cô đưa tay vỗ vai Tuệ Nhi như động viên bạn mình nhận lòng tốt của người khác: “Còn không mau nhận đi, sắp vào thi rồi đó“. Kim Tuệ Nhi lườm La La, cuối cùng hết cách nên đưa tay nhận lấy hộp sữa, một phần là không muốn ngược đãi dạ dày của mình. Kim Tuệ Nhi cầm hộp sữa không từ tốn mà hút một hơi đến cạn, chỉ một cái chớp mắt, hộp sữa đã kêu lên âm thanh không mấy thiện cảm, tiếng “rột” của ống hút làm Lưu An không chịu được phải hỏi một câu: “Hứa Thiên, tớ còn tưởng cậu sẽ chia đều ra, chỉ là đợi Tuệ Nhi uống trước, ai ngờ cậu ấy uống xong cả rồi mà cậu còn không màng đến hai bọn tớ à?“. Hứa Thiên rõ ràng không thèm để ý Lưu An, cậu mở hộp lấy ra bánh sandwich mình đã chuẩn bị sẵn còn ấm, yêu chiều đưa cho Tuệ Nhi. Kim Tuệ Nhi nuốt nước bọt một cái, làm bộ dạng hơi sửng sốt, cũng may cô đã uống hết sữa, nếu không thấy cảnh này chắc chắn bị sặc mà chết. Hồ La La nhìn cái sandwich, bây giờ thật sự ganh tị rồi, cô chọc khuỷu tay vào hong Lưu An: “Người ta đã không quan tâm rồi, còn không mau đi“. Hứa Thiên bây giờ mới ý thức được hai người trước mặt đang nói cái gì, liền trả lời: “Chỗ này tôi có rất nhiều bánh, tiếc là đều muốn đưa hết cho Tuệ Nhi. Cậu tự mà đưa bạn gái mình ra trước cổng ăn sáng đi”, rồi Hứa Thiên nhìn đồng hồ: “Cũng gần vào thi rồi, đi ăn trưa vừa rồi đấy!“. Lưu An nhìn Kim Tuệ Nhi nhúng vai, ra vẻ bó tay, cậu thật sự khâm phục Tuệ Nhi vì đã chịu đựng Hứa Quái Thú này hay như vậy!
Phía bên kia có người đưa tay vẫy bọn họ, phải vào chuẩn bị thi rồi. Kim Tuệ Nhi còn chưa kịp ăn bánh đã phải đi. Trước khi cô đứng dậy Hứa Thiên còn giữ cô lại, bắt cô cắn một cái sau đó mới được đi. Kim Tuệ Nhi thỏa hiệp một cách nhanh chóng, làm Lưu An và Hồ La La đều choáng váng. Cô bước được vài bước, sau đó quay lại hỏi Hứa Thiên: “Cái này do cậu làm à?”, Hứa Thiên gật đầu, vậy là cô quay trở lại lấy nốt phần bánh còn lại trên tay cậu mang đi.
Sau khi hai người bạn gái trong mộng của họ đi rồi, Lưu An đấm nhẹ vào bụng Hứa Thiên, khoác vai: “Tiến triển cũng khá đó, chỉ cho tớ chút kinh nghiệm đi“. Hứa Thiên cảm thấy một bên vai bị quằng xuống, rõ ràng tên này thấp hơn cậu mà còn học đòi khoác vai. Cậu khó chịu dở tay Lưu An ra: “Cậu đừng có giả vờ. Tớ thấy hai cậu khác gì một cặp đâu. Biết yêu sớm quá rồi đó“. Lưu An bị nói trúng tim đen liền cười ha ha: “Bị cậu nhìn thấu rồi, chúng tớ thật sự là đã hướng về nhau rồi. Chỉ cần tớ tỏ tình một cái nữa thôi“. Hứa Thiên chán nản liếc mắt: “Tại sao không làm đi, còn đợi gì?“. “Tất nhiên là đợi một ngày tớ đủ sức gánh vác rồi. Không phải chúng ta vẫn còn là học sinh sao? Bây giờ xác nhận mối quan hệ đó chỉ làm rắc rối hơn thôi. Chưa chắc chắn được điều gì mà. Tớ không muốn Hồ La La quá kỳ vọng, chỉ muốn như thế này, tớ có thể vì cậu ấy mà cố gắng, cậu ấy cũng vì tớ mà chờ đợi“. Hứa Thiên suýt nữa nôn tại chỗ, có ai đàn ông con trai mà nói mấy lời này hay không. Đâu phải Hứa Thiên trước kia không có bạn gái, vậy mà mấy lời này còn không chấp nhận được. Cậu thực sự không thể nào hòa hợp mà kể lể chuyện của mình cho cái tên Lưu An này rồi!
“Chuyện này mà cũng phải chờ đợi sao? Có một số chuyện cần xác định ngay lúc đó, vì không phải lúc nào cũng là thời điểm thích hợp đâu. Một số chuyện, chần chừ chính là mất đi” - Hứa Thiên rành mạch nói, không phát hiện mình bắt đầu dấn sâu vào cái cách nói chuyện triết lý quái đản này rồi, cậu cũng không phát hiện mình đang nói với chính bản thân, đừng chần chừ, đừng chờ đợi. Lưu An nghe xong thì trố mắt nhìn Hứa Thiên: “Aiyo, hôm nay cậu cũng nói được những lời này à? Cậu tự nhìn lại mình đi, không phải đang quá lề mề rồi sao?“. Hứa Thiên biết ngay câu tiếp theo của Lưu An sẽ như vậy, cho nên giữ vững thái độ, thờ ơ không nói. Nào ngờ Lưu An quá nhiệt tình đi, cậu tiếp tục khoác vai Hứa Thiên: “Đi, tớ với cậu ra ngoài kia uống nước nói chuyện một chút. Tớ biết cậu không phải đang muốn người ta chờ đợi mà là chưa thể xác định được. Không sao, tớ chỉ cậu“.