Chương 72: Ở bên tôi đi
Thịnh Thần trước khi trở về quân đội có được một tuần nghỉ ngơi tại nhà. Cậu tranh thủ nhắn cho Kim Tuệ Nhi một tin thông báo cô được duyệt qua môn Quân sự. Tin tức này không làm Tuệ Nhi thấy hào hứng, ngược lại còn khiến cô thấy khó chịu hơn, có điều, thời gian này nghỉ ở nhà cũng rất tốt, nhân tiện thư giãn một chút, vừa qua đúng là quá áp lực rồi.
Chương trình quân sự cứ như vậy kéo dài, không có thời gian học cụ thể, bởi vì giáo viên hướng dẫn có thay đổi mà không có ai thay thế dẫn đến mất tiết. Đám học sinh lớp 1 được một trận phấn khích, nhưng sau khi phát hiện thầy hướng dẫn mới còn khắt khe hơn khiến họ muốn trực tiếp đập đầu mà tự hối lỗi. Hứa Thiên những ngày đầu đi học như người mất hồn, sau biết tin Kim Tuệ Nhi không học nữa thì cũng nghỉ theo, bạn bè đều không biết cậu đã đi đâu.
Hứa Thiên thuê một phòng khách sạn ở gần trường, không gian khá yên tĩnh, ngày ngày chỉ nằm ở trong đó uống rượu, nhìn cậu bây giờ không khác gì một tên nghiện đang sống cà lơ phất phơ. Uống xong rất nhiều rượu, cậu trực tiếp nằm trên ghế sô pha ngủ một giấc mấy ngày, đến khi mở mắt ra phát hiện trời đã sáng, nhưng không biết đã là buổi sáng ngày thứ ba rồi. Trong bụng đói cồn cào, Hứa Thiên mở tủ lạnh định tìm chút đồ ăn, phát hiện tủ lạnh trống không mới nhớ ra đây không phải là nhà của mình. Cậu đi đến mở rèm cửa, ánh nắng lập tức chiếu thẳng vào phòng. Hứa Thiên bị ánh sáng chói chang làm cả cơ thể hoàn toàn tỉnh ngủ, nhận ra trái đất không thể vì sự đau khổ của một người mà thay đổi quy luật tự nhiên của nó. Cho dù đêm hôm trước cậu có tuyệt vọng đến mức không tin rằng ngày mai sẽ có ánh mặt trời, nhưng hôm sau mặt trời vẫn lên, cuộc sống vẫn tiếp tục. Nghĩ đi rồi lại nghĩ lại, không biết Kim Tuệ Nhi bây giờ thế nào rồi, có đọc sách đến quên ăn quên ngủ hay không, có còn giữ thói quen xấu là khi ở trong nhà thì không bao giờ mặc ấm hay không, có còn đáng ghét khó gần như vậy hay không, cuối cùng lại chỉ thở dài, có hay không cũng không liên quan đến cậu, người ta rõ ràng không cần cậu, hà tất phải nghĩ nhiều như vậy.
Hứa Thiên rửa mặt xong, thay quần áo rồi xuống lái xe đi một vòng. Thời tiết đã lạnh hơn rồi, phía bên kia đường đã bị tuyết phủ trắng xóa. Cậu mở cửa kính, để từng luồng gió tàn nhẫn ngoài kia đập vào mặt mình, xem như một phương thức trừng phạt bản thân những ngày qua.
Kim Tuệ Nhi nằm ở nhà lên mạng, tìm những truyện có lượt đọc khủng nhất để mang ra giải trí nhưng rốt cuộc không thấy loại sách nào hấp dẫn như của John Green, cuối cùng vẫn nên bỏ đi, chuyển qua weibo đọc tin tức.
“Đàn ông cả đời luôn là một đứa trẻ, chỉ những khi cô đơn mới ép anh ta trưởng thành một chút. Luôn nhõng nhẽo nũng nịu trước mặt bạn, thực ra đó chính là anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng bạn...“. Kim Tuệ Nhi dừng tay trước một đoạn trạng thái khá dài, nhưng chỉ đọc được hai câu rồi buông ra, tự nhiên không tự chủ được mà nghĩ về Hứa Hung Thần. Cậu ấy từng nói mình rất ít khi muốn trưởng thành khi đối diện với cô, bởi vì những khi cậu tỏ ra trầm ổn, tức là khoảng cách trong lòng càng xa xôi. Có nghĩa là, Hứa Thiên sẽ đủ sự trưởng thành nếu như cô muốn, nhưng bản thân cậu ấy lại chỉ muốn thoải mái cùng cô đi qua ngày ngày tháng tháng, không lo ưu lo tư.
Cứ nghĩ vòng vo thật chẳng ra đâu, Kim Tuệ Nhi cắm tai nghe vào, muốn mở một bài nhạc đậm chất rock để lấn át dòng suy nghĩ đó, vừa nhắm mắt thưởng thức một chút lại chợt nhớ ra đã lâu rồi mình không đàn hát, cho nên dứt khoát ngồi dậy tìm đường đi ra ngoài.
Muốn đạt được mục đích thật không dễ, chiếc ghi ta bị cô hất hủi mấy tháng nay đã bị đóng mấy tầng bụi. Kim Tuệ Nhi lấy một ngón tay sờ vào liền bị chất dơ nhám làm nổi gai ốc. Cô uể oải đem nó xuống vệ sinh thật kỹ, vừa lau chùi vừa cảm thấy đau lòng.
Nửa giờ sau, Kim Tuệ Nhi mang nó đến bờ sông mà trước giờ cô vẫn đến, rất hứng thú muốn sáng tác một bài hát thật hoành tráng.
Kim Tuệ Nhi viết được vài câu, phát hiện ý trong lời lại mang bóng dáng của Hứa Hung Thần, cho nên rất không vừa ý mà vo tròn tờ giấy để qua một bên, đến khi những lời nhạc tiếp theo cũng không thoát khỏi hình ảnh ấy thì hết cách, kiên nhẫn viết hết một bản nhạc.
Tuệ Nhi vừa viết xong, điện thoại có tin nhắn mới.
“Nhi Nhi, bãi đất trống, tôi ở đây đợi cậu”
Kim Tuệ Nhi đọc được hai chữ Nhi Nhi thì ôm bụng cười nắc nẻ. Cậu ấy là người gì vậy, tại sao lại dùng Nhi Nhi để gọi mình một cách không biết ngượng như vậy. Tuệ Nhi dừng cười một chút, phát hiện bản thân hiện tại đang rất vui vẻ. Nhìn ra sông, mặt nước cũng chuyển động linh hoạt theo tâm trạng của cô, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng thuần khiết. Kim Tuệ Nhi sở dĩ thích mặt sông lúc bình minh chính vì sự trong veo mà lại cực kỳ nổi bật này. Bình minh lơ lửng trên mặt nước, màu sắc không quá rực rỡ nhưng lại nhuộm vàng cả một dòng chảy, diễm lệ tới mức khiến người ta dễ dàng mỉm cười rồi bật khóc. Chẳng mấy chốc, Kim Tuệ Nhi đã thu lại nụ cười của mình, tâm trạng trở nên trầm tĩnh hơn, thoáng cái mi mắt đã hiện lên một giọt nước nhỏ, rất nhanh tan biến theo cái chớp mắt. Tuệ Nhi mang ghi ta trên vai, rất hăng hái đứng dậy chạy về nơi có người đang đợi.
Hứa Thiên sau khi nhắn cho Kim Tuệ Nhi một tin thì rất thành thật ngồi yên một chỗ đợi. Cậu cảm nhận được ngoài trời rất lạnh, nhưng cái rét run lại lan tỏa từ tâm can ra ngoài, cái sự hồi hợp mà trong cuộc đời này cậu chưa từng cảm nhận được. Hứa Thiên trong đầu đã nghĩ ra rất nhiều trường hợp, ví dụ Tuệ Nhi không thèm đọc tin nhắn và cũng không đến, ví dụ cậu ấy đến nhưng lại lặp lại câu nói không cần mình, và ví dụ Kim Tuệ Nhi đến đây xoa dịu lương tâm cắn rứt của cậu, nói một câu khiến tâm can Hứa Thiên triệt để ấm áp.
Rất lâu sau, Hứa Thiên đứng dậy đi đi lại lại, ngóng đằng đông rồi lại nhìn đằng tây, trong lòng hồi hộp xen lẫn với thất vọng, rất sợ Kim Tuệ Nhi sẽ không đến, như vậy coi như cô đã gián tiếp khẳng định kết thúc mối quan hệ này.
Hứa Thiên nhìn thấy chú chó con ở trong lồng vải cựa quậy liền đi đến nhìn thử. Trên đường đi thấy có người treo bảng bán chó cho nên cậu ghé vào, phát hiện chú chó này mũm mĩm trông khá đáng yêu, quyết định mua nó mang đi. Từ nãy đến giờ cũng khá lâu, nó nằm trong lồng vãi chắc cũng đã mỏi, Hứa Thiên mở lồng mang nó ra cưng nựng, càng nhìn càng thấy giống Tuệ Nhi lúc nhỏ, hơi béo lại có chút bướng bỉnh.
Kim Tuệ Nhi vừa tới, thấy Hứa Thiên đang ngồi một góc vỗ về chó con, khung cảnh rất hài hòa. Nếu trong tay cô có một chiếc máy ảnh, chắc chắn sẽ chụp hoặc ghi lại cảnh tượng này.
Giống như có thần giao cách cảm, Hứa Thiên quay người lại, ngẩng đầu lên đúng lúc ấy. Ánh mắt cậu quét một lượt tùy ý, có lẽ chỉ muốn thả lỏng giây lát, tiện thể nhìn xem Tuệ Nhi đã đến chưa, từ góc đường đảo qua dãy đất trống nhưng lại nhanh chóng dừng trên người cô. Cách nhau một khoảng, nhưng Kim Tuệ Nhi vẫn cảm nhận được rõ ràng cậu đang cười. Tuy không nhìn thấy khóe môi cong của cậu nhưng có những tia sáng trong đôi mắt đen láy, hệt như những tia sáng vụn vặt của bình minh lọt vào mắt cậu vậy.
Giây phút ấy, thời gian như ngừng trôi. Hứa Thiên để chó con về chỗ cũ, tận dụng chút thời gian này để kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng rồi mọi thứ có lẽ đều vô ích, khi tiến lại gần đối diện với gương mặt này của Tuệ Nhi, cậu không thể nào giấu đi tình cảm của mình. Hứa Thiên kéo cô vào lòng cậu, cảm giác thứ gì đó mềm mại đang lao vào trái tim mình. Kim Tuệ Nhi cứng đờ tại chỗ, nhận thấy cánh tay cậu đang từ từ siết chặt khiến cô dần thả lỏng, Kim Tuệ Nhi chủ động đưa tay lên vỗ nhẹ sau gáy Hứa Thiên, coi như gián tiếp xoa dịu tâm tình mấy ngày qua của cậu.
Là sự mềm mại của cô, là hương thơm của cô, cứ thế đột ngột ập tới, khuấy động trái tim cậu mà không một lời chào hỏi. Cậu cảm thấy con tim như bị một bàn tay hái xuống như hái hoa rồi vò nát, cảm giác khó chịu những ngày phải buộc bản thân lạnh nhạt với cô đột nhiên tái hiện lên, nhưng điều thần kỳ là cậu không cảm thấy đau đớn, mà ngược lại là cảm giác say mê đến ấm lòng. Sau đó, tất cả mọi cảm xúc dâng lên đều hóa thành khát khao chở che. Khoảnh khắc này, cậu cảm thấy cô vĩnh viễn nhỏ bé trong lòng cậu.
Hai người đứng im lặng, như có như không cảm nhận được tình cảm của đối phương. Nhắm mắt được năm giây, Hứa Thiên bật lên một giọng nói ôn nhu: “Bên cạnh tôi có được không? Chỉ ở bên tôi thôi”
Trái tim của Kim Tuệ Nhi giờ phút này chợt nóng lên, giống như có ai đó vừa đem nó ra hơ trên ngọn lửa ấm nóng, càng lúc càng mãnh liệt. Cô cảm nhận được tâm can mình đang bị từng lời từng chữ của cậu làm cho rơi lệ, nhưng lại là giọt lệ của hạnh phúc.
Hứa Thiên chưa từng ở trước mặt người khác khẳng định mình thích cô, nhưng lại tuyên bố với họ sẽ bảo vệ cô đến cùng. Cậu chưa từng nói với cô rốt cuộc trong lòng mình có bao nhiêu tình cảm, nhưng hàng ngày đều đến đưa đón cô, cưng chiều cô. Hứa Thiên cũng chưa bao giờ nói với cô những năm tháng qua cậu đã sống khổ sở như thế nào, đã cố gắng lưu giữ mọi thứ về cô ra sao, nhưng lại cho cô thấy cậu rõ ràng vẫn không muốn quên cô.
Cái ôm này giúp Tuệ Nhi triệt để hiểu được, Hứa Thiên thật ra quan tâm cô như thế nào.
Giờ phút này, Kim Tuệ Nhi muốn hỏi cậu một câu, thật ra cậu đang muốn cô ở bên, hay là muốn chở che cho Tiểu Nấm nhưng rồi lại thôi, bởi vì cô cũng đã tự hỏi mình, rốt cuộc cô còn nhớ Ca Ca hay đã quên cậu mà yêu thích Hứa Thiên mất rồi. Câu trả lời sớm đã trở thành hư ảo, bởi vì người mà cô dành trọn tình cảm bây giờ là Hứa Thiên, những chuyện khác không cần phải tìm hiểu nữa. Người xưa và người bây giờ chỉ là hai cách gọi khác nhau, tình yêu thì chỉ có một, không cần phải rạch ròi giữa quá khứ và hiện tại như vậy.
Tuệ Nhi dúi đầu vào ngực Hứa Thiên, tranh thủ ghi nhớ mùi hương nam tính trên người của cậu. Hứa Thiên thấy cô ở trong lòng cậu thật lâu tất nhiên hiểu rõ câu trả lời, hạnh phúc như vừa tìm lại thứ gì đó vô cùng quý giá. Chỉ cảm động nói: “Sau này sẽ không để cậu thiệt thòi nữa”
Tiếng gió mùa thổi càng lúc càng mạnh, giống như âm thanh của thanh xuân, càng lúc càng cuồng nhiệt, lấn át cả lời nói của Hứa Thiên, lấn át đi những suy nghĩ miên man trong đầu Kim Tuệ Nhi không hồi kết.
Cô đẩy nhẹ Hứa Thiên: “Tôi vừa sáng tác xong một bài, cùng nhau hát đi”
“Tôi cũng vừa mua một chú chó con, cùng nhau nuôi đi”
* Người ta chính thức quen nhau rồi, có nên đổi cách xưng hô không mấy bạn êyyyyyy:)))) *