Dương Khả đối diện với hai cô cậu học trò của mình, trong lòng suy nghĩ bâng quơ đủ thứ, điều cô không hiểu thì rốt cuộc đã hiểu, ngược lại, những chuyện Dương Khả đã chắc chắn đó thì lại trở lên mơ hồ. Im lặng hồi lâu, cuối cùng Dương Khả cũng mở miệng: “Đây là chủ ý của ông ấy sao?”
Hứa Thiên và Kim Tuệ Nhi lập tức nhìn nhau, Tuệ Nhi đem ánh mắt sắc bén của mình ra lệnh cho Hứa Thiên cứ việc bịa chuyện thoải mái.
“Đúng vậy a! Là thầy không muốn để cho cô đi. Nhưng mà cô yên tâm đi, cô còn có học trò của mình mà” - Hứa Thiên đứng khom lưng, nhấc chiếc ghế mình gần lại Dương Khả, quan trọng là xếp dính ghế tựa của Kim Tuệ Nhi - “Sao cô lại bỏ lớp chứ, tương lai tụi em sẽ ra sao, cô không biết rồi, giáo viên mới rất hà khắc đó a”
Kim Tuệ Nhi chút nữa không nhịn được mà cười ha hả, bảo cậu bịa chuyện gì đó để gia đình cô êm xuôi, đâu có kêu cậu nói xấu thầy cô mới. Tương lai sau này sẽ ra sao đây, cậu có vì chuyện gì khác mà ra tay với lớp trưởng của cậu.
“Nói vậy là...ông ấy đã biết lỗi rồi? Cao Chân đang ở đâu? Tại sao các em lại chạy đến đây?”
“Là hôm nay được tan học sớm nên em đến tìm cô, thầy sợ cô còn giận nên đã tránh mặt rồi” - Kim Tuệ Nhi mỉm cười nhẹ nhàng.
“Vậy là mẹ giận ba sao? Tiểu Minh cũng may mắn quá đi, chút nữa là bị lọt vào bẫy của mẹ rồi! Mẹ à, có thể tha thứ cho ba không? Nếu không mẹ lại chịu không được mà khóc nữa đó” - Nhi đồng ngồi kế bên nãy giờ cũng không thờ ơ được, vô tư khuyên nhủ mẹ của mình.
Ba người lớn không nén được “xúc động”, nhưng là xúc động theo nhiều kiểu khác nhau. Mấy đứa trẻ bây giờ cũng nghịch ngợm quá, lúc thì nũng nịu đòi được cưng chiều, lúc thì già dặn khuyên răn như người già từng trải. Dương Khả đưa tay vuốt chiếc cằm nhỏ xinh của con trai, giọng vẫn ôn nhu như cũ: “Tất cả đều vì Tiểu Minh, nếu con muốn, gọi điện thoại cho ba đi“.
Trẻ con thành thật ngây thơ đã đành, bây giờ lại còn bị người lớn sai khiến, cớ gì nó lại không làm. Tiểu Minh lấy điện thoại trên tay mẹ, không cần dò tìm liên lạc mà bấm ngay số ba ba.
“Ba à, mẹ cho ba năm phút về nhà, sau năm phút thì về nhà ông nội mà ở” - Tiểu Nghịch Ngợm không thèm chào hỏi, cảm giác tiếng chuông chờ vừa bị ngắt là nói một mạch, đối phương có chuẩn bị cũng không kịp trả lời. Lúc dứt lời, Tiểu Minh cũng quay ngược ra cửa chào đón ba mình, cứ như tất cả đều nằm trong kế hoạch của hai phụ tử họ Cao này.
Cao Chân bước vội vào nhà, đầu tiên hướng về phía vợ nở nụ cười vừa ăn năn vừa cưng chiều, rồi mới khom xuống, giơ hai tay đón lấy tiểu tử của mình.
“Tiểu Khả à, không đi đâu nữa nhé, là anh có lỗi, em phải ở lại trừng phạt anh”
Dương Khả lòng vui nhưng miệng không cười, quay sang bảo hai học trò ở lại ăn cơm, sau đó cầm túi xách đi thẳng ra sau nhà. Cao Chân đắc ý nhìn học trò nương tử, rồi một tay bế con, một tay kéo hành lý vào phòng.
Buổi sáng tiếp theo, Kim Tuệ Nhi ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi Hứa Thiên đến đón, một phần là vì không muốn hắn ta suy nghĩ lung tung, rồi bày ra đủ trò, phần vì trưa hôm qua phải đạp xe chở một con voi to xác đến nhà cô Dương chuộc tội không đợi người đến đón, buổi chiều phải hì hụt mang con voi vừa ăn no từ nhà cô Dương trở về. Con voi lấy lí do cũng khá là hợp lí, con gái vừa ăn xong không được ngồi lì một chỗ, phải vận động để giữ vững vóc dáng.Kim Tuệ Nhi đi dọc hành lang trước phòng học để nghe ngóng tình hình hôm nay, quả thật phải chấp nhận hay sao, Cô Dương không quay lại đây nữa rồi. Vậy thời gian này cô sẽ làm công việc gì, người như cô làm sao chịu rãnh rỗi mãi như vậy được.
“Cô Dương sẽ không trở lại đâu. Tập thích nghi đi” - Hứa Thiên giấu hai tay vào trong túi quần, vừa hiên ngang vừa cao lãnh đứng kế bên Tuệ Nhi.
“Không phải là không thể thích nghi, có điều tôi chỉ lo cho cô, không đi dạy nữa thì làm gì, chẳng phải ở nhà phụ thuộc vào ông ta sao? Người như Cao Chân cậu có thể tin tưởng à?” - Kim Tuệ Nhi nheo mắt nhìn Hứa Thiên. Trên đời này chuyện con kiến biết bay còn đáng tin hơn việc đàn ông sẽ thành thật, nếu không đa tình giả dối làm sao là đàn ông phong độ, không mật ngọt lắm lời sao ruồi chết được đây.
“Chẳng ai tin tưởng ông ta cả. Cô Dương thậm chí còn tự dối lòng mình. Cuộc đời cô chỉ dựa dẫm vào người đàn ông này, nguyện hi sinh cho chồng con rồi, cô làm gì có quyền lựa chọn. Cách duy nhất là chấp nhận. Cậu không cần lo lắng quá nhiều, cô Dương sẽ biết cách giải quyết” - Hứa Triết Lý xoay nhẹ đầu về hướng Tuệ Nhi, miệng mỉm cười trấn an - “Hôm nay đón chủ nhiệm mới, nếu cậu thấy ổn thì thôi, còn ông ta không vừa mắt thì chia tay sớm bớt đau khổ, trừ trường hợp sau này cậu lại giở trò quậy phá khiến chủ nhiệm từ chức.”
Kim Tuệ Nhi vừa định trao Hung Thần ánh mắt ôn hòa hiếm có nhất trong cuộc đời cô thì nghe tiếng dầu sôi trong người, tên lưu manh đanh đá này, tại sao vẫn luôn tồn tại.
Lớp học hôm nay không còn ngoan ngoãn yên ắng như ngày thường nữa. Lớp phó kỷ luật Kha Thanh Hạo cầm đầu nhóm người thăm dò chủ nhiệm mới. Trước cửa lớp bày sẵn mấy chiếc ghế nhựa, từng người thay phiên nhau ra giữ cửa. Kim Tuệ Nhi so ra vẫn là người dửng dưng nhất, cô lôi quyển tiểu thuyết của nhà văn mình yêu thích ra mân mê.
- Cậu cũng biết John Green? - Hứa Nhiều Chuyện ngồi kế bên chỉ chờ cơ hội để bắt chuyện.
- Lúc tôi biết ông ấy cậu còn chưa biết ăn - Kim Tuệ Nhi đưa ngón trỏ vào trang sách đang đọc, lấy tay kia gập quyển sách lại, liếc nhìn Hứa Thiên.
- Không phải chứ! Nè, cậu có đọc The Fault In Our Stars chưa? - Hai tay Hứa Thiên khoanh lại đặt trên bàn, sau đó từ từ đặt gương mặt lên.
- Nếu không vì nó tôi cũng không yêu thích ông ta. Cậu có thể đừng hỏi những câu dư thừa?
- Cậu làm gì khó chịu như vậy chứ, tôi chỉ hỏi một chút, không thể trả lời tử tế sao?
- Tôi có nói gì không tử tế với cậu sao? Đồ thần kinh nhà cậu, im cho người khác nhờ.
Kim Tuệ Nhi lật từng trang đầu của quyển An Abundance of Katherines, trong lòng nôn nao như đang cầm trên tay cây đàn, chuẩn bị cất giọng. Quyển sách này phải khó khăn lắm cô mới đặt mua được, mặc dù nó được bày bán trên khắp các cửa hàng lớn nhỏ, nhưng rất hiếm nơi trưng bày sách có chữ ký tác giả. Cô phải xếp hàng cả một ngày trời để giành lấy sau thời gian ngồi cạnh tranh trên mạng bất thành.
Tiểu thuyết của John Green luôn mang cho cô nhiều cảm xúc khác nhau. Cách viết của ông không thể trộn lẫn vào đâu được, các tác phẩm cũng hướng đến đối tượng và có mục đích khác nhau, không bao giờ trùng lặp. Có một điều luôn luôn đồng nhất, đó là tính nhân văn bất biến.
- Này, đọc xong cho tôi mượn được không? À hay là nói cho tôi biết chút nội dung chính được chứ! - Nếu mà thích John Green quá, thì có thể tự tìm hiểu, hoặc nếu cuồng quá rồi thì cũng không đến nổi không biết nội dung chính của tiểu thuyết nổi tiếng này đi. Hứa Thiên đúng là bậc thầy kiếm chuyện.
- Cuốn sách kể về Colin Singleton - một thiên tài nhưng lại vụng về trong tình cảm. Xoay quanh anh là 19 cô gái đều mang tên Katherine và những chuyến phiêu lưu trong rừng rậm cũng như các định lý toán học phức tạp. Sau khi bị cô gái tên Katherine thứ 19 “đá”, Colin quyết định cùng bạn đi du lịch bụi và cố tìm ra công thức cho một tình yêu thành công.
Hứa Thiên ngơ ngẩn cả buổi, Kim Tuệ Nhi cũng không biết là bao lâu, chỉ biết là cô đã bình yên đọc được bảy trang giấy dày đặc chữ. Cuối cùng hắn cũng phá tan không khí: “Đừng nói cậu thuộc lòng tất cả rồi đi”
Kim Tuệ Nhi quay đầu nhìn, hắn lập tức đưa tay phân bua: “À không, không phải, tôi chỉ hỏi vậy thôi, cậu không cần kể tôi nghe nữa, có thể đọc tiếp”
Hứa Thiên quả thật có tiến bộ, cuối cùng cũng đã nhận thức được cái gì nên nói ra, nói ra rồi thì cái gì nên được rút lại.
Lưu An dùng ngón trỏ quyền lực xoay quyển sách trên tay, vừa biểu diễn vừa tiến lại gần Kha Thanh Hạo: “Cậu nói xem, trật tự lớp cũng đã bị cậu phá vỡ, nên phạt cậu như thế nào?”
“Hôm nay là ngoài lệ. Này, cậu không thấy bây giờ đã quá trễ rồi sao, còn chưa thấy chủ nhiệm?”
“Hay là cậu đi xuống phòng chờ xem sao”
“Gì chứ, đây là chuyện của lớp trưởng” - Kha Thanh Hạo vừa nói xong thì giơ tay lên gọi Kim Tuệ Nhi, không ngờ miệng vừa phát ba tiếng “Kim Tuệ Nhi” thì xui xẻo nhận được ánh mắt cảnh cáo của cận vệ lớp trưởng.
Cuối cùng vẫn là Kha Thanh Hạo cùng Lưu An khoác vai đi tìm Thầy chủ nhiệm.
Do thay đổi quá gấp, Trương Hàn chưa kịp chuẩn bị những giấy tờ và tài liệu cần thiết, chưa nói phải cập nhật chính xác tình hình lớp.
“Hôm nay thầy Trương không đến, không phải các em đã được thông báo rồi sao?”
“Ơ...không ạ, tụi em có biết gì đâu”
“À, chắc là thầy Trương bận nên quên mất, các em về lớp đi, hai tiết đầu trống nhé, nói với các bạn giữ trật tự”
Có ai mà như vậy không, ngày đầu tiên ra mắt, trễ giờ đã khó chấp nhận, đằng này lại để số người còn lại leo cây, nếu như gắn bó với ông ấy mấy năm còn lại, chẳng phải lớp chúng ta đều trở thành trò cười. Lưu An cùng Thanh Hạo một bụng tức giận trở về lớp, ấn tượng ban đầu đã không tốt, lấy lí do gì bắt bọn họ cố gắng nghe lời. Bước đầu đã là không phục, sau này sẽ rất vất vả đây.