Kim Tuệ Nhi cầm chiếc CD bỏ vào trong balo, giờ khắc này tâm trí vô cùng rối bời, nếu là cô của nhiều năm về trước thì tốt rồi, không phải lo nghĩ gì cả, nhưng đáng tiếc nó lại xảy ra ngay lúc này, khi mà cô bắt đầu sống nhạy cảm, biết điều chỉnh hành vi phù hợp với người cô yêu cô ghét. Tuệ Nhi càng nghĩ càng cảm thấy thời gian qua thật sự đã quá dễ dãi với bản thân mình, vô tư cho rằng ranh giới giữa bạn thân và người yêu vô cùng rạch ròi, cho nên dùng tất cả thành ý mà đối đãi với Hoàng Siêu để vô tình làm cậu nuôi niềm tin vào thứ tình cảm này.
Kim Tuệ Nhi chưa từng phủ nhận mình yêu thích Hoàng Siêu. Một người mà hằng ngày đều mong muốn cô vui vẻ, xù lông với bất cứ ai gây thương tổn cho cô, lo lắng khi nào cô khỏi bệnh, thử hỏi cô dùng tư cách gì mà chán ghét cậu ta. Có điều, tất cả chỉ dừng ở sự yêu thích trên phương diện tình bạn mà thôi. Có lần Hoàng Siêu hỏi cô đã từng thích bạn thân của mình chưa, Kim Tuệ Nhi giả vờ như không nghe thấy, tâm hồn sau đó liền hòa vào mây trời trở lại thời gian chục năm về trước. Như thế nào gọi là yêu thích bạn thân, có phải hằng ngày đều cùng nhau ăn, ngủ, chơi bời, sau đó xa cách một ngày liền buồn bực trong lòng. Hay có phải mỗi sáng đều được người nào đó đưa đón đến trường, bị chọc ghẹo đến mức muốn hóa điên nhưng thiếu vắng một chút liền đem bản mặt than mà đối diện với mọi người. Nếu vậy thì việc thích một người thật đơn giản, như vậy thì còn gì ý nghĩa nữa.
Kim Tuệ Nhi vừa nghĩ ngợi vừa lang thang khắp nơi, cuối cùng cảm thấy mỏi chân nên ghé cạnh bờ sông tùy tiện tìm một chỗ ngồi. Nước sông ở đây không quá trong như những khúc cô hay ngồi nhưng không khí thì tương đối mát mẻ dễ chịu. Cô để balo ra sau định gối đầu lên, bất giác nhớ lại cái túi lớn mà thầy Trương đưa cho cô lúc trưa. Tuệ Nhi mở ngăn kéo balo lôi túi đồ ra, phát hiện trong này toàn là sách. Cô nhìn tổng quát, nào là sách bài tập nâng cao toán, lý, hóa, những đề thi tiếng anh cao cấp qua các năm, vân vân và mây mây, nhìn một chút đã thấy choáng. Tuệ Nhi cầm quyển sách to nhất trên tay, ngắm nghía một lúc mới nhận ra đây là cuốn nhật ký. Lật từng trang, hình ảnh các thành viên trong lớp lần lượt đập vào mắt cô, những câu từ bày tỏ tình cảm từ bạn học vô cùng thắm thiết, cô đọc qua một câu liền rùng mình một cái, rõ ràng là đang lừa mình dối người a, học chung chưa được nửa năm, có người còn chưa nói chuyện quá hai câu thì làm sao yêu thương dạt dào như vậy.
Kim Tuệ Nhi lắc đầu nhận ra trong này toàn là thuyết âm mưu, bọn họ chắc chắn muốn dụ dỗ cô làm vật thí nên mới làm nhiều trò như vậy. Thật ra, dự thi hay không không phải là vấn đề, Kim Tuệ Nhi sở dĩ do dự là vì cô không muốn dành quá nhiều thời gian cho các môn tự nhiên, cô vốn mong muốn có thể đến gần hơn với ước mơ của mình, học một chút kiến thức tự nhiên để sau này thuận tiện sinh sống, còn lại đều muốn dồn hết cho âm nhạc. Bây giờ ngày đêm học toán, lý, hóa, chẳng phải đi lệch với dự định ban đầu hay sao?
Tuệ Nhi nằm trên cỏ, miệng lẩm bẩm được chừng một phút thì hạ hai tay xuống từ từ, đem quyển nhật ký úp lên mặt mình, nhanh chóng mơ thấy ước mơ trở thành sự thật. Giấc mơ lần này không có mẹ cũng chẳng có một người thân nào, cô một mình thành công, một mình hưởng thụ, nhìn xung quanh cũng không thấy người quen, y như vừa bước vào một thế giới khác vậy! Kim Tuệ Nhi ngủ một giấc thật sâu, tới khi giật mình dậy thì trời đã tối, bất giác không biết mình đang ở chỗ nào. Sông suối, cây cỏ một mảng tối đen, không khí lại lành lạnh, cô cảm thấy có chút sợ rồi. Tuệ Nhi đứng dậy cảm nhận cái giá rét, tuyết lại rơi, bộ đồng phục bị tuyết trải lên một lớp làm ướt hết một mảng. Cô đem khăn choàng ra choàng lên cổ, chậm rãi tìm đường về nhà.
Hứa Thiên sau khi bị bơ một trận thì dứt khoát đạp xe về nhà, nhất quyết không quan tâm nha đầu kia nữa. Lần này cũng không khác gì những lần trước là bao, lời vừa chính miệng tuyên bố ra, sau đó lại chính miệng gạt phăng đi, ngoan cố cuốc bộ đến nhà Kim Tuệ Nhi.
Hứa Thiên vẫn đứng chỗ cũ, dưới gốc cây trước nhà Tuệ Nhi. Lần này thật sự thảm hại, không phải là nửa tiếng hay một giờ đợi cô mà là cả buổi chiều. Cho đến khi trời tối, cậu cũng không biết động lực đâu ra để bản thân có thể đứng đây chờ đợi nha đầu ấy lâu như vậy.
7 giờ tối, hai mắt Hứa Thiên đỏ ngầu, cả gương mặt đều ửng hồng rồi, lúc này không phải đỏ vì lạnh nữa, mà là vì nhiệt độ trong cơ thể tăng quá cao rồi, đi với bạn trai từ trưa đến tối, tiểu nha đầu này, tại sao lại như vậy chứ! Hứa Thiên suy đi tính lại cuối cùng cảm thấy vẫn nên vào nhà cô, cậu đem bộ dạng bình thường nhất mà nói chuyện với Tống Bách, nhờ ông gửi lại chút đồ của mình cho Tuệ Nhi rồi xin phép ra về. Hứa Thiên mặc dù tỏ ra điềm nhiên nhất có thể nhưng chút chuyện mọn này làm sao qua mặt Tống Bách. Ông tiễn cậu ra tới đầu ngõ rồi lấy điện thoại ra gọi chất vấn con gái.
- Ba, con sắp về đến nhà rồi! - Kim Tuệ Nhi suýt xoa vì lạnh.
- Con không đi cùng Hứa Thiên sao? - Người làm ba lo lắng.
- Ba, con về rồi nói - Tuệ Nhi trả lời qua loa, sau đó cúp máy.
Kim Tống Bách vừa vào nhà cất chút đồ, đi ra đi vào chưa được hai vòng thì con gái đã về tới.
- Nhanh như vậy!
- Con nói là sắp về tới rồi mà, ba với bà nội ăn tối chưa?
- Chúng ta đều ăn rồi, nhưng ba vẫn có thể ăn thêm nữa a. Nào, đi vào tắm đi rồi ra đây cùng ăn với ba. Hôm nay đặc biệt nhiều món con thích.
Kim Tuệ Nhi nhìn ba mình ra ý cười, không phải là thím Sơ lại qua thăm ba đó chứ, mỗi lần nghe nhiều đồ ăn là cô không thể nào nghĩ tốt cho ba mình được, nói ông cố gắng vì cô mà nấu vài món ngon thì thật là quá tâng bốc ông rồi đi, vì cho dù thế nào thì món ăn đặc biệt nhất của ông dành cho cô chỉ là cá hấp. Cô mang balo để lên bàn thì nhìn thấy hộp quà bắt mắt.
“Cái này...đừng nói là ba tặng con đi”
Kim Tống Bách đang loay hoay dọn cơm, nghe con gái hỏi thì đi thẳng vào trong phòng, tiện thể chất vấn vài câu.
“Không phải hôm nay đi cùng Hứa Thiên à? Tại sao lại về một mình lại còn trễ như vậy?”
Kim Tuệ Nhi bị bộ dạng nghiêm túc của ba mình chọc cười: “Ba có cần nghiêm túc như vậy không? Hôm nay Hoàng Siêu rủ con đi chơi nên Hứa Thiên về trước. Cái này là ba tặng con thật sao, để con mở ra xem””Là của người bạn mà con đã bỏ bê đó” - Tống Bách nhìn chầm chậm hộp quà, sau đó lắc đầu nhìn Tuệ Nhi - “Con gái, không ngờ người vô tâm vô ý như con lại có một người bạn tốt như vậy đó. Vừa nãy Thiên Tử vào đây đưa nó cho ba, nó cười cười nói nói nhưng mặt mày đều tím ngắt, có thể vì lạnh quá rồi, ba đoán chắc nó đã đứng ngoài kia hàng giờ rồi đó”
Kim Tuệ Nhi cằng nhằng: “Sao ba không nói sớm, ba đi ngủ trước đi, con sẽ trở về ngay“. Cái cau mày, vẻ mặt nhăn nhó và cả câu nói trách móc như gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt ông, cả quá trình này diễn ra chưa đầy một phút, nha đầu của ông đã chạy ra đến đầu ngõ rồi. Kim Tống Bách trong lòng âm ỉ giận hờn: “Con gái càng lớn càng như quả bom nổ chậm. Lúc chiều còn đi với bạn trai, bây giờ lại chạy theo thằng nhóc khác bỏ ba nó một mình. Kim Tống Bách, có phải mày chiều hư nó rồi không?”
Hứa Thiên hai tay đút vô túi áo khoác, chầm chậm đi về. Mỗi một bước đi là mỗi lần cảm giác được những làn gió đông lạnh tràn vào cơ thể, lan tỏa khắp mọi ngõ ngách. Mùa đông năm nào cậu cũng hứng chịu gió rét một mình, một năm trôi qua cơ thể cậu thêm một lần chai lì, mọi thứ đã quá quen thuộc, kể cả nỗi cô đơn đang ngày ngày xâm lấn chính mình. Kim Tuệ Nhi rõ ràng là một cô gái rất ngốc, nếu Hứa Thiên cứ im lặng như vậy mãi, bao lâu sau cô mới cảm nhận được tình cảm của cậu, hay là không bao giờ?
Hứa Thiên vừa đi ngang qua, bụi cỏ bên cạnh lập tức có tiếng động, bước chậm một chút, cậu suy nghĩ vẫn là nên dừng lại xem sao.
Con mèo nhỏ nép mình vào bụi cỏ, hai mắt lấp lánh đang từ từ híp lại, nhìn qua mười phần đáng thương. Hứa Thiên chuyển ánh mắt từ lãnh đạm sang dịu dàng, từ từ khụy gối trước mặt con mèo nhỏ. Cậu đưa tay đến chỗ nó, nó liền rụt nhẹ người.
“Đêm hôm ngồi ở đây, định làm chuyện gì mờ ám à?” - Kim Tuệ Nhi giấu hai tay vào trong túi áo đồng phục.
Hứa Thiên nghe âm thanh quen tai, theo phản xạ ngước lên nhìn, sau đó quay hướng khác, đứng dậy định đi. Con mèo nhỏ vì giật mình nên chạy đi mất.
“Sao không trả lời? Rõ ràng đứng trước cửa nhà tôi cả buổi, tại sao không vào nhà?”
“Người không có trong nhà, tôi vào làm gì?” - Hứa Thiên nghiêm nghị dứt khoát đi.
“Dù gì thì...cũng phải tận tay đưa nó cho tôi chứ, có ai tặng quà sinh nhật mà không có thành ý như cậu hay không?” - Kim Tuệ Nhi đi lên trước mặt Hứa Thiên, giơ hộp quà lên.
Rốt cục, sau một câu nói nghe như không có ý nghĩa gì, tên không có tiền đồ vừa rồi còn định giận đến chết kia liền thất bại, cuối cùng cũng mỉm cười: “Ai nói muốn tặng cho cậu, chẳng qua để đó không biết làm gì nên tiện thể mang đến gửi cậu”
Kim Tuệ Nhi nheo mắt: “Tiện thể?”
Hộp quà trong tay bị giật mất: “Không thích thì trả lại”
Kim Tuệ Nhi cũng không bất ngờ mấy, cô nhìn Hứa Thiên với ánh mắt thản nhiên sau đó đi theo hướng về nhà.
Đúng với suy đoán của cô, Hứa Thiên lập tức quay phắt lại cáu giận: “Cậu đi với tên đó bỏ tôi về một mình còn chưa nói, bây giờ còn dùng thái độ đó, Kim Tuệ Nhi, món quà này dành cho cậu quả thật không đáng”Kim Tuệ Nhi vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi, trong lòng thầm đếm số. Cô chắc chắn đếm từ một đến mười, thế nào tên ấy cũng đuổi theo. Rốt cục mới vừa đếm tới số ba, cả lưng cô đã trở nên ấm áp.
Kim Tuệ Nhi đứng hình.
“Là quà sinh nhật của cậu”
Cả hai đứng im ở đó một lúc, nhiệt độ cơ thể Tuệ Nhi bây giờ đều tăng lên rồi. Cô cảm giác cổ mình thật ấm áp, đây là chiếc khăn hôm đó cô tự tay đan, bây giờ mới có cơ hội choàng nó lên.
Kim Tuệ Nhi hít hà một cái, mùi thơm nam tính từ chiếc khăn lan tỏa khắp đại não, trực tiếp ghi nhớ hương vị này. Cô xoay lưng, áp một bên má vào vai Hứa Thiên: “Món quà sinh nhật quái dị nhất“.
Hứa Hung Thần bực mình đẩy nha đầu ra, tiếp tục giận dỗi. Cậu chắc chắn chưa biết có gì trong chiếc hộp ấy đã vội vàng chê bai. Rốt cục tôi làm gì cậu mới vừa ý hả? Rõ ràng muốn nói một câu cảm ơn, muốn thể hiện rằng năm nay chính là lần sinh nhật bất ngờ nhất, tại sao còn không mau bày tỏ lòng cảm kích. Kim Tuệ Nhi, cậu có trái tim sao?
Kim Tuệ Nhi mỉm cười: “Để tôi mở nó ra”, sau đó đi đến ven đường ngồi xuống.
Cô nhìn chiếc hộp, đếm sơ qua đã mười mấy lớp băng keo, rõ ràng là lừa lọc người khác, vỏ hộp nhìn bắt mắt thật, nhưng kỹ thuật đóng gói còn quá tầm thường. Mở một lớp keo ra, Tuệ Nhi lại mười lần bĩu môi. Lớp bao ngoài cùng đã được bỏ đi, bên trong mới đúng hình dạng là một hộp quà sinh nhật. Kim Tuệ Nhi chần chờ một chút, ngoài mặt tỏ ra chán ghét, trong lòng hảo hảo hồi hợp. Cô nâng quả cầu tuyết trong hộp lên, cảm nhận hai tay đang bị đóng băng. Sao có thể lạnh như vậy chứ? Hứa Thiên phì cười, giật quả cầu về phía mình xoa xoa: “Tay nghề vẫn còn kém”
Tay nghề? Không lẽ đây là do cậu làm hay sao? Kim Tuệ Nhi khó hiểu nhìn Hứa Thiên.
“Cậu đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Chút đồ cỏn con này tôi đều có thể làm. Đây chỉ là tuyết nhân tạo, để tránh tan hết. Sau này nhớ tôi có thể nhìn nó, dưới đáy cầu có một nút điều khiển nhiệt độ, giữ cho nước trong này luôn lạnh như vậy. Khi nào pin hết nhớ tháo ra thay mới. Bên cạnh là nút đèn, buổi tối có thể mở lên làm đèn ngủ đó”
Hứa Thiên thao thao bất tuyệt, vừa nói vừa cảm giác người bên cạnh đang đắm đuối nhìn mình, trong lòng dấy lên trình độ tự luyến thượng thừa. Cậu quay qua, bị ánh mắt chán ghét của Tuệ Nhi đẩy rơi xuống vực thẩm. Hứa Thiên dùng ánh mắt hung tợn đáp trả: “Còn một thứ nữa”
Tuệ Nhi ra điệu bộ như tôi biết rồi, lấy ra một con mèo bông nhỏ, vừa nhìn mặt nó cô lập tức ôm bụng cười nắc nẻ.
Hứa Thiên đánh một cái nhẹ sau gáy: “Cười gì chứ?”
“Cậu định tặng cậu cho tôi sao, Hứa Thiên cậu xem, nhìn nó gian xảo y như cậu đó, cậu nói, trên đời này làm gì có con mèo nào vừa nhìn vào đã thấy ngay rất đáng ghét như vậy chứ”
Hứa Quái Thú bị chọc tức đến mức mặt mày đều méo mó lên rồi, cậu dùng một tay vòng qua đầu Tuệ Nhi, véo bên má kia của cô. Lần này Kim Tuệ Nhi vô tư để cậu véo, một chút cau có cũng không.
Cả hai rộn một lúc, sau đó im lặng.
“Tuệ Nhi, cậu đang dùng số nào?” - Hứa Thiên phá tan không khí mặc niệm.
“Dùng số nào phải báo cáo với cậu sao?” - Giở bộ mặt khó ưa.
“Cậu...cậu dùng điện thoại làm gì vậy?”
“Liên lạc với ba tôi” - Rất thản nhiên.
“Vậy, bình thường cậu lưu tin nhắn ở đâu?” - Hứa Thiên nghiêng đầu qua nhìn Tuệ Nhi kiên nhẫn.
“Tất nhiên là lưu trong điện thoại rồi”
Hứa Thiên sáng mắt, xòe tay ra bảo cô đưa điện thoại.
Hôm nay may mắn cho cậu rồi, Kim Tuệ Nhi tâm tình tuyệt đối dễ chịu, lấy điện thoại trong túi ra đưa ngay cho cậu. Lúc nãy nghe điện thoại của Tống Bách xong không kịp bỏ lại vào ba lô.
Hứa Thiên trực tiếp mở mục tin nhắn trong điện thoại ra. Tổng cộng là 27 tin nhắn đến, lướt lên lướt xuống, chỉ có ba tin nhắn đã được đọc, còn lại đều hiện một chấm xanh. Hứa Thiên nheo mắt nhìn nha đầu, tiện tay cốc nhẹ vào đầu cô một cái: “Cậu dùng điện thoại mà người ta nhắn tin lại không đọc là sao?”
“Có ai đâu mà nhắn tin tôi?”
“Chú 6 tin, La La 4 tin, tên kia 4 tin,...với cả...số lạ 13 tin. Cậu còn nói không?” - Hứa Thiên chăm chú nhìn điện thoại.
Kim Tuệ Nhi giữ nguyên thái độ cũ: “Nếu có việc gì cần thiết thì họ đã gọi cho tôi rồi. Ây za...cậu không cần quản nhiều như vậy, thật phiền”
Hứa Thiên bực bội kéo áo Tuệ Nhi: “Cậu mở ra đọc cho kỹ vào. Số lạ ở đây là của tôi. Thảo nào hôm đó đợi mãi không thấy cậu trả lời. Có ai nói cậu vô tâm chưa?”
“Ba tôi vẫn nói hằng ngày đó thôi” - Kim Tuệ Nhi đón chiếc điện thoại, mở ra nhìn, đúng là còn mười tin nhắn của người lạ chưa đọc. Tên Hung Thần này, nhắn tin cho mình thì có gì là tốt lành chứ. Cô miễn cưỡng đọc từng tin, một tin cuối, ánh mắt Kim Tuệ Nhi lập tức dịu xuống. Cô đứng dậy: “Muộn rồi, về nhà thôi”
“Để tôi đưa cậu về”
Kim Tuệ Nhi im lặng. Hứa Thiên bước đến khoác tay lên vai cô: “Mùa đông năm nay thật ấm áp”
Kim Tuệ Nhi mỉm cười, sinh nhật năm nay cũng vậy, thật ấm áp.
Hứa Thiên nghe tiếng ai đó dịu dàng bên tai: Nếu đã có lòng, ngồi im lặng bên cạnh cũng có thể làm người ta cảm động. Mọi cảm xúc trên đời đều như vậy, đều không phải thể hiện ra hết mới gọi là thật lòng. Chỉ cần nhìn thẳng vào mắt, cậu hiểu, tôi hiểu, như vậy đã triệt để hạnh phúc rồi.