Cả ngày đều không thấy Kim Tuệ Nhi, Hứa Thiên đâm ra lo lắng. Vào lớp hỏi La La thì cô không chịu nói, Hứa Thiên cảm thấy cuộc đời này hắn sống thật thất bại, kể cả Hồ La La cũng không tin tưởng mình. Nhưng mà thanh niên này khi đã muốn tìm hiểu chuyện gì thì phải biết rõ ngọn ngành mới thôi, cho nên đêm hôm đó đến thẳng phòng ký túc của Tuệ Nhi. Cậu đứng ở ngoài gõ cửa rất lịch sự, không may người mở cửa lại là Hồ La La.
Hồ La La ban đầu có chút hoảng hốt, nhưng đối phương lại vô cùng lịch sự, cho nên cô khó lòng trách được.
“Cậu đến đây làm gì?”
“Cho tôi gặp Tiểu Nhi đi” - Hứa Thiên rất nghiêm túc, rất có thành ý.
Nhìn bộ dạng này có chút buồn cười, Hồ La La đoán ngay chuyện Kim Tuệ Nhi đi cả đêm thế nào cũng có liên quan Hứa Thiên, cho nên cố tình đứng đó gây khó dễ cho cậu một lúc. Đến khi thấy Hà Thi Thi đi ngang qua mình, cô mới tiết lộ tung tích Tuệ Nhi: “Nằm ở phòng y tế“.
Đến đường cùng, Hồ La La phải chỉ hướng cho Hứa Thiên đi thôi, mắc công cậu ấy đứng đây lại phải nghe Hà Thi Thi giả ngây ngô lại bắt chuyện. Hứa Thiên chưa đầy năm giây đã khuất bóng sau thang máy, Hồ La La ở đây gọi Hà Thi Thi lại.
“Cậu vừa đến phòng y tế có đúng không? Tớ cho cậu biết, đừng có mà giả tạo. Tránh xa Tiểu Nhi ra”
Hà Thi Thi cười rất tươi bước đến gần La La, cảm tưởng như sắp đem Hồ La La vùi sâu trong niềm vui của chính mình vậy: “Tớ đi đâu cần cậu quản sao? Hồ La La, cậu an phận đi“. Nói rồi cười thành tiếng trở về phòng mình.
Hứa Thiên vừa bước đến cửa phòng y tế cả người liền cứng đờ. Cả gian phòng chỉ có một mình Kim Tuệ Nhi nằm đó, Hứa Thiên đứng bên cạnh giường.
“Tiểu Nhi” - Trong thanh âm của Hứa Thiên không thể che giấu được sự đau lòng.
Kim Tuệ Nhi từ từ mở mắt ra, nhận ra người trước mắt là Hứa Thiên thì cả gương mặt đều đổi sắc. Hứa Thiên muốn lấy tay sờ gương mặt Kim Tuệ Nhi, nhưng lại bị cô ép buộc đè lại, ánh mắt xa lạ mà ngoan cố.
“Đừng giả vờ để ý đến tôi nữa, buồn nôn lắm!”
Lời này nói ra giống như con dao nhọn đâm vào tim Hứa Thiên, ngón tay cậu theo ánh mắt đó mà run rẩy, Kim Tuệ Nhi rất bình thản đẩy tay cậu ra, quay mặt vào tường.
Hứa Thiên đứng im quan sát nét mặt của Kim Tuệ Nhi, cuối cùng nhịn không được, hỏi: “Cậu đang nói gì?”
“Tôi nói gì cậu còn không biết sao? Tôi không ngờ cậu cũng biết dùng cách đó để đối xử với người mình ghét. Hứa Thiên, trước kia tôi quả thật quá xem thường cậu rồi” - Kim Tuệ Nhi vẫn nằm bất động.
“Cậu nói rõ ra đi, tôi đã làm gì?” - Hứa Thiên khẩn trương.
“Trình độ giả vờ giả vịt của cậu quá cao rồi đó. Không phải cậu nhờ người đuổi thầy Thịnh Thần khỏi trường sao?” - Kim Tuệ Nhi lần này quay mặt đối diện Hứa Thiên. Cô từ lâu đã biết gia cảnh Hứa Thiên không được bình thường, trước kia lúc tổ chức thiện nguyện, một mình Hứa Thiên lo chu toàn mọi thứ, số tiền từ thiện cũng là một con số không hề nhỏ, chưa kể thầy cô ở trường, một số rất nể mặt cậu. Chút chuyện nhỏ này có thể giấu được cô sao. Kim Tuệ Nhi biết, Hứa Thiên là cố tình sống bình dị để dễ dàng tiếp xúc với cô. Cô đã rất nhiều lần muốn vạch mặt tên Hung Thần này ra, mong muốn cậu ấy có thể sống thoải mái cuộc đời của mình, nhưng lại sợ cậu bẽ mặt. Nếu Hứa Thiên đã muốn giấu, cô giả vờ bị lừa cũng không có vấn đề gì.Hứa Thiên nghe xong câu này, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi, trái tim cũng đột nhiên lạnh lẽo.
“Thầy ấy bị buộc thôi dạy? Tôi chưa từng biết về điều này”
Kim Tuệ Nhi thật sự muốn cho Hứa Thiên một cái bạt tay, triệt để cho con người vô lý này tỉnh táo lại, nhưng lại cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.
“Cậu đi khỏi đây đi, tôi không cần cậu”
Câu nói vô tình nhất cuối cùng cũng buông ra. Hứa Thiên mất thăng bằng, không biết còn có thể trụ được bao lâu nữa. Cậu quen cô không lâu, nhưng hình như mọi thứ về người con gái này đều khắc sâu trong tâm khảm của mình, khiến cho mỗi một biểu cảm của cô cậu đều không thể bỏ qua được, nhiều hơn một lần cậu dặn với lòng mình, sau này không để ai làm tổn thương Kim Tuệ Nhi nữa. Rốt cuộc, cậu lại là chính là người tổn thương cô, khiến cô không cần cậu nữa.
“Cậu lặp lại lần nữa, tôi sẽ rời đi” - Con ngươi Hứa Thiên lấp lánh màu sắc trong veo của nước mắt, cố gắng không để nó rơi xuống.
Lần này giọng Kim Tuệ Nhi có chút nhỏ lại: “Tôi không cần cậu”
Tuệ Nhi trong lòng đã nghĩ, Hứa Thiên chắc chắn rất nổi giận, nhất định đạp cửa rời đi, nhưng lần này cô đoán sai rồi, Hứa Thiên rất bình tĩnh nói: “Chuyện này thật ra cậu không cần phải nói, tôi biết cậu chưa từng cần tôi. Tôi chỉ đơn phương muốn bên cạnh chăm sóc cậu, nếu sớm biết cuối cùng cậu sẽ nói câu này, tôi nhất định kiềm chế bản thân, không để mình điên cuồng cậu không có lối về như vậy“. Sau đó đem chăn kéo lên đến cổ Tuệ Nhi: “Mau khỏe lại”, rồi mới quay lưng đi.
Kim Tuệ Nhi không biết mình đã bao nhiêu lần ở đằng sau nhìn cậu rời đi, bóng lưng này ám ảnh cô đến mức cứ nghĩ đến là tâm can đau buốt, lại như có như không nhớ về ký ức đó, thứ mà cô vô cùng muốn đè nén nhưng trái tim lại chẳng chịu nghe lời. Nhắm mắt lại, có lẽ đây là cách kìm chế những giọt nước mắt hiệu quả nhất, nhưng ai rồi không phải tỉnh dậy, mở mắt ra, hiện thực vẫn là hiện thực.
Kim Tuệ Nhi nằm đó, hơi thở vẫn còn đều đặn, trái tim vẫn còn đập bình thản nơi lồng ngực, nhưng tuyệt nhiên như một người hôn mê, không còn ý thức được điều gì xung quanh nữa. Làm một người lý trí rất mỏi mệt, thấy người ta bước đi, muốn giữ lại đó, muốn nói ra lời tận đáy lòng mình đó, nhưng rồi lại chẳng thể hé môi. Không gian đặc biệt yên ắng, Kim Tuệ Nhi không biết mình đã ngủ bao lâu rồi nữa, đến khi tỉnh dậy đã là năm giờ sáng ngày hôm sau. Cô ngồi dậy, vừa vặn lúc Thịnh Thần đến. Thấy Kim Tuệ Nhi đang cố gắng lật người, cậu đi nhanh đến đỡ cô ngồi tựa lên đầu giường, “Em cảm thấy sao rồi? Sao không nằm nghỉ thêm một chút?”
Kim Tuệ Nhi không nói, đưa tay qua bàn định lấy nước.
“Em cứ ngồi đó, tôi lấy cho em”
Tuệ Nhi đón ly nước trong tay Thịnh Thần: “Cảm ơn thầy”, uống được một ngụm nhỏ, cô mới hỏi: “Thầy không đi dạy sao?”
Thịnh Thần rất bình thản đem trái cây đi rửa: “Sao không thấy nước muối nhỉ?”
“Ở đây là phòng y tế đó, không phải là phòng bệnh cá nhân” - Kim Tuệ Nhi nhíu mày nhìn Thịnh Thần.”Chính vì phòng y tế nên phải có nước muối. A, tìm thấy rồi” - Thịnh Thần mang trái cây đi rửa, sau đó không khách khí ngồi ở dưới chân Tuệ Nhi gọt táo, “Hôm nay tôi đã xin nghỉ.”
“Thầy định lười sao? Còn vài ngày nữa không biết trân trọng đi”
“Nè, tôi nói. Sao em lại nói chuyện không có kính ngữ với tôi như vậy”, nói xong mới nhận ra có gì đó không đúng, cậu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu: “Làm sao em biết tôi còn dạy được vài ngày nữa?”
Tuệ Nhi nói như lẽ đương nhiên: “Sao em không thể biết? Mọi người đều biết còn gì?”
Thịnh Thần bán tín bán nghi lườm cô: “Sao có thể? Chuyện này chỉ có hiệu trưởng, tôi và thầy trưởng bộ môn biết thôi. À, còn bên doanh trại nữa. Tôi vẫn chưa làm đơn thôi việc đâu”
Hồ La La tốt bụng mang đến cho Tuệ Nhi một giỏ đồ ăn lớn, thật ra đều là của Hứa Thiên. Trước khi bước vào nghe được giọng vị thầy giáo đáng ghét kia, cho nên kiềm nén mà đứng ở ngoài xem hắn ta định làm gì bạn thân của cô.
Thịnh Thần suy nghĩ một chút, bèn hỏi: “Ai nói cho em biết chuyện này?”
Kim Tuệ Nhi không do dự trả lời: “Là Hà Thi Thi”, sau đó liền gạt chuyện này qua một bên: “Thầy...thầy có biết là ai làm không?”
Thịnh Thần cầm miếng táo đưa cho cô: “Chính xác là ai thì tôi không biết, chỉ biết người này có liên quan đến trường học”, cậu cười, lộ ra vẻ mặt bất cần: “Nhiều khi do học trò ghét tôi quá cũng nên”
Kim Tuệ Nhi khẽ giật mình, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Thầy không nghi ngờ ai cả sao?”, thầy giáo khẽ lắc đầu, người trong thiên hạ nhiều vô số kể, cậu thậm chí còn không biết mình đã đắc tội với ai thì làm sao biết ai là người làm ra chuyện này. Thấy sắc mặt của Tuệ Nhi có chút kém đi, Thịnh Thần hỏi: “Em không phải đang đoán già đoán non chứ?”, cô nghe xong chống chế: “Em sao biết được chứ! À, thầy...thầy với Hứa Thiên quan hệ có tốt không?”
Thịnh Thần nhíu mày nhìn cô, sau đó bật cười: “Em đừng nói là đang nghi ngờ Hứa Thiên đi? Không phải hai người rất thân hay sao?”
“Em làm gì có” - Cô lúng túng.
Thịnh Thần nhìn cô, có chút suy tư: “Tôi có khoảng thời gian dài sinh hoạt với Hứa Thiên, tuy lúc nào cũng đối đầu nhau nhưng tôi chắc em ấy không phải là loại người đó. Trước kia em ấy từng vì một tấm ảnh mà nổi giận với tôi, còn không quan tâm nặng nhẹ mà cho tôi vài đấm, nhưng luôn trực tiếp mà tìm tôi. Hứa Thiên lúc đó thật ra không cần hao tâm tổn sức như vậy, chỉ cần nói với chú của hắn một câu, tôi lập tức bị đuổi đi, nhưng em ấy hoàn toàn không làm như vậy”
Kim Tuệ Nhi nghe xong, trong lòng đặc biệt nhẹ nhõm. Cô hỏi như vậy không phải để Thịnh Thần nghi ngờ Hứa Thiên, mà là muốn cho bản thân một lời khẳng định, Hứa Thiên không phải là loại người đó.
Tuy nhiên Kim Tuệ Nhi vẫn ngoan cố: “Thầy chắc chắn không phải Hứa Thiên?”
“Phải. À, em có biết vì sao cậu ấy đấm tôi không? Vì tôi vô tình nhặt được tấm ảnh đó rồi mang về, bởi vì tôi thấy nó rất giống với ảnh của em trong cuộc thi bóng rổ bốn năm trước. Mà tấm ảnh đó lại rất quan trọng với cậu ấy”Kim Tuệ Nhi và Hồ La La, một người ngồi trên giường trực tiếp nghe Thịnh Thần nói, một người đứng khuất sau cánh cửa, nhưng hai trái tim lại cùng một lúc khẽ động.
“Thì ra thầy chính xác là anh ấy” - La La tựa lưng vào cửa, không nắm rõ cảm xúc của chính mình. Bốn năm trước, cô thích Thịnh Thần, đứng từ xa nhìn cậu ung dung đi đi về về mà không hề biết đến sự tồn tại của cô. Bốn năm sau, cô đứng đây nghe cậu gián tiếp thừa nhận tình cảm với bạn thân của mình, không biết cô đang chứng kiến.
Có lẽ quên đi gương mặt Thịnh Thần không phải là điều quá đáng, vì vốn dĩ cậu ấy không còn là Thịnh Thần của trước kia, ngoại hình thay đổi, khí chất thay đổi. Huống hồ ngày đó, Hồ La La chưa kịp ghi nhớ điều gì thì cậu đã nhập ngũ. Cô cố gắng bình tĩnh, quay người lại nhìn vào trong.
Kim Tuệ Nhi đem hai bàn tay run rẩy của mình giấu xuống chăn, cắn chặt răng: “Cuối cùng người trong tấm ảnh của Hứa Thiên và em trong ảnh của thầy là một?”
“Đúng vậy” - Thịnh Thần suy nghĩ một chút - “Em chính là người trong tấm ảnh đó. Lúc nhỏ trông em không giống bây giờ chút nào, người gầy hơn rõ”
Kim Tuệ Nhi đứng hình, cảm giác có một luồng nước lạnh chảy dọc sống lưng, lan tỏa khắp tứ chi rồi trực tiếp xông thẳng lên đại não. Không cần nghĩ cũng biết, Hứa Thiên chính là người anh trai đã thất hứa với cô chục năm qua, vì chỉ có cậu mới lưu giữ những tấm ảnh lúc nhỏ của cô. Kim Tuệ Nhi không ngờ rằng, xa cách bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng lại có thể gặp lại cậu. Hứa Thiên của bây giờ cũng như Kim Tuệ Nhi, khác xa Ca Ca và Tiểu Nấm của ngày trước. Thời gian qua đi, vạn vật thay đổi, con người thay đổi, nào biết chân tình ấy có nguyên vẹn như vậy hay không. Tuệ Nhi từng nghĩ cô sẽ hận Ca Ca lắm, vì thất hứa một lần coi như cả một đời, những tưởng không bao giờ gặp nhau nữa, không ngờ khi gặp lại ở đây lại có thể hòa hợp, kể cả giận hờn cũng không nỡ đành tâm.
Nghĩ rồi lại sợ, lúc trước là tình cảm gì, bây giờ là tình cảm gì? Liệu khi biết được cô là Tiểu Nấm, Hứa Thiên sẽ như thế nào, có thể chấp nhận được hay không?
Thấy gian phòng im lặng, Hồ La La đã cảm nhận ra chút gì khác thường, cho nên dứt khoát bước vào xóa tan không khí ấy.
“Aiyo, bảo bối, hảo tỷ mụi có mang mấy thứ này cho cậu, ăn vào tuyệt đối khỏi bệnh” - Hồ La La một mạch đi vào, sau đó mới giả vờ nhận ra sự có mặt của Thịnh Thần - “Thầy Thịnh, thầy cũng ở đây sao? Không phải định đến phạt tiểu đội trưởng của em chứ! Thầy a, đây là phòng dưỡng bệnh đó, thầy đừng có quá đáng đi”
Kim Tuệ Nhi thu lại sắc mặt ban nãy, đưa tay véo vào hông La La: “Thầy đến thăm tớ, cậu đừng có nói bậy”
Thịnh Thần nhìn hai người mỉm cười không nói gì. La La sợ không khí lại như lúc nãy, cho nên cười ha ha hai tiếng: “Tớ mang rất nhiều đồ ăn, hay là ăn cháo trước đã, để lâu lại nguội”, cô nói như một lời thông báo, không để Tuệ Nhi đồng ý thì đang mang bát cháo ra đặt trước mặt rồi.
Kim Tuệ Nhi nhìn bát cháo còn nghi ngút, không khỏi cảm thán: “Quoa, còn nóng đó, thơm như vậy, cậu dậy sớm nấu cho tớ sao? Căn tin trường đâu có loại này?”
La La nói dối không biết ngượng: “Nửa đêm tớ đã phải xuống nhà bếp ký túc nấu, cậu biết không, mùi thơm bay đi khắp mấy tầng lầu làm ai nấy đều không ngủ được. Thử chút tay nghề của tớ đi”
Kim Tuệ Nhi mặc kệ La La ở đó đắc ý, đem cháo nếm thử. Muỗng cháo vừa được đưa lên miệng, Kim Tuệ Nhi đã dừng tay. Miếng cháo rất vừa vặn chạm vào đầu lưỡi cô, khiến cho gương mặt Kim Tuệ Nhi biến sắc, mùi vị vô cùng quen thuộc, đây rõ ràng là cháo chính tay cô nấu mà. Không đúng, cô đâu có bị mộng du đâu chứ, hay là ai đã cướp bí kíp của cô rồi.
Kim Tuệ Nhi suy nghĩ năm giây rồi liếc mắt một cái, thấy gương mặt Hồ La La đanh ra. Tuệ Nhi trong lòng đã rõ, nhưng muốn chính miệng Hồ La La nói ra, cô gằng từng chữ: “Là-cháo-của-ai-nấu?”
Hồ La La biết mình không thể qua mặt cô, đành thú nhận: “Là...là Hứa Hung Thần của cậu”