Hai nữ sinh trở lại lớp thì đã mất hết nửa tiết học, đứng chần chừ trước cửa, Kim Tuệ Nhi và Hồ La La vẽ ra hàng ngàn con đường cho hươu chạy. Hoặc cúp luôn nửa tiết còn lại, hoặc vẫn vào lớp và hứng chịu hình phạt.
Nếu cả hai cúp học, chẳng phải lớp học vừa vắng lớp trưởng, vừa không có lớp phó hay sao? Sau đó hậu quả gì xảy ra chắc ai cũng thừa biết. Nhưng nếu vào học thì phải lấy lí do gì, đứng trơ ra đó hay phải bảo “À là chúng em bị ốm nên phải đến phòng y tế xin thuốc“. Ây za nếu cô giáo yêu cầu nộp phiếu khám ở phòng y tế thì tội nặng gấp đôi.
Hai tiểu thư chúng ta vốn thông minh xuất chúng, đường đường là cán sự gương mẫu dẫn đầu một lớp học, làm sao có thể dễ dàng chịu hình phạt như vậy, còn ra thể thống gì nữa.
Không được, phải có cách.
Kim Tuệ Nhi và Hồ La La thảo luận vô cùng sôi nổi, cuối cùng cũng tìm được phương án tốt nhất, cả hai nhất mực tán thành, vào lớp chịu phạt. Nói hai người họ thông minh và linh hoạt trong mọi tình huống thì thật khó lòng mà tin được.
Vẫn là phong cách lãnh đạo chuẩn mực, cả hai bước vào lớp hiên ngang, y như có tội đấy, thì nhận, việc gì phải sợ ai.
Cô giáo đang giảng bài giữa chừng, thấy hai thân ảnh lù lù xuất hiện liền cụt hứng. Cô Trương cuối nhẹ đầu, nheo mắt lại, tay phải cầm phấn đưa lên kéo cặp kính tựa xuống sóng mũi, có phần tức giận hỏi: “Các chị là lớp nào? Có thấy tôi đang giảng bài hay không?”
- Em là Kim Tuệ Nhi, bạn ấy là Hồ La La. Xin lỗi cô chúng em vào lớp trễ, cô cứ trách phạt ạ!
- Tại sao bây giờ mới vào? Nghỉ luôn tiết tôi có phải thích hơn không? - Cô Trương đẩy kính trở lại vị trí cũ, đi ngược lại bàn giáo viên ngồi xuống.
“Cô Trương, lúc nãy là do em chọc ghẹo bạn, khiến mặt lớp trưởng Kim Tuệ Nhi bị bẩn, lớp phó Hồ La La đã ra ngoài giúp bạn ấy rửa mặt. Có gì cô cứ trách em, không liên quan hai bạn ấy!” - Hứa Thiên thông minh chèn thêm chức vụ của Kim Tuệ Nhi và Hồ La La, cậu thừa biết thế nào cũng có tác dụng.
- Ai là lớp trưởng? - cô Trương lên tiếng.
- Thưa cô, là em! - Kim Tuệ Nhi nhỏ nhẹ.
- Người còn lại là lớp phó?
- Đúng vậy thưa cô, có gì sao ạ? - Hồ La La khó hiểu.
- Được, đã là lớp trưởng và lớp phó, đương nhiên phải có trách nhiệm với những việc mình gây ra. Các chị đã dám bỏ nửa tiết học ban nảy, chứng tỏ kiến thức rộng rãi, tôi sẽ hỏi một câu hỏi thuộc phần bài vừa giảng lúc nảy, nếu các chị trả lời đúng, tôi sẽ tha, còn không, tội nặng gấp đôi - Cô Trương ban cho hai người con đường sống cuối cùng.
- ......
- Được chứ?
- Vâng, cô cứ hỏi - Kim Tuệ Nhi điềm tĩnh.
- Được, Vì sao nói cácbon là nguyên tố hoá học đặc biệt quan trọng trong việc tạo nên sự đa dạng của các đại phân tử hữu cơ?
Kim Tuệ Nhi đứng hình trong ba giây, câu hỏi như thế này cô cũng có thể mang ra hỏi em sao. Nếu không trả lời được, em chấp nhận chịu gấp mười lần hình phạt.
“Vì cacbon có cấu hình điện tử vòng ngoài với bốn điện tử, cùng lúc tạo nên bốn liên kết cộng hóa trị với nguyên tử khác” - Kim Tuệ Nhi từ tốn trả lời.
Vừa dứt câu, ở dưới toàn thể bạn học vỗ tay đồm đợp, một phần tỏ ra kiêng nể lớp trưởng của mình, một phần thờ ơ, đã là lớp trưởng, trả lời được câu hỏi đấy vốn là chuyện bình thường.
Cô Trương không muốn làm mất nhiều thời gian, ra hiệu cho hai học trò mình về chỗ, miệng giấu ý cười: “Lần sau nhớ phải vào lớp đúng giờ“.
Thật không thể không thừa nhận đây là ngôi trường có nội quy nghiêm khắc bậc nhất, chỉ vắng có nửa tiết học, một việc vô cùng cỏn con, vậy mà cũng có thể mang ra giải quyết nhiều thời gian như vậy. Không biết Cô Trương là đang huấn luyện học sinh mình theo lối học hành cư xử nghiêm túc của Chấn Hoa hay đang cố gắng ra oai với học trò.
Bước về chỗ ngồi, Kim Tuệ Nhi quẳng cho Hứa Thiên ánh mắt đằng đằng sát khí.
- Này, cậu nhìn cái gì? Chẳng phải tôi là đang giúp cậu đó sao?
- Giúp ông nội cậu - Kim Tuệ Nhi kiềm nén giận dữ.
- Cậu còn nói, tôi đã thừa nhận lỗi lầm của mình, lại còn cố tình giới thiệu với cô Trương cậu là lớp trưởng, tôi đoán chắc nếu cô Trương không tha cho cậu, thì cũng sẽ bắt cậu trả lời câu hỏi, cậu học giỏi lắm còn gì - Hứa Thiên không an phận mà tiếp tục châm dầu.
- Cậu chẳng phải không chịu thừa nhận năng lực của tôi hay sao?
- Tôi... - Hứa Thiên trong phút chốc không biết phải trả lời như thế nào.
- Cậu mà còn chọc ghẹo tôi nữa, đừng trách tôi khiến gia đình cậu tuyệt tử tuyệt tôn - Kim Tuệ Nhi hung dữ răn đe.
- A...cậu thật ra là đáng sợ đến mức này! Muốn tôi không liên quan tới cậu, cậu về nhà tập ăn chay ngồi thiền dần dần là vừa.
Kim Tuệ Nhi tức đến phát điên, liên tục rủa thầm trong bụng. Từ ngày quen biết Hứa Thiên, Kim Tuệ Nhi đã học được cách chửi bậy, mỗi lần tên quái thú đó dồn mình tới bước đường cùng không chịu buông tha, cô đều đem mười tám đời tổ tông của hắn ra mà chửi. Tất nhiên chỉ là chửi thầm trong bụng, cô chưa hề có ý định đánh mất hình tượng đẹp đẽ, nghiêm túc của mình trong mắt mọi người.
Buổi học vừa kết thúc, Kim Tuệ Nhi và Hồ La La nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi khoác vai ra về, chỉ nhìn vào hành động, đảm bảo không ai nghĩ họ là con gái. Kim Tuệ Nhi và Hồ La La vừa đi vừa chọc ghẹo lẫn nhau, nói cười vui vẻ.
Hứa Thiên nhìn từ đằng sau, lặng lẽ mỉm cười.