Chỉ Vì Hoàng Hôn Khó Tìm

Chương 26: Chương 26: Thiếu






"Ha ha ha..."

Tiếng cười trầm ấm vang lên ở trong phòng tư vấn, bác sĩ Tề cười một lúc rồi dừng lại, "Xin lỗi, Tiểu Lưu, thật ra tôi không nên cười, nhưng mà, ha ha ha —— "

Ông không nhịn được cười mười mấy giây nữa mới dừng lại, "Vậy cô từ chối bệnh nhân này rồi sao?"

"Không có." Lưu Hà nói.

Lông mày của bác sĩ Tề nhướng lên, cô hơi tức giận, "Bởi vì anh ta không cho tôi cơ hội từ chối, sau khi nói xong thì lập tức offline —— Thầy à, chúng ta đang giám sát tâm lý, tôi phải trả tiền cho thầy đó."

Bác sĩ Tề không để ý đến cô, lại cười khúc khích một lúc, "Xin lỗi, xin lỗi, nếu là những chuyên gia tư vấn khác, ta sẽ không cười, nhưng là cô thì —— "

Ông lắc đầu cố nén cười, "Làm người giám sát cho cô nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cô gặp khó khăn với bệnh nhân, tình cảnh vô lý như thế cô lại không cho tôi cười, thật là làm khó người khác mà."

Lưu Hà trợn mắt nhìn bác sĩ Tề, bác sĩ Tề lại cười: Nhiều năm làm công tác lâm sàng và hệ tư tưởng lạc hậu khiến ông ta vẫn quen dùng từ bệnh nhân để xưng hô khi tư vấn. Nhưng Lưu Hà cũng không gọi ông là bác sĩ, cô đã gọi quen gọi ông là thầy. —— Bác sĩ Tề trước đây từng giảng dạy tại khoa tâm lý học của trường Đại học P, cũng là một trong những giảng viên dẫn dắt Lưu Hà ở đại học P, cô có thể thuận lợi vào học chương trình tiến sĩ ở Harvard cũng nhờ bác sĩ Tề đề cử và dienndnle,qu.y don các cơ hội thực tập lâm sàng mà ông cung cấp.

Dựa theo quy định của ngành ngoại trưởng thành, mỗi cố vấn tâm lý cần phải có người giám sát, sau khi Lưu Hà về nước không lâu, bác sĩ Tề đã được thuê làm chủ nhiệm với mức lương cao và đến thành phố S, thuận lợi trở thành người giám sát tâm lý của Lưu Hà. Tất nhiên ông ta hiểu rất rõ lịch trình tư vấn của Lưu Hà. "Không từ chối bệnh nhân, là do cô có ấn tượng tốt với anh ta sao? Thật ra hai người chưa chính thức thiết lập mối quan hệ tư vấn, cô và cậu ta yêu nhau cũng không trái với đạo đức —— thằng nhóc này, tôi đánh giá rất cao, cậu ta đã không chấp nhận ngay từ đầu, chắc chắn cậu ta đã sớm nghĩ đến điều này rồi, xác định mưu kế sau đó hành động, hay, hay."

Dường như là một hiện tượng tự nhiên, người Trung Quốc khi lớn tuổi họ sẽ quan tâm đến việc làm mai mối một cách kỳ lạ. Vấn đề cá nhân của Lưu Hà cũng nằm trong phạm vi quan tâm của bác sĩ Tề. Phản ứng của cô đối với ông ấy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, "Nhưng tôi rất nghi ngờ, với tâm lý hiện tại của anh ấy có thể xây dựng một quan hệ yêu đương bình thường được sao? Hơn nữa, anh ấy sẽ muốn yêu đương sao? Tôi đoán sau nhiều lần tư vấn tâm lý anh ấy đã cảm thấy khó chịu, đối với hình thức tư vấn này đã nảy sinh sự căm ghét và phản kháng. Vì vậy trong tiềm thức anh ấy đã lựa chọn biểu hiện mong muốn được giúp đỡ như một 'người yêu'. Về cơ bản, anh ấy muốn có mối quan hệ thân thiết với một người có thể điều trị cho mình, nhưng mối quan hệ này sẽ không gây áp lực cho anh ấy, anh ấy không cần ép buộc bản thân lặp lại thói quen đã rất căm ghét như bình thường."

"Đây là một phân tích hợp lý —— Cô không cho tôi nhiều thông tin, vì vậy tôi chỉ có thể nói đến đây." Sau khi nói đùa, bác sĩ Tề trở nên nghiêm túc, "Chính xác, một người sợ giao tiếp xã hội rất ít khi yêu, tình yêu về bản chất cũng là một hoạt động giao tiếp xã hội. Nhưng từ lời kể của cô cho thấy, cậu ta cũng không giống như bị mắc chứng sợ xã hội, ít nhất trong lúc cậu ta giao tiếp với cô cũng không gặp quá nhiều vấn đề. Nhưng việc này sẽ mang đến một vấn đề rất thú vị, bản thân của cậu ta dứt khoát từ chối lời mời tư vấn của cô, nên về mặt đạo đức, chúng ta không nên tiếp tục phân tích cậu ta —— nhưng nếu như nhu cầu bên trong của cậu ta vẫn đang tìm kiếm tư vấn thì sao? Chúng ta sẽ đáp ứng nhu cầu này sao?"

Ông nhìn Lưu Hà, "Cá nhân tôi cho rằng đây là vấn đề đầu tiên cần xác định rõ."

Sự sáng suốt của bác sĩ Tề khiến Lưu Hà hơi ngưỡng mộ, nhưng bây giờ cô không quá yêu thích anh ta kiểu 'nhất châm kiến huyết'*. "... Tôi không biết có nên đáp ứng hay không, một số biện pháp xử lý thông thường dường như không áp dụng được trong trường hợp này."

(*Nhất châm kiến huyết: Nghĩa là châm một cái đã thấy máu, lời nói trúng tâm sự, một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu).

"Cô không biết." Bác sĩ Tề quan sát cô một lúc, trầm ngâm nói "Tiểu Lưu, cô có biết tôi ấn tượng nhất với cô ở điểm nào không?"

Vẻ mặt Lưu Hà khó hiểu.

"Bình tĩnh." Bác sĩ Tề nói, "Xử lý vấn đề tình cảm giữa bác sĩ tư vấn - bệnh nhân và ngược lại luôn là một khó khăn đối với các bác sĩ tư vấn mới. Một số bác sĩ tư vấn nảy sinh tình cảm với bệnh nhân vượt quá mối quan hệ bình thường, biết bệnh nhân này nằm ngoài khả năng của mình nhưng vẫn không nỡ chấm dứt mối quan hệ tư vấn... Học cách phân chia ranh giới và tìm biện pháp đối phó vẫn luôn là nội dung thảo luận giữa bác sĩ tư vấn và người giám sát, trong quá trình giám sát, bác sĩ tư vấn sẽ hóa thân thành người cần giúp đỡ, mà người giám sát chính là người có thể giúp đỡ họ —— Nhưng cô thì không giống như vậy." d,0dylq.d

"Đặc biệt thú vị chính là việc phát sinh tình cảm trước giờ không phải là vấn đề của cô, cô và bệnh nhân chưa từng vượt qua tình cảm bình thường, trước giờ cô cũng chưa từng bỏ rơi bệnh nhân, tôi thường chuyển một vài bệnh nhân phiền phức cho cô, vài tuần sau, bệnh nhân ổn định hoặc là cô đến nói với tôi cô không xử lý được hoặc là cô đã có quyết định cô cho rằng người khác làm thì hiệu suất sẽ càng cao hơn. Trước giờ cô chưa từng đấu tranh, thậm chí một lần cũng không có —— tôi cũng chưa từng cảm thấy mình là một người giúp đỡ cô. Các cuộc thảo luận của chúng ta đều bình đẳng và mang tính kỹ thuật. Quá trình tư vấn và điều trị của bệnh nhân này bắt đầu như thế nào? Thay đổi góc độ sẽ tốt hơn hay không?..."

Bác sĩ Tề chắp tay thành hình tháp, đỉnh ở dưới cằm với vẻ mặt sâu sắc, "Trước giờ cô chưa bao giờ tỏ ra phiền muộn khi gặp bất kỳ hoàn cảnh nào, chưa từng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.