Chỉ Vì Hoàng Hôn Khó Tìm

Chương 28: Chương 28: Thiếu






Editor: Little Little

*... Xin lỗi... [Cô gái đáng yêu đang khóc.Gif]*

*Chắc là bây giờ cô ghét tôi lắm... [Nước mắt.Gif]*

Sau một lúc im lặng, Thẩm Khâm gửi đến hơn mười vẻ mặt, Lưu Hà ngẩng đầu nhìn ghế sau xe —— anh cũng không ngẩng đầu lên, vẫn duy trì tư thế làm kén. Từ đây có thể suy đoán, trâm trạng của Thẩm Khâm vô cùng kém. Nói chuyện với cô cũng giống như cái đêm quyết định lên đường đi tìm lão tiên sinh vậy, dường như mang đến cho anh áp lực rất lớn.

*Ghét anh sao?* Cô trả lời lại, muốn sử dụng biểu tượng cảm xúc nhưng cuối cùng cô từ bỏ quyết định này: Với sự nhạy cảm của Thẩm Khâm, tốt nhất lúc này nên duy trì giọng điệu ban đầu. *Suy đoán của anh khá bất ngờ, tại sao tôi lại ghét anh chứ? Ngược lại tôi nên biết ơn anh mới đúng.*

Thẩm Khâm không trả lời ngay, Lưu Hà cảm thấy bản thân đang dỗ một đứa trẻ, *Nếu như không nhờ kỹ thuật máy tính siêu việt của anh làm sao tôi có thể tự cứu mình nhanh như vậy? Hôm nay anh chính là đại anh hùng, đúng không? Bây giờ tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh.*

Mặc dù đoạn đối thoại này hơi xấu hổ, nhưng vẻ mặt của cô vẫn không thay đổi khi nhắn tin, đương nhiên điều này đã được cân nhắc ——

Mặc dù không phải ngay lập tức, nhưng một lúc sau, ở rìa tầm nhìn dường như có người ngẩng đầu lên thật nhanh, nhìn cô qua cửa sổ xe rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

*Đánh rắm, cô đang trêu chọc tôi à.*

Xem ra tâm trạng của người nào đó đang chuyển biến rất tốt —— Lưu Hà nghĩ đến vẻ mặt của Thẩm Khâm lúc này, nhẹ nhàng nở nụ cười, *Lại có thể nhìn thấu chuyện này à? Tầm nhìn của anh càng khiến cho lòng tôn kính của tôi tăng lên và tôi không thể không không gục ngã dưới quần jean của anh.*

(>"< chị lại cà khịa anh nhà vụ quần jean lần trước, nhưng nghe cứ trừu tượng thế nào ấy nhể, ta không biết gì cả, chị nói sao thì ta dịch lại như vậy thôi nha kkkkk).

*... Được rồi, đừng gây rối nữa! [S nhỏ không vui. JPG]* Diendan.le.q.đ

*Nếu không vì cổ phần của tôi, chú ba cũng sẽ không tìm đến cô, vì vậy cô không cần thiết phải cảm ơn tôi, giúp cô loại bỏ hết tất cả phiền phức là trách nhiệm của tôi.*

*Ồ, vậy chặn số điện thoại của Thẩm Thước cũng vì mục đích này phải không?* Lưu Hà chọc anh.

... Thẩm Khâm lại không nói gì khiến cô hơi lo lắng: Cô chỉ đùa một chút để làm sôi động bầu không khí thôi mà.

*Không phải, đó là vì tôi thích cô.* Sau một lúc im lặng, Thẩm Khâm trả lời một cách dứt khoát —— Một cái đầu chợt lóe lên cạnh cửa sổ sau xe.

*Ừ...*

*Cô Lưu, cô thật sự... không ghét tôi sao?* Giọng điệu của Thẩm Khâm lại rối rắm, ngay cả Lưu Hà cũng có thể cảm nhận được áp lực phóng ra từ trong xe.

*?*

*Tại sao lại muốn tôi xác định việc này một lần nữa, tôi đã nói rồi, tôi không ghét anh, ngược lại bây giờ tôi rất biết ơn anh.*

*Bởi vì... *

*Bởi vì... Tôi đột nhiên nhận ra rằng nếu như một người bị... ừm... theo dõi, người này dường như không có nhiều cảm nhận tốt về đối phương... Nói chung họ sẽ không thích...*

Nếu như cô là người không giỏi nói chuyện, chắc chắn lúc này Lưu Hà sẽ làm ra một vài biểu cảm không nói nên lời. *Chúc mừng anh, cuối cùng anh cũng đã nhận ra được điều này... *

Sau khi gõ xong câu này cô dừng lại, không khỏi kinh ngạc đối với phản ứng bản năng của mình: Lần này ngón tay của cô còn nhanh hơn suy nghĩ, hiếm khi nào cô nhắn tin mà không xem xét đến tâm trạng hiện tại của Thẩm Khâm. Ngay cả ý thức của bác sĩ tư vấn tâm lý cũng xuất hiện sau đó —— Có thể nói, ngoại trừ việc tự cho bản thân mình là trung tâm của Thẩm Khâm, nó còn thể hiện ra một góc tinh thần của anh.

Thẩm Khâm cũng không phải là người cuồng theo dõi, trước đây cô đã chắc chắn điều này, nhưng bây giờ chứng cứ càng đầy đủ hơn —— Phần lớn niềm vui của kẻ cuồng theo dõi bắt nguồn từ phản ứng kịch liệt của người bị theo dõi. Khi một người bị xâm phạm thì đương nhiên sẽ có cảm giác bị chèn ép và ghê tởm, điều này có thể mang đến cảm giác quyền lực và khống chế cho kẻ theo dõi. Ngay cả khi bọn họ không bị vạch trần, họ vẫn có thể thỏa mãn thông qua trí tưởng tượng về cảnh bị vạch trần, và khi trí tưởng tượng này không thỏa mãn được họ thì họ sẽ tăng thêm một cấp quấy rối qua thư và điện thoại v.v. Nhưng đối với Thẩm Khâm, sự thật này khiến anh ngạc nhiên và thất vọng, nói cách khác, kiểu nhìn trộm này không làm anh hài lòng, nó chỉ là một phương tiện mà anh buộc phải áp dụng để đạt được mục đích của mình ——

*Việc này đã giải thích được sự nghi ngờ của tôi, vì vậy anh đã ngừng toàn bộ theo dõi xung quanh tôi sao?* Cô vừa gõ tin nhắn trả lời, vừa đến gõ cửa sổ phía sau xe.

Lần này, Thẩm Khâm không lo lắng cuộn người lại —— có lẽ cuối cùng anh đã chắc chắn rằng cô không hề tức giận. Anh từ từ thả lỏng tư thế ôm đầu gối, đưa mũ lưỡi trai về vị trí ban đầu. Ánh sáng biến thành những đường sọc do kính phía sau xe tạo thành, ánh sáng buổi chiều dần chiếu sáng bên trong xe, anh dũng cảm đối mặt với Lưu Hà chưa tới một giây đồng hồ, lập tức nghiêng đầu đi, càng hạ thấp vành nón, nép vào một góc ở ghế sau.

Cửa sau xe từ từ nâng lên, Lưu Hà lùi về sau một bước, xem kỹ bên trong cốp xe —— giữa đống máy vi tính, bàn phím và cáp sạc, cô không có nhiều chỗ để ngồi, cô chọn ngồi ở phía bên kia, xa chỗ ngồi của Thẩm Khâm nhất.Diendan.le.q.đon

*Tôi...* Thẩm Khâm gửi trước một tin nhắn, nhưng sau đó lại nhanh chóng chuyển thành giọng nói điện tử, 'Tôi...'

Một lúc sau, anh bỗng nhiên thở dài —— đương nhiên là anh đội mũ lưỡi trai, chỉ là lần này anh không mặc áo hoodie, vì vậy Lưu Hà có thể quan sát thêm rất nhiều, cô có thể nhìn thấy nửa gương mặt của Thẩm Khâm gần như ửng đỏ lên, đôi môi mỏng của anh cũng ửng đỏ, thậm chí còn kéo dài xuống cổ áo.

"Tôi có thể nhìn thấy camera ở cầu thang nhà cô" Giọng nói của Thẩm Khâm giống như giọt nước lạnh của mùa xuân rơi trên mái hiên nhà, "Camera thang máy, bãi đậu xe, camera dọc theo đường đi từ nhà cô cho đến văn phòng làm việc... Cho đến khi cô xuất hiện trong camera bảo an của văn phòng."

Lúc đầu, tốc độ nói của anh hơi chậm, giống như là chưa quen với việc mở miệng nói chuyện, nhưng một lúc sau càng nói càng trơn tru, chỉ là giọng điệu vẫn có chút kỳ lạ, đến cuối cùng đột nhiên ngừng lại, "—— thường là như vậy."

"Nhưng mà anh..." Lưu Hà nói, cô không biết nên diễn tả toàn bộ toàn bộ việc 'Bởi vì tôi thích cô Lưu' như thế nào, "Ừm... Vậy sau đó, tất cả theo dõi đều dừng lại sao?"

Thẩm Khâm gật đầu, anh bỗng nhiên lại vùi đầu vào đầu gối, phát ra tiếng rên khe khẽ giống như vừa rồi, *Nếu là trước đây, tôi sẽ trực tiếp thông báo với ông nội khi chú ba vừa xuất hiện, cô cũng sẽ không bị quấy rối. Nhưng...*

"Nhưng sau đó... Ừm... Sau đó, anh đột nhiên phát hiện ra một người có lẽ không thích bị theo dõi." Lưu Hà giúp anh nói xong.

Mũ lưỡi trai gật đầu lia lịa, Thẩm Khâm giơ tay lên —— giữa hai tay cầm điện thoại di động —— cúi đầu chắp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.