Nội tình
- Anh yên tâm. Cho dù em có hối hận cũng không quay lại tìm anh đâu.
*
Căn nhà của Nhiễm Nhiễm nhanh chóng được bán đi, lại vì đối phương cần
nhà ở gấp nên cô xách hành lý chuyển đến chỗ Trần Lạc, giao nhà cho
người ta.
Mục Thanh không muốn đến chỗ Trần Lạc cùng Nhiễm
Nhiễm nên tạm thời đến ở nhờ nhà đồng nghiệp trước đây. Nhiễm Nhiễm thấy Mục Thanh như vậy liền giục cô ấy mau về Thanh Hải nhưng cô ấy vẫn kiên trì ở thêm mấy ngày, nói dù thế nào cũng phải tiễn Nhiễm Nhiễm lên máy
bay rồi mới về.
Nhiễm Nhiễm không lay chuyển được Mục Thanh, đành thuận theo ý bạn.
Mục Thanh hỏi:
- Còn có nơi nào cậu muốn đến nữa không?
Nhiễm Nhiễm cười, vỗ vai Mục Thanh:
- Trông cậu kìa. Cứ như tớ đi không về nữa vậy, có cần tỏ ra như thế không?
Mục Thanh cúi đầu, nói giọng chẳng vui vẻ gì:
- Chẳng phải là đi không về nữa sao?
Nhiễm Nhiễm sững người. Cô thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện quay về.
Khó khăn lắm mới rời khỏi nơi này, tại sao lại phải quay về? Còn ai đáng để cho cô quay về? Cô cũng im lặng một lát rồi mới cảm thấy không khí
quá ngột ngạt, bèn kéo Mục Thanh ra cửa, nói:
- Cùng tớ đi vòng quanh thành phố Tây Bình nhé. Ít nhất thì tớ cũng lớn lên ở đây mà.
Mục Thanh cùng cô đi khắp thành phố Tây Bình cả ngày, cũng đến nơi cô
từng sống hồi nhỏ. Hai người chơi với nhau đến tận tối rồi lại tìm về
quán ăn nhỏ gần trường ăn bữa cơm thanh đạm, sau đó chia tay ở bến tàu
điện ngầm, ai về chỗ ở của người đấy.
Nơi ở của Trần Lạc khá hẻo
lánh. Khi Nhiễm Nhiễm về đã sắp chín giờ. Vừa lên lầu, cô nghe thấy
tiếng đánh nhau vọng ra từ nhà Trần Lạc, tiếp đó có thứ gì đó đập
“choang” xuống đất. Âm thanh rất lớn. Cô đứng ngoài cửa, tay cầm chìa
khóa nhưng cô chần chừ một lát rồi gõ cửa.
Tiếng đánh nhau bên
trong ngừng lại, một lát sau Trần Lạc dùng khăn bông áp vào vết máu ở
đuôi mắt rồi ra mở cửa. Thấy Nhiễm Nhiễm đứng ngoài, anh ta sững sờ:
- Nhiễm Nhiễm?
Nhiễm Nhiễm thấy bộ dạng Trần Lạc như vậy cũng sững sờ. Mặt anh ta bị
thương, cúc áo cũng bị bật tung hai chiếc, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Cô không kìm nổi hơi nghiêng người vòng qua Trần Lạc, nhìn vào trong
phòng khách thì thấy một đống lộn xộn. Đặc biệt là ở phòng ăn có hai
chiếc ghế đổ. Một người đàn ông ôm bụng gục bên bàn ăn khẽ đứng lên.
Chính là Thiệu Minh Trạch. Anh mặc âu phục, trông khá chỉn chu, chỉ là
sắc mặt rất tệ, sự thù hằn hiện lên nơi ánh mắt, nghiêm mặt nhìn ra cửa.
Nhiễm Nhiễm vô cùng kinh ngạc, không ngờ Thiệu Minh Trạch sau nhiều
ngày mất tăm lại tìm đến đây. Nhìn bộ dạng thì hình như anh vừa đánh
nhau với Trần Lạc.
Thiệu Minh Trạch chắc cũng không ngờ người ngoài cửa lại là Nhiễm Nhiễm. Sau một hồi im lặng, anh sải bước tới.
Sắc mặt Trần Lạc lập tức thay đổi, quay người bước đến chỗ Thiệu Minh
Trạch để ngăn anh lại. Thiệu Minh Trạch đầy Trần Lạc ra, tung một nắm
đấm lên mặt anh ta. Trần Lạc không hề phản kháng, nhận một cú đấm ngay
vào má, ngã vật ra sofa.
- Thiệu Minh Trạch! - Nhiễm Nhiễm thét lên, lao đến ngăn trước mặt anh.
Thiệu Minh Trạch mặt lạnh tanh, lạnh lùng nói:
- Em tránh ra.
- Em không tránh. - Nhiễm Nhiễm hất cằm, cương quyết nói.
Đôi mắt đen láy của Thiệu Minh Trạch ẩn chứa cơn tức giận đến cùng cực, khóe môi hơi cong, anh nhìn cô chằm chằm, hỏi:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, em có biết…
- Tôi yêu cô ấy. - Trần Lạc bỗng lên tiếng ngắt lời Thiệu Minh Trạch,
bình tĩnh nhìn anh, nói chậm rãi từng câu từng chữ: - Tôi có thể vì cô
ấy mà vứt bỏ mọi thứ trước đây, một lòng một dạ yêu cô ấy.
Thiệu Minh Trạch sững người giây lát rồi cười lạnh lùng:
- Anh cũng xứng sao?
Trần Lạc từ từ ngồi dậy, đẩy Nhiễm Nhiễm qua một bên, đối mặt với Thiệu Minh Trạch, nói:
- Tôi không xứng nhưng anh cũng không xứng. Cái gì anh có thể cho cô
ấy, tôi cũng có thể. Cái gì anh không thể cho cô ấy, tôi cũng có thể.
Thiệu Minh Trạch, tôi đã cho anh cơ hội, là tự anh để tuột mất cô ấy.
Bây giờ, nếu anh còn yêu cô ấy thì hãy để cô ấy thanh thản đi cùng tôi.
Anh cũng nên bình tĩnh lại mà suy nghĩ xem, chỉ có như vậy mới là tốt
nhất cho cô ấy.
Sắc mặt Thiệu Minh Trạch tái mét. Anh cắn răng, ánh
mắt sắc như kiếm, hận là không thể chém người đàn ông trước mặt này
thành nghìn mảnh.
Trần Lạc hơi nhếch khóe môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiệu Minh Trạch không chịu lùi dù chỉ một bước.
Nhiễm Nhiễm không biết lúc trước hai người này đã nói gì, sao lại đánh
nhau. Bây giờ thấy hai người như vậy, lại nghe trong lời nói đều ám chỉ ý gì đó thì nhất thời cảm thấy mệt mỏi. Cô chậm rãi lùi lại phía sau, tựa vào tường nhìn hai người đàn ông, cười mỉa mai hỏi:
- Hai người đang đánh nhau vì tranh giành tôi sao? Còn muốn đánh nhau nữa không?
Hai người đàn ông trong phòng đều đứng sững như tượng. Nhiễm Nhiễm nhìn Thiệu Minh Trạch nhưng miệng lại hỏi Trần Lạc:
- Trần Lạc, anh có yêu em không?
Trần Lạc không biết tại sao bỗng nhiên cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn khẽ đáp:
- Có.
- Vậy anh có thể bảo đảm với em, sau này sẽ không dính dáng đến người
đàn bà khác, cho dù bạn gái cũ của anh có đến xin ăn trước cửa nhà anh,
anh cũng có thể không gặp mà đóng cửa, quyết không nói với cô ta nửa lời không?
Trần Lạc vẫn khẽ đáp:
- Có.
Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới quay sang hỏi Thiệu Minh Trạch:
- Thiệu Minh Trạch, anh có thể không?
Thiệu Minh Trạch nhìn cô, mãi sau bỗng cười không thành tiếng, khẽ nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, sau này em đừng hối hận là được.
Nhiễm Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói:
- Anh yên tâm. Cho dù em có hối hận cũng không quay lại tìm anh đâu.
Thiệu Minh Trạch bực bội nhìn cô, mặt lạnh tanh đạp cửa bỏ đi.
Trần Lạc chậm rãi bước đến bên cô, cúi xuống khẽ kéo cô vào lòng, nói như thề:
- Nhiễm Nhiễm, em yên tâm. Anh sẽ không để em có cơ hội hối hận đâu.
Nhiễm Nhiễm không nói gì. Cô không biết sau này mình có hối hận không,
chỉ biết rằng mình muốn rời khỏi nơi này, không bao giờ quay lại. Vé máy bay cô đã mua, đồ cần mang cũng đã sắp cả vào vali rồi.
Trần Lạc vì còn một số chuyện chưa làm xong nên không thể đi cùng cô. Anh giúp cô
kiểm tra lại mọi giấy tờ mấy lần, cuối cùng còn không yên tâm, đặt hai
tay lên vai cô dặn dò:
- Anh đã nhờ người ta đón em ở đó. Em cứ nghe theo sự sắp xếp của anh ấy là được. Không cần phải lo gì cả, nghỉ ngơi
cho tốt nhé. Dù gì anh cũng sẽ đến ngay thôi. Tất cả cứ để anh lo liệu.
Nhiễm Nhiễm ngẩng lên nhìn Trần Lạc, cười hờ hững, nói:
- Trước đây, em không phát hiện ra anh lại lắm lời như vậy. Hơn nữa,
anh để câu này đến khi tiễn em ra sân bay hẵng nói thì tốt hơn đấy. Em ở đây hai hôm rồi mới đi. Bây giờ anh nói rồi, đợi ra sân bay nhắc lại
lần nữa nhé.
Trần Lạc không kìm được nở nụ cười khổ sở nhưng trong
lòng lại cực kỳ mâu thuẫn. Nhất thời anh ta hận là không thể kéo Nhiễm
Nhiễm lên máy bay ngay lập tức thì mới yên tâm, anh ta bỗng không nỡ để
cô một mình bay đến nơi đất khách quê người.
- Sớm biết thế này, anh đã mặc kệ mọi chuyện mà đặt vé máy bay cùng em rồi.
Nhiễm Nhiễm nghe vậy vội nói:
- Đừng mà! Em không còn nhiều tiền. Ra nước ngoài, anh còn phải nuôi em nên anh lo xử lý chuyện tài sản thì sau này chúng ta mới không lo chết
đói.
Trần Lạc gật đầu:
- Được rồi. Anh nghe em.
Sắp
phải ra nước ngoài, Nhiễm Nhiễm càng rảnh rỗi. Trần Lạc cũng không đi lo việc, chỉ muốn ở bên cô. Nhiễm Nhiễm không muốn thế, cười nói:
-
Sau này chúng ta còn có nhiều thời gian. Chưa biết chừng một ngày nào đó lại nhìn nhau mà phát chán ấy chứ. Hai ngày cuối cùng này, em đi cùng
với Mục Thanh. Anh đừng có theo đấy.
Trần Lạc bất đắc dĩ, tuy anh ta không muốn nhưng cũng đành giao Nhiễm Nhiễm cho Mục Thanh.
Trước khi lên máy bay một ngày, sáng sớm Nhiễm Nhiễm vừa tiễn Trần Lạc
ra khỏi cửa liền gọi điện cho Mục Thanh, nhưng cô chưa gọi đi thì di
động đã đổ chuông. Người phụ nữ mua nhà của cô gọi đến nói là khi thu
dọn nhà xe thì phát hiện ra một số thứ của cô, bảo cô quay lại lấy nốt.
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ giây lát mới nhớ ra trong nhà xe có vài thứ linh
tinh, nhưng không phải của cô, mà là của ông Hạ Hồng Viễn. Công ty phá
sản, tuy ông Hạ Hồng Viễn đã chết nhưng để lại những khoản nợ chồng
chất. Dù công ty và nhà cửa đã bị bán đấu giá, đến tài sản riêng của ông cũng bị tòa án cưỡng chế. Nhà bị bán, những thứ vô dụng của ông được
người ta chuyển đến chỗ cô. Sau đó, cô chẳng xem mà bảo người ta chất
vào trong nhà xe.
Nhiễm Nhiễm chẳng muốn qua đó, chỉ nói với người phụ nữ ấy cứ tùy ý dọn dẹp. Ai ngờ, người đó khăng khăng nói:
- Cô Hạ, cô tự đến dọn dẹp những thứ này đi. Đây là đồ cá nhân, chúng tôi không tiện xử lý.
Nhiễm Nhiễm chẳng còn cách nào khác, đành gọi điện cho Mục Thanh hẹn
gặp sau rồi gọi người thu mua phế liệu, dẫn ông ta cùng đến nơi ở cũ. Cô nhận chìa khóa từ người phụ nữ mua nhà của mình, mở cửa nhà xe, chỉ vào đống đồ bừa bãi, bảo với người thu mua phế liệu:
- Bác à, bác cứ dọn dẹp đi. Cháu không cần tiền của bác, cũng không cần phải trả tiền cho bác. Thế có được không ạ?
Bên trong phần lớn là sách, nếu đem bán đi, có thể kiếm được không ít
tiền. Ông ta vui vẻ nhận lời, bảo Nhiễm Nhiễm đứng bên ngoài đợi, còn
mình sẽ tự thu dọn sạch sẽ nhà xe.
Nhiễm Nhiễm gật đầu, ra
ngoài ngồi cách đó không xa nghịch điện thoại. Đúng lúc cô cảm thấy vô
cùng buồn chán thì người thu mua phế liệu đứng ở cửa nhà xe gọi:
- Cô ơi, tôi dọn xong rồi.
Nhiễm Nhiễm thở phào, gọi điện cho chủ mới của ngôi nhà xuống, lấy chìa khóa nhà xe, cũng vòng qua đó một lượt. Người thu mua phế liệu đã chất
đầy đồ linh tinh lên xe đẩy, ông ta cầm một cuốn sách và mấy bức ảnh đưa cho cô, thật thà nói:
- Có mấy bức ảnh trong cuốn sách này bị rơi ra. Là người nhà cô à? Cô cầm lấy đi.
Nhiễm Nhiễm có chút ngạc nhiên nhận cuốn sách và mấy bức ảnh. Đó là một quyển từ điển bình thường. Các bức ảnh đều là ông Hạ Hồng Viễn chụp
chung với một cô gái rất xinh đẹp. Nhiễm Nhiễm lật ra xem thì phát hiện
ra một trong số những bức ảnh đó có dòng chữ: Năm 1996 cùng A Nghiên đi
chụp ảnh ở Lư Sơn.
Cái tên “A Nghiên” này khiến Nhiễm Nhiễm sực nhớ
đến cô gái mà bà Hàn đã từng nói mười mấy năm trước, người vì ông Hạ
Hồng Viễn mà nhảy lầu.
Hóa ra là người này! Nhiễm Nhiễm không
kìm được nhìn kỹ cô gái trẻ trong bức ảnh một lượt. Cô ấy rất xinh đẹp,
không tuyệt mỹ như bà Bành Tinh nhưng thanh thoát, gương mặt hài hòa,
đằm thắm. Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy quen quen nhưng nhất thời không thể
nhớ nổi mình đã gặp ở đâu.
Người thu mua phế liệu đứng bên vừa sắp xếp lại đồ đạc trên xe đẩy vừa nói với Nhiễm Nhiễm:
- Không nên để mất những bức ảnh chân dung. Không may mắn đâu.
Người phụ nữ mua nhà của Nhiễm Nhiễm từ trên lầu xuống lấy chìa khóa,
nghe câu này, lại thấy Nhiễm Nhiễm ngây cười thì không kìm được nói xen
vào:
- Ở quê tôi cũng kỵ như vậy. Những bức ảnh chụp có người
đều không được vứt lung tung. Trước đây có cô gái chia tay với bạn trai
đã để một bức ảnh hai người chụp chung lại cho bạn trai. Hai năm sau, cô ấy bỗng nhiên bị đau đầu, mặt nổi đầy mụn, đến bệnh viện khám mà không
tìm ra nguyên nhân. Sau đó có người hỏi cô gái có đưa ảnh chụp cho người khác không. Cô gái ấy mới sực nhớ và tới nhà bạn trai cũ tìm lại bức
ảnh chụp chung. Đến nơi mới biết, người bạn trai cũ bỏ hết thư từ và ảnh trước đây của hai người trong một chiếc hộp giấy trên gác xép, có lần
nhà bị dột mưa ướt hết cả thùng giấy. Bức ảnh đó đã mờ, chẳng còn nhìn
rõ người nữa.
Nhiễm Nhiễm không để ý đến câu chuyện khủng khiếp này
nhưng lại có một câu của bà ấy làm sực nhớ tới một chuyện. Đúng là cô đã từng thấy bức ảnh của cô gái này. Đó là rất lâu trước đây, khi cô đưa
Trần Lạc say rượu về nhà. Ở phòng ngủ của anh ta có một bức ảnh hồi trẻ
anh ta chụp với một người khác. Đó chính là cô gái trong bức ảnh này.
Trái tim Nhiễm Nhiễm như bị ai bóp chặt, nỗi sợ hãi giống như từng cơn
sóng kinh hoàng ùn ùn kéo đến bủa vây lấy cô. Cô ngây người nhìn người
phụ nữ vẫn đang huyên thuyên trước mặt mình rồi đột nhiên bất chấp tất
cả chạy ra ngoài.
Sau khi Nhiễm Nhiễm chuyển đến nhà Trần Lạc, anh
ta đã nhường phòng ngủ lại cho cô, còn mình thì sang thư phòng. Nhiễm
Nhiễm nhớ ở đầu giường của anh ta có đặt một tấm ảnh, lần này không thấy bức ảnh đó đâu, cô còn cười trêu Trần Lạc rằng có phải là đem xóa hết
chứng cứ phạm tội trước đây hay không.
Cô còn nhớ rất rõ phản ứng lúc đó của Trần Lạc, anh ta chỉ cười dịu dàng, nói:
- Đều là chuyện quá khứ rồi. Chúng ta quên đi nhé.
Nơi ở của Trần Lạc rất hẻo lánh, gần như ở bên ngoài thành phố Tây
Bình. Căn hộ lại ở sâu trong một khu chung cư nhỏ, trên tầng hai mươi
sáu. Từ cửa sổ phòng khách có thể thỏa sức nhìn không gian rộng lớn mà
không có bất kỳ vật nào chắn tầm mắt. Trước đây, Nhiễm Nhiễm rất thích
căn hộ yên tĩnh này, nhưng bây giờ, cô lại thấy cảm giác yên tĩnh ấy
thật đáng sợ, dường như có thể nghe được cả tiếng máu chảy trong huyết
quản.
Đồ dùng của Trần Lạc đều để ở thư phòng. Cô vào lật tìm một
lượt, cuối cùng cũng tìm được bức ảnh ấy ở trong ngăn kéo dưới giá sách. Tay cô run run đặt hai bức ảnh cạnh nhau. Vừa nhìn, đầu cô chỉ có những tiếng ong ong rồi trở nên trống rỗng.
Là một người, họ thật sự là một người.
Cô vịn vào giá sách từ từ ngồi xuống sàn nhà, ngây người nhìn bức ảnh
trên tay. Trần Lạc đã từng dùng tên của người khác để kết bạn với cô.
Trần Lạc đã từng là trợ lý mà ông Hạ Hồng Viễn tín nhiệm nhất. Trần Lạc
đã từng giúp Hồng Viễn lấy được dự án ngoại ô phía nam. Trần Lạc đã từng ủng hộ ông Hạ Hồng Viễn mạo hiểm đầu tư. Cô bỗng nhớ đến câu nói mà
Thiệu Minh Trạch không thể nói hết hôm đó. Anh nói:
- Nhiễm Nhiễm, em có biết…
Anh chưa nói hết câu thì đã bị Trần Lạc ngắt lời.
Thiệu Minh Trạch lại nói:
- Hạ Nhiễm Nhiễm, sau này em đừng hối hận là được.
Còn cô, cô đã trả lời thế nào? Cô nói:
- Anh yên tâm. Cho dù em có hối hận cũng không quay lại tìm anh đâu.
Nhiễm Nhiễm vịn tay vào giá sách từ từ đứng dậy, xách túi ra khỏi cửa.
Cô muốn đi tìm Thiệu Minh Trạch. Chắc chắn anh biết rất nhiều chuyện mà
cô không biết. Cô muốn hỏi anh, anh muốn cho cô biết điều gì.
Tòa
cao ốc của Tập đoàn Thiệu Thị tọa lạc ở khu thương nghiệp phồn hoa nhất
thành phố Tây Bình. Nhiễm Nhiễm đã đến đây không ít lần nhưng đều là
đứng bên ngoài đợi Thiệu Minh Trạch, cô chưa từng vào trong như hôm nay. Cô không gọi được vào di động của Thiệu Minh Trạch, chỉ có thể nhờ lễ
tân liên lạc với trợ lý của anh. Một lát sau, người trợ lý đích thân
xuống đón cô, nói:
- Cô Hạ, Tổng giám đốc Thiệu đang bận họp. Cô vào văn phòng của tổng giám đốc đợi một lát nhé.
Nhiễm Nhiễm gật đầu, đi theo người trợ lý lên lầu, lặng lẽ ngồi trong văn phòng đợi Thiệu Minh Trạch.
Khi sắp đến trưa, Thiệu Minh Trạch từ ngoài đẩy cửa bước vào. Rõ ràng
là trợ lý đã thông báo cho anh biết Nhiễm Nhiễm đến nên thấy cô, anh
chẳng hề bất ngờ. Anh lạnh lùng bước vào bàn làm việc, ngồi xuống rồi
mới ngẩng lên nhìn cô, bình tĩnh hỏi:
- Em đến tìm anh có chuyện gì?
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, còn chưa nói gì thì Thiệu Minh Trạch đã chau mày hỏi:
- Sao sắc mặt của em lại khó coi như vậy?
Cô không trả lời, chỉ bình tĩnh hỏi anh:
- Nội gián của Hồng Viễn có phải là Trần Lạc không?
Thiệu Minh Trạch sững sờ:
- Em biết cả rồi sao?
Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu rồi nói:
- Biết cả rồi. Chỉ có chút việc không rõ, em có thể hỏi anh không?
Thiệu Minh Trạch nói:
- Em hỏi đi.
Nhiễm Nhiễm hỏi:
- Làm sao anh phát hiện ra chuyện này?
Thiệu Minh Trạch nhìn cô, ngả người ra ghế, khoanh hai tay trước ngực, nói:
- Em còn nhớ chuyện năm ngoái Thiệu Minh Nguyên bị người ta gài bẫy
không? Có người đã lợi dụng nhân tình của anh ấy để ký kết hợp đồng với
Thiệu Thị rồi bán nguyên vật liệu chất lượng kém cho Thiệu Thị. Cũng vì
nguyên nhân này mà Thiệu Minh Nguyên bị ông nội đuổi ra khỏi Thiệu Thị.
Bố con họ luôn nghĩ rằng chuyện này là do anh sắp đặt, vì người được lợi trực tiếp trong chuyện này là anh.
Nhiễm Nhiễm gật đầu:
- Em nhớ.
Thiệu Minh Trạch tiếp tục nói:
- Nhưng chuyện này không phải do anh làm. Anh luôn muốn biết rốt cuộc
ai đã làm chuyện này, ai đã đem Thiệu Thị đến cho anh, lại còn khiến anh và bố con bác cả kết thù oán. Cuối cùng, anh đã tìm đến chỗ cô nhân
tình của Thiệu Minh Nguyên, theo manh mối cô ấy nói thì tìm được một
nhân viên mà công ty ấy thuê. Từ người đó, anh đã hỏi ra được một số thứ có ích, và phát hiện ra người đứng sau chuyện này là Trần Lạc.
Ngón tay Nhiễm Nhiễm nắm chặt vào quai túi xách, hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, anh đi điều tra Trần Lạc và phát hiện anh ta có một tài sản lớn không rõ nguồn gốc. - Thiệu Minh Trạch bình tĩnh nói.
Tiền là manh mối tốt nhất, chỉ cần lần theo để điều tra thì sẽ ra tất
cả. Thiệu Vân Bình đã chuyển cho Trần Lạc mấy khoản tiền, khoản sớm nhất là trước khi đầu tư vào dự án ngoại ô phía nam. Tiếp tục điều tra thì
phát hiện, trước đây Trần Lạc từng thu một khoản tiền từ một nhà cung
cấp nguyên vật liệu, và nhà cung cấp này đã cung cấp nguyên vật liệu cho mấy dự án của Thiệu Thị.
Nếu như bình thường, Thiệu Minh Trạch sẽ đoán là Thiệu Vân Bình cố ý gài bẫy Trần Lạc, nắm thóp Trần Lạc rồi
dùng tiền mua chuộc anh ta, bảo anh ta làm nội gián ở Hồng Viễn. Nhưng
trước đó, rõ ràng là Trần Lạc đã nhằm vào Thiệu Minh Nguyên. Một người
mưu trí như vậy, sao có thể vì ham chút lợi nhỏ đó, lại còn cố tình chọn một nhà cung cấp nguyên vật liệu có liên quan đến Thiệu Thị nữa chứ?
Thiệu Minh Trạch suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chuyện này chỉ có một khả
năng: Tất cả đều là tính toán của Trần Lạc. Tính toán để ông Thiệu sa
thải Thiệu Minh Nguyên ra khỏi Thiệu Thị, tính toán để bản thân rơi vào
tay của Thiệu Vân Bình, để Thiệu Vân Bình tưởng mình đã nắm được anh ta.
Rốt cuộc là vì sao mà Trần Lạc lại tính toán như vậy?
Thiệu Minh Trạch suy nghĩ mãi về câu hỏi này, sau đó đành đợi xem kết
quả. Cuối cùng, những tính toán ấy là nhằm làm cho Hồng Viễn sụp đổ, ông Hạ Hồng Viễn nhảy lầu. Những người khác hầu như không bị ảnh hưởng gì
lớn lắm. Thậm chí, Thiệu Thị còn mua được một dự án lớn với giá hời. Từ
đó có thể thấy, mục đích của Trần Lạc chỉ là trả thù ông Hạ Hồng Viễn,
lợi dụng Thiệu Vân Bình để lật đổ Hồng Viễn.
Hôm ấy anh đến nhà Trần Lạc chính là để xác nhận những chuyện này. Không ngờ Trần Lạc lại
thừa nhận, còn để Thiệu Minh Trạch đánh một trận, chỉ cầu xin anh:
- Đừng nói cho Nhiễm Nhiễm biết chuyện này. Cô ấy sẽ không chịu nổi.
Thiệu Minh Trạch nở nụ cười tức giận hỏi lại:
- Nếu anh đã sợ cô ấy không chịu nổi thì tại sao còn làm những chuyện này?
Trần Lạc cụp hàng mi xuống nói:
- Ban đầu tôi chỉ muốn trả thù Hạ Hồng Viễn, nhưng không ngờ lại yêu
con gái ông ta. Sau đó, khi tôi muốn dừng lại thì tình thế đã không thể
kiểm soát được nữa. Vậy nên tôi muốn đưa Nhiễm Nhiễm ra nước ngoài, để
cô ấy rời khỏi nơi đây, cả đời sẽ không biết được chân tướng.
Lúc ấy Thiệu Minh Trạch tức không nói nên lời, chỉ cười lạnh lùng. Anh lại
giáng cho Trần Lạc một cú đấm. Khi đang đánh thì Nhiễm Nhiễm ở bên ngoài gõ cửa.
Trong phòng làm việc rộng lớn chỉ có một mình Thiệu Minh
Trạch bình tĩnh kể lại mọi chuyện đã qua. Nhiễm Nhiễm hơi cúi đầu, ngồi
im tại chỗ.
Thiệu Minh Trạch ngừng lại, thần sắc lạnh lùng nhìn Nhiễm Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm im lặng ngồi đó rất lâu, mãi sau mới khẽ nói:
- Em biết cả rồi. Cảm ơn anh. Em về trước đây.
Cô nói xong lặng lẽ đứng dậy bước ra cửa.
Thiệu Minh Trạch thấy sắc mặt Nhiễm Nhiễm trắng bệch đến kinh người,
anh không kìm nổi mà vội đứng dậy sau chiếc bàn làm việc, hỏi cô:
- Em không sao chứ?
Tay Nhiễm Nhiễm đã vịn vào nắm cửa, nghe Thiệu Minh Trạch hỏi vậy thì
quay lại nhìn anh, muốn mỉm cười nói mình không sao nhưng miệng vừa hé
thì đã nôn ra máu. Thiệu Minh Trạch hoảng hốt lao đến đỡ cô. Người cô
cứng đờ như pho tượng đá ngả vào lòng anh, không ngừng nôn ra máu.
Sắc mặt Thiệu Minh Trạch thay đổi hẳn, vội bế cô ra ngoài, anh chưa từng hoảng loạn như vậy bao giờ.
- Em cố gắng một chút. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện.
Cô nắm chặt vạt áo anh, hơi nhếch khóe môi cười, hỏi anh:
- Có phải em là một kẻ ngốc không?
Sắc mặt Thiệu Minh Trạch trắng bệch, anh chỉ có thể an ủi cô:
- Trần Lạc cũng có nỗi khổ riêng, có thể cũng không ngờ kết cục lại như vậy. Hơn nữa, anh ta thật sự yêu em.
Nhiễm Nhiễm khẽ lắc đầu, chỉ lẩm bẩm:
- Anh không biết, anh không biết…
Anh không biết Trần Lạc đã sắp đặt, đã dự tính từ rất lâu rồi. Anh ta
sắp đặt, mưu tính để hủy diệt nhà họ Hạ, để ép Hạ Hồng Viễn vào chỗ
chết. Dùng cách chết tương tự để trả thù cho người con gái có tên là A
Nghiên.
Thiệu Minh Trạch bặm môi, bế cô ra ngoài, không nói gì, chỉ bảo trợ lý mau xuống lấy xe. Hai người cùng đưa Nhiễm Nhiễm vào
viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ gọi Thiệu Minh Trạch đang đứng ở đầu
giường ra ngoài để Nhiễm Nhiễm không nghe thấy cuộc nói chuyện của ông
với anh:
- Bệnh nhân nôn ra máu là vì quá kích động dẫn đến xuất
huyết dạ dày. Bây giờ đã cầm được rồi. Nhưng bệnh nhân loét dạ dày rất
nặng, nếu còn tái phát có khả năng sẽ bị di căn.
Thiệu Minh Trạch bị hai từ “di căn” làm cho choáng váng:
- Di căn?
Bác sĩ nhìn sắc mặt anh xấu như vậy, chỉ có thể an ủi:
- Chỉ là có khả năng bị như vậy. Nhưng nếu sau này tĩnh dưỡng tốt, bảo
đảm cho bệnh nhân không bị mệt mỏi hay bị sốc tinh thần thì bệnh tình sẽ dần dần chuyển biến tốt.
Thiệu Minh Trạch khẽ gật đầu, bước ra khỏi phòng bác sĩ. Vừa bước vào phòng bệnh thì anh không thấy người đâu.