Tình yêu đến mà ta không hề hay biết
Trong phòng giáo viên nhỏ hẹp đơn sơ, Mục Thanh cầm tách trà đưa cho Trần Lạc, giọng có chút ái ngại:
- Thật ngại quá! Cà phê đã hết mà chưa kịp mua.
Trần Lạc mỉm cười, hai tay cầm cốc trà, nói:
- Cảm ơn cô. Có trà là tốt rồi.
Mục Thanh ngồi đối diện Trần Lạc, ngần ngừ một lát rồi không kìm được hỏi:
- A Nghiên là ai thế?
Trần Lạc lặng lẽ nhìn xuống như đang sắp xếp lại tư duy, rồi thong thả nói:
- Là chị gái tôi, lớn hơn tôi chưa đến hai tuổi. Tình cảm giữa hai chị
em luôn rất tốt. Từ nhỏ đã học cùng một trường nên sau khi chị ấy thi đỗ đại học ở Tây Bình hai năm thì tôi cũng thi vào Đại học B. Hồi đó, tôi
chỉ ham vui, không hề biết rằng tâm trạng chị ấy có vấn đề. Khi tôi vừa
nhập học được một tháng thì chị ấy nhảy lầu tự sát…
Giọng Trần Lạc
rất khẽ, rất trầm, ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng, không hề mang theo cảm
xúc, mà như kể lại chuyện xảy ra mười mấy năm trước. Qua lời đồn trong
trường học của Cố Nghiên, Trần Lạc biết về ông Hạ Hồng Viễn và lén bám
theo ông một thời gian. Sau đó lại nhìn thấy Hạ Nhiễm Nhiễm, biết cô là
con gái của ông Hạ Hồng Viễn. Ở trên xe bus, Trần Lạc nghe thấy Nhiễm
Nhiễm và bạn học nói về chuyện đăng tin kết bạn ở tạp chí, thế là ban
đầu Trần Lạc lấy tên là Vu Văn Kỳ để viết thư cho cô, thử qua cô tìm
cách trả thù ông Hạ Hồng Viễn.
Không ngờ nửa năm sau, Nhiễm Nhiễm
bắt đầu yêu một nam sinh, cả bức thư đều kể về nam sinh đó. Trần Lạc
thấy rất bất mãn và dần cắt đứt liên lạc với cô, nghĩ cách khác để thực
hiện kế hoạch trả thù. Sau khi tốt nghiệp, anh ta được nhận vào Hồng
Viễn. Anh ta luôn tìm cách để ông Hạ Hồng Viễn chú ý đến mình và giành
được sự tín nhiệm của ông. Cuối cùng anh ta đã trở thành trợ lý của Tổng giám đốc Hạ.
Nhưng chuyện trả thù không đơn giản như thế, chỉ dựa
vào một mình Trần Lạc thì thực sự quá khó. Trần Lạc muốn tìm vài người
bạn đồng minh, vậy là anh ta bắt đầu nghĩ đến người vợ trước của ông Hạ
Hồng Viễn. Anh ta cố ý sắp xếp cho bà Hàn gặp bà Bành Tinh, để bà ấy
thấy bà Bành Tinh dương dương tự đắc thế nào, để bà ấy cảm thấy nhục nhã vì thất bại trước bà Bành Tinh. Sau đó, Trần Lạc lại nhờ người truyền
lời đồn Hạ Thần không phải là con trai của ông Hạ Hồng Viễn đến tai bà
Hàn, và thông qua bà Hàn để đẩy lời đồn ấy đến tai ông Hạ Hồng Viễn.
Cuối cùng, ông Hạ Hồng Viễn đã bảo Trần Lạc sắp xếp để ông và Hạ Thần đi giám định ADN.
Trần Lạc đã dùng kết quả giám định giả để thay
kết quả giám định thật, thế là Hạ Thần từ con trai cưng của ông Hạ Hồng
Viễn biến thành đứa con riêng đáng ghét.
Sự việc sau đó phát triển
rất thuận lợi, còn hơn cả dự liệu của Trần Lạc. Bà Hàn vì tờ giám định
này mà nổi lòng tham, đẩy con gái mình vào cuộc tranh giành tài sản. Để
con gái có thể lấy được Hồng Viễn, bà còn sắp xếp tìm người giúp sức, đó chính là Thiệu Minh Trạch, nhị công tử của Triệu Thị.
Mọi việc gần
như đều nằm trong tầm tay của Trần Lạc, chỉ trừ một điểm, đó là không
biết bắt đầu từ khi nào, Trần Lạc lại có ý nghĩ không nên có trong đầu.
Trần Lạc đau khổ khi phát hiện mình đã đem lòng yêu con gái của ông Hạ
Hồng Viễn. Thậm chí, anh ta không biết rốt cuộc mình bắt đầu yêu cô từ
khi nào. Có tình cảm mà không biết, khi biết thì đã không thể rút chân
ra được nữa.
- Sự việc sau này thì cô đều biết cả rồi. - Trần
Lạc cười tự giễu, nhấp một ngụm trà lạnh, tiếp tục nói: - Tôi muốn che
giấu sự thực bằng cách lừa cô ấy đi nước ngoài, nhưng tôi đã thất bại.
Mục Thanh im lặng rất lâu, mãi sau mới khẽ nói:
- Theo những gì tôi hiểu về Nhiễm Nhiễm, tuy cô ấy có thể tha thứ cho anh nhưng sẽ không bao giờ sống cùng anh.
- Tôi biết. - Trần Lạc trả lời ngắn gọn.
- Vậy vì sao anh…
- Mục Thanh! - Trần Lạc ngước mắt nhìn Mục Thanh: - Có lẽ cô không thể
hiểu, tôi làm tất cả những chuyện này không phải là để cầu xin sự tha
thứ của Nhiễm Nhiễm, càng không phải để chuộc tội lỗi mình đã gây ra.
Thế nên, tôi không có hy vọng xa vời rằng cô ấy quay về sống bên tôi. Có thể nhìn thấy Nhiễm Nhiễm hạnh phúc là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Đầu óc Mục Thanh bỗng hiện lên bóng dáng một người đàn ông khác. Bốn
năm qua, anh ấy chỉ nghe ngóng tình hình của Nhiễm Nhiễm qua Mục Thanh,
lặng lẽ làm mọi thứ, không bao giờ đến quấy rầy Nhiễm Nhiễm.
Mục Thanh khẽ gật đầu:
- Tôi hiểu. Nhưng tôi cũng có một câu muốn tặng anh. Bốn năm trước, tôi đã tặng câu này cho Nhiễm Nhiễm, bây giờ, tôi muốn tặng nó cho anh.
Trần Lạc nhìn Mục Thanh, hỏi:
- Câu gì vậy?
Mục Thanh nói:
- Mỗi người đều phải có tự ngã[1] của riêng mình, trong cuộc sống có
thể nhất thời dựa dẫm vào người khác, nhưng quyết không được gửi gắm cả
tâm hồn cho họ. Cho dù rất khó khăn, nhưng hãy sống vì chính bản thân
mình, bởi không ai có thể hạnh phúc thay anh.
[1] Tự ngã: Cái tôi (trong Phật giáo).
Ánh mắt Trần Lạc nhìn Mục Thanh mang theo vẻ trầm tĩnh, anh ta im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ mỉm cười nói:
- Tôi biết rồi. Cảm ơn cô, Mục Thanh. Nhiễm Nhiễm có được một người bạn như cô, có thể là vận may lớn nhất kiếp này của cô ấy.
Mục Thanh mỉm cười:
- Cái gọi là vận may chẳng qua chỉ là kết quả của sự lương thiện mà kiếp trước để lại.
Tiếng chuông tan học vang lên, bọn trẻ ùa ra khỏi phòng học như những
chú ngựa con. Chúng đang chơi đùa, chạy nhảy trên sân trường. Tiếng cười nói vui vẻ vang vọng vào căn phòng từ cửa sổ, bỗng chốc đem theo sức
sống vô tận. Mục Thanh quay đầu đi, ánh mắt ẩn chứa nụ cười ấm áp, khẽ
nói:
- Thực ra, hạnh phúc là điều rất đơn giản.
Trần Lạc gật đầu:
- Có lẽ là vậy.
Cứ như thế, Trần Lạc ở lại ngôi trường này. Một tháng trôi qua, hai
tháng trôi qua, nửa năm trôi qua, Nhiễm Nhiễm không hề quay lại. Khi gần đến mùa xuân, Mục Thanh đưa tấm thiệp hồng cho Trần Lạc, nói:
- Cậu ấy sắp kết hôn rồi, đi dự không?
Rõ ràng Trần Lạc đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tấm thiệp hồng chìa ra
trước mặt thì trong lòng anh ta lại trống vắng vô cùng, cổ tay như bị
tảng đá lớn đè nặng, không thể nào nhấc lên được. Cuối cùng, Trần Lạc
vẫn mỉm cười nhận tấm thiệp, cúi xuống nhìn tên của cô dâu chú rể, mỉm
cười bình luận:
- Thiệu Minh Trạch không xứng với Nhiễm Nhiễm.
Mục Thanh không nói, chỉ trầm tĩnh nhìn Trần Lạc. Ánh mắt ấy khiến anh
ta không thể tiếp tục giả vờ được nữa. Anh ta tựa vào ghế, dùng tấm
thiệp che mặt, khàn giọng nói:
- Mục Thanh, cô có thể ra ngoài không? Tôi muốn yên tĩnh một lúc.
Trần Lạc không nghe thấy câu trả lời của Mục Thanh, chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa khẽ đóng. Âm thanh đó giống như một chiếc công tắc, sau khi
vang lên, nước mắt không kìm được cũng trào ra, nhanh chóng thấm ướt tấm thiệp hồng trước mặt. Tuy Trần Lạc không chịu thừa nhận nhưng anh ta
không thể lừa gạt được bản thân. Tất cả những gì anh ta làm, ngoài việc
mong Nhiễm Nhiễm tha thứ, Trần Lạc còn càng hy vọng cô có thể quay về
bên mình.
Bây giờ, cô sắp lấy người khác, hy vọng ấy của Trần Lạc đã trở nên vô vọng.
Nước mắt còn chưa khô thì Trần Lạc bỗng bật cười. Trên thế gian này, có một người đàn ông khác còn yêu cô hơn anh ta, có thể đem hạnh phúc đến
cho cô, có thể ở bên cô mãi mãi không rời… Đây chẳng phải là một chuyện
khiến người ta vui mừng sao? Tại sao trong lòng anh ta còn ẩn chứa nỗi
buồn? Vì tình yêu hay là vì không cam lòng?
Trần Lạc ngồi một mình
trong văn phòng đến tận đêm khuya. Khi bước ra thì mới phát hiện Mục
Thanh vẫn ngồi ngoài cửa. Sau phút kinh ngạc, anh ta bất giác phì cười,
nói:
- Đêm hôm khuya khoắt, cô còn ở đây với tôi, không sợ ông xã ghen sao? Về đi, tôi không sao.
Mục Thanh từ bậc thềm đứng dậy, phủi bụi phía sau:
- Không phải vì anh, là vì Nhiễm Nhiễm.
Anh ta gật đầu:
- Tôi biết.
Mục Thanh lại hỏi:
- Sao rồi? Anh nghĩ thông chưa? Có đi dự lễ cưới của Nhiễm Nhiễm không?
Trần Lạc mỉm cười lắc đầu:
- Không. Tôi mà tới, mọi người đều mất tự nhiên. Thà rằng để họ quên
tôi đi thì hơn. Cô đi đi, tôi sẽ trông nom trường giúp cô. Khi nào cô
về, tôi sẽ đi.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến ký túc xá giáo
viên. Khi qua góc rẽ, phía trước có người cầm đèn pin đang đi đến. Trần
Lạc dừng bước, cười với Mục Thanh nói:
- Mau về đi. Tiểu Phó nhà cô đến đón cô đấy.
Mục Thanh nhìn về phía người bước đến, khuôn mặt bất giác nở nụ cười
dịu dàng. Cô ấy bước nhanh về phía trước hai bước thì dừng lại, quay
người nói với Trần Lạc trong bóng tối:
- Trần Lạc, Nhiễm Nhiễm nói cậu ấy đã buông xuôi tất cả, cũng hy vọng mọi người đều có thể hạnh phúc.
Trần Lạc sững người, cuối cùng mỉm cười gật đầu với Mục Thanh:
- Ừm.