Chỉ Vì Yêu Người

Chương 20: Chương 20: Cãi nhau




Chiết Ân cười nhạt, lưng tựa vào giường, tay cầm Ngọc Nhật phe phẩy. Y nhìn thẳng vào hắn, hỏi:

“Là việc gì? Hay là trước tiên ngươi ngồi vào giường rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”

Ngồi vào giường? Đây là thiện hay ác ý đây? Lời của Chiết Ân lúc đùa lúc thật, Lâm Anh dù có tiếp xúc nhưng vẫn khó thể nào quen nổi. Lâm Anh đứng yên bất động, tìm một công việc để nói:

“Chuyện là ngươi cứ tạm thời ở đây, ta đã đưa thư đến cho Chiết bá. Ma phái nhất định sẽ không để yên, ngươi cũng nên cảnh giác.”

“Chỉ có như vậy?” Chiết Ân hỏi.

“Chỉ có như vậy.” Lâm Anh đáp.

Cả hai nói xong, bỗng không khí lại trở về im lặng. Mỗi lần Chiết Ân và Lâm Anh ở cùng nhau nói qua mấy câu liền biến không khí trở nên như thế này. Chiết Ân vẫn làm việc của mình, đó là quan sát Lâm Anh. Còn Lâm Anh, hắn lại giương mắt ra ngoài cửa nhưng lại không động bước chân.

Một lúc lâu, lời nói của Lâm Anh vang lên, nghe qua có chút quái lạ. Hắn nói:

“Ngươi đừng uống rượu ở đây nữa.”

Chiết Ân nghiêng đầu, nhướng mày khó hiểu. Hắn đang lo lắng cho y hay là đang khó chịu vì y uống rượu.

“Tại sao?” Chiết Ân hỏi lại.

“Vì an nguy của Kinh Môn, lớn hơn là võ lâm.” Lâm Anh hơi lớn giọng. Bởi vì trước thái độ của y, hắn cảm thấy bản thân như một tên hề vô cớ.

“Haha... Lâm Anh, ngươi nghĩ ở đây là võ lâm minh chủ phủ sao? Cái gì mà an nguy kia chứ, một ít rượu đã là gì?” Chiết Ân cười thành tiếng trêu chọc.

Y chỉ biết trêu chọc lúc này nhưng đâu biết được Lâm Anh lại đang cực kì tức giận. Rõ ràng hắn thấy mình có lòng tốt nhắc nhở, lại vì đại cục mà suy nghĩ như thế nào khi vào tai Chiết Ân lại chính là tư thù riêng. Lâm Anh không kiềm chế, quay sang nhìn thẳng vào y, giọng nói lớn tiếng:

“Ngươi thấy bản thân lúc này uống say ngủ mê man, nếu thật sự có người đến tập kích thử hỏi Chiết Ân ngươi làm cái gì để chống trả. Không cần ngươi giúp người khác, bảo vệ cho tốt cái thân ngươi đừng để người khác phải vướng bận tay chân. Nếu muốn uống thì cút về nhà của ngươi mà uống. Nơi này là Kinh Môn là đại sự võ lâm, đừng để ta thấy ngươi cầm lấy một giọt rượu nào. Đến lúc đó, đừng trách ta vô tình.”

Cả giận hét ra lời như lửa, Lâm Anh nói rồi phủi tay áo bỏ đi. Chiết Ân vẫn còn đang ngây người, chỉ vừa mới tỉnh dậy đã bị Lâm Anh mắng cho một trận trong lòng khó tránh khỏi ủy khuất.

“Trẻ con.” Chiết Ân cười khẽ nằm xuống tiếp tục ngủ, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra.

...

“Lâm Anh sao?” Lời nói kinh ngạc của một nữ nhân, không cần nhìn mặt nhưng cũng có thể đoán ra người này là một nữ nhân vô cùng yêu kiều. Nàng ta chính là Hương Lam - chưởng môn phái Liên Hoa. Vừa rồi chính là nghe sư muội nói đến Lâm Anh vừa giúp Kinh Môn giải quyết đại sự lại đánh đuổi cả Ma phái. Nàng không tự chủ thốt ra thành tiếng. Lâm Anh, cái tên này nàng cũng không phải xa lạ, ngay cả Liên Hoa giáo ở phía tây cách xa Trung Nguyên cũng có nghe qua mấy lần. Nhưng không hiểu tại sao Chiết Ân cùng Lâm Anh làm nên đại sự ở Kinh Môn đến khi về đến nơi này chỉ có mỗi Lâm Anh là nhận lấy toàn bộ công lao. Cũng có thể là bọn người đó ái mộ Lâm Anh chỉ chú tâm nghe đến cái tên của hắn. Một khả năng nữa chính là nơi này cách xa Trung Nguyên, lời truyền miệng qua nhiều dị bản, khó tránh mất đi một vài ý.

“Đúng vậy, người này văn võ song toàn, tướng mạo lại khôi ngô. Đúng thật là một mĩ nam của thiên hạ.” Tiểu sư muội ánh mắt sáng như đom đóm đêm tối, nhắc về Lâm Anh vô cùng hưng phấn và sung sướng.

“Phải chi có thể gặp được một lần, một lần thôi.” Tiểu sư muội lại nói, luyến tiếc hình ảnh nam nhân chưa bao giờ gặp qua.

Hương Lam cũng bần thần, thật sự muốn một lần nhìn thấy con người hoàn hảo đó, một con người như bước từ tranh ra. Chỉ là, chỉ là nơi này cách xa Trung Nguyên, nàng làm sao mà gặp được kia chứ.

“Chưởng môn sư tỷ, nè nè.” Tiểu sư muội gọi, như có một ý nghĩ gì đó rất hay.

“Hửm?” Hương Lam hỏi.

Tiểu sư muội chống cằm, gương mặt cười tủm tỉm đáng yêu vô đối, sau đó nói:

“Chẳng phải còn hai tháng nữa đã đến đại hội võ lâm rồi sao? Chúng ta xuất môn đến đó một lần đi chưởng môn sư tỷ.”

“Không được.” Hương Lam dứt khoát từ chối.

Từ trước đến nay nàng chưa từng xuất môn, lại chưa từng đặt chân vào Trung Nguyên, nơi mà tà và chính phá lẫn lộn hoành hành. Theo như sư phụ trước khi quy tiên đã từng nói, nàng trước năm ba mươi tuổi sẽ xuất hiện tình kiếp, không nên xuất môn. Mà bây giờ, tuổi của nàng cũng chỉ hai mươi lăm, thời gian còn dài để giữ chân nàng lại. Nhưng năm năm qua đi, liệu Lâm Anh có còn như vậy một mình hay không? Không biết từ bao giờ lòng ái mộ lại trở thành như thế này, nó lấn sang vấn đề tình cảm chiếm hữu.

“Tại sao?” Tiểu sư muội làm nũng, khó hiểu hỏi lại.

Hương Lam thở dài, buồn bã nói với sư muội của mình:

“Muội quên rồi sao? Ta còn có tình kiếp, không thể ra ngoài. Càng huống hồ Trung Nguyên nhiều nguy hiểm không thể đến.”

“Nhưng chúng ta chỉ đến vài ngày, một vài ngày thôi. Vả lại, chúng ta cải trang đi, cải trang thành người qua đường đến đó đi. Nhất định sẽ không ai muốn gây bất lợi đâu, vả lại bọn họ đâu biết chúng ta là ai. Tình kiếp đó sớm không đến, muộn không đến sẽ không đến mức xui xẻo mà đến ngay bây giờ đâu. Chúng ta đi đi, đi đi mà.” Tiểu sư muội lại ra sức năn nỉ.

Ý chí của Hương Lam bị lây động. Nghĩ đến được một lần gặp qua Lâm Anh, cả lòng nàng đều bồn chồn lo lắng. Một cảm giác lạ lùng khó tả. Nàng tự trấn an mình, lại tự cho rằng bản thân không xui xẻo đến mức như thế liền đồng ý với sư muội của mình.

“Được rồi, đợi gần đến đại hội, ta sẽ dẫn muội theo.” Hương Lam nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.