Chiết Ân khinh khỉnh cúi đầu, cánh tay phe phẩy Ngọc Nhật thư thái như đang cười cả thế giới ngoài kia. Bỗng chốc không gian một mảnh như tờ, không ai nói với ai lấy một lời. Bắt đầu cảm thấy ngột ngạt khó chịu, sự kiên nhẫn của Lâm Anh vốn có rất nhiều nhưng dành cho Chiết Ân lại vô cùng ít ỏi. Hắn không nói lời nào mà quay người phi khinh công định trở về tiếp tục nhiệm vụ. Nhưng chưa kịp động thân Chiết Ân đã nắm chặt lấy tay hắn. Theo phản xạ của người luyện võ, Lâm Anh quay lại định giơ tay động thủ, đem người đánh ra xa. Vì hành động đêm đó của Chiết Ân đã là một nỗi ám ảnh và ác cảm khó thể nào buông bỏ trong người Lâm Anh. Hắn thật sự chán ghét, rất chán ghét khi phải thấy mặt y, phải chạm vào y. Nhưng ở tư thế nào cũng vậy, Chiết Ân luôn nhanh hơn, y giữ chặt lại tay của hắn không cho động.
“Ăn gì không?” Chiết Ân nhàn nhạt hỏi ra một câu.
Thật ra chỉ là ăn thôi mà, làm gì phải manh động như thế?
Lâm Anh sắc bén nhìn y, lạnh lùng mở miệng:
“Không cần, buông!”
Chiết Ân buông ra, không chờ phản ứng của Lâm Anh mà trực tiếp phi khinh công bay đi, không hề quay đầu lấy một cái. Lâm Anh ở phía sau hơi ngây người một chút. Hắn có chút lạ lẫm, nghĩ là tên điên này đã giận rồi nhưng bản thân cũng không thèm quan tâm lắm mà quay người rời đi.
Nửa canh giờ sau, Lâm Anh vẫn tập trung quan sát bụng dẫu có đói nhưng vẫn không thể rời đi. Ban ngày có thể lơ là, nhưng về đêm tình hình mỗi lúc một căng thẳng, hắn vốn dĩ không thể rời mắt. Mặc cho cơn đói mang đến cái đau quặn thắt ruột gan nhưng hắn vẫn trung thành không chịu đi.
“Ai?” Lâm Anh nghe thấy tiếng bước chân không hề che giấu vừa phải đi về phía của chính mình. Hắn bắt đầu siết chặt lấy kiếm trong tay, uy lực hỏi ra một câu khí thế nhằm đàn áp thế lực lén lúc. Nhưng mãi lâu sau vẫn không có âm thanh trả lời, tiếng bước chân vẫn cứ như vậy... đều đều đi đến. Lâm Anh rút kiếm ra, chĩa về phía sau, nơi mà kẻ đáng nghi đang hiện diện. Nhưng bất ngờ thay, đập vào mắt y là Chiết Ân trong tay đang cầm một con thỏ nướng chậm rãi đi về phía y. Lâm Anh như đứng hình lại chỗ, khó hiểu nhíu mày nhìn y. Một lúc lâu, từ vẻ mặt đó hắn lại chuyển sang tức giận, tay hạ kiếm xuống, lạnh lẽo nói:
“Tại sao lại rời bỏ nhiệm vụ, ngươi có biết nó rất quan trọng hay không? Cút về cho ta!”
Chiết Ân dừng lại bước chân, dùng ánh mắt nhàn nhạt như mọi ngày nhìn hắn. Cả hai vẫn cứ như vậy im lặng, mọi cảm xúc đều dồn hết vào ánh mắt mà biểu thị ra bên ngoài. Chiết Ân thì có nhiều thời gian, nhưng Lâm Anh hắn thì không. Bởi vì nguyên tắc làm việc của hắn luôn rất nghiêm ngặt. Hắn không thể vì tức giận nhất thời mà ở đây đôi co với y, cứ như thế mà không kiên nhẫn nói:
“Cút về.”
Âm thanh có phần tuyệt tình, vì vốn dĩ Chiết Ân đang có lòng tốt mang thức ăn đến cho hắn. Lúc nãy bỏ đi không nghĩ rằng y lại có thể đến đây để làm ra chuyện này. Ngay cả con thỏ nướng trong tay cũng được xẻ ra làm đôi, thiện ý đến đây là để san sẻ cho hắn nhưng đổi lại chính là những câu nói thế này. Ấy thế, Lâm Anh thà vô tình còn hơn để nhiệm vụ xảy ra bất trắc gì. Hắn quay người tiếp tục quan sát như chưa có chuyện gì xảy ra, tay cũng tra kiếm vào vỏ, không thèm quan tâm đến y.
Từ nãy đến giờ Chiết Ân không hề nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện. Y làm sao có thể nói nổi ở tình cảnh hiện tại, dẫu sao chỉ là ăn thôi mà. Chiết Ân lấy nửa con thỏ treo lên nhánh cây ven đó rồi rời đi, trong lòng thầm nghĩ Lâm Anh thật sự quá cứng nhắc và khó chinh phục.
Một lúc sau, khi tất cả đã vượt quá sự chịu đựng của đấu tranh tâm lý. Thức ăn trước mặt, không người không nguy, Lâm Anh lại chẳng thể kiềm lòng bản thân nuốt lấy nước bọt, quan sát thật kỹ để chắc rằng không có kẻ địch quanh đây. Hắn đi đến bên nhánh cây, lấy xuống nửa con thỏ đã được nướng qua, đến bây giờ cũng đã nguội lạnh. Hắn từ tốn trở về, vừa ăn vừa làm nhiệm vụ, trong lòng có chút hổ thẹn vì lúc nãy đã đối với Chiết Ân lớn tiếng.
...
“Chưởng môn, bên phía Vũ Lăng hoàn toàn không có gì, chúng ta có nên...” Tên đệ tử ban nãy bẩm lên.
Vũ Minh khẽ cười, không làm gì thêm chỉ nói ra một câu:
“Về đại điện Kinh Môn thôi.”
Nói gì thì Vũ Minh dưới sự giúp sức của võ lâm minh chủ cũng có phần đắc ý, nghĩ trong lòng phần thắng cũng nắm chắc đến con số tám.
Đương nhiên, đó cũng là ý nghĩ của hắn mà thôi. Sự việc nhiều cái uẩn khúc, con số tám phần có vẻ hơi tự đề cao bản thân, đề cao Chiết Ân và Lâm Anh rồi.
Tức tốc sau đó Vũ Minh bắt đầu hành động, âm thầm tập trung đệ tử theo kế hoạch tối mai sẽ hành động. Chiết Ân nhìn ra được thế cục, trong lòng muốn đi đến để báo cho Lâm Anh gấp nhưng nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của hắn thì có chút không vui. Y do dự một chút đến cuối cùng cũng là vì đại cuộc mà nuốt ấm ức vào trong đi đến gặp Lâm Anh. Khi cả hai chạm mặt nhau, không khí đã bắt đầu trở nên gượng gạo. Hai nam nhân ít nói lại cùng chung một chỗ, không khí liền có chút khác thường. Chiết Ân nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi, muốn đi đến gần rồi lại chùn bước. Khác với y, Lâm Anh đầu hơi cúi có lẽ là vì cảm giác hổ thẹn của bản thân trước đó mà không dám đối diện ánh mắt của kẻ trước mặt. Được một lúc lâu, cuối cùng Chiết Ân cũng cố gắng trút bỏ khuất mắt, miễn cưỡng trình bày. Vì vốn dĩ bản thân y cũng đã đặt chân đến đây nói hay không nó cũng không còn đến lượt y quyết định, mà là vì võ lâm mà quyết định. Y nói:
“Vũ Minh đã tập trung đệ tử, ngày mai lúc giờ tí sẽ bắt đầu hành động.”