Nghĩ ngợi một chút, y mệt mỏi nằm xuống ngủ thiếp đi. Bỗng nửa đêm canh ba, tiếng gió từ đâu thổi đến, những bước chân cũng theo đó nhanh dần. Chiết Ân cảm nhận được có kẻ bất thường đang đi đến liền lập tức mở mắt. Một hắc y nam tử từ bên ngoài chạy vào, đóng cửa phòng của y lại. Trong bộ dáng gấp gáp của hắn ta có vẻ đang bị ai đó đuổi theo. Chiết Ân quét mắt một chút đã nhận ra ngay, đây là bằng hữu mà y quen được trong một lần ngao du ở hai năm trước - Du Tân. Người này tính tình nói tốt không tốt, nói xấu không xấu. Hắn vốn là người của ma phái, vì chủ tận trung, xả thân bất kể chuyện xấu chuyện tốt, đối với bằng hữu như y lại vô cùng trượng nghĩa. Lần này gặp phải tình cảnh thế này, e là đang có nguy hiểm. Chiết Ân chau mày khó hiểu, chuẩn bị hỏi thì hắn đã tự mình giải bày:
“Chiết huynh, ta đang bị truy đuổi, phiền ngươi chiếu cố.”
Vừa mới nói xong, tiếng bước chân lạ lần nữa từ đâu đi đến.
Chiết Ân liền đoán ra ngay, người sắp đến chính là kẻ đang truy đuổi Du Tân. Thấy tình thế gấp gáp, y nói:
“Trốn vào bên trong, nơi này để ta.”
Y không mang giày, ngay cả áo khoác ngoài cũng không có mặc, ngụ ý bản thân đang ngủ mà đã bị đánh thức một cách đột ngột. Đúng ngay thời điểm tiếng bước chân dừng lại, Chiết Ân mạnh tay mở ra cánh cửa, trước mặt y là gương mặt có phần quen thuộc lại có phần xa lạ.
Lâm Anh, chính là Lâm Anh, mĩ nhân của y...
Tất cả đại sự vừa rồi như bị lãng quên, Chiết Ân ngây người, mà người vừa xâm phạm lãnh thổ đó cũng ngây người không kém. Oan gia quả nhiên oan gia, vừa mới có hiềm khích mấy canh giờ trước thế mà lại gặp nhau tại cái tình cảnh éo le này.
“Người đâu?” - Lâm Anh nghiêm túc hỏi, ánh mắt không một tia ấm áp. Giọng nói như một hồi chuông cảnh tỉnh lôi y về hiện thực với hoàn cảnh nguy nan lúc này. Y nhìn hắn, chau may tỏ ý khó hiểu, nói:
“Người nào?”
“Là người mới chạy vào đây.” - Lâm Anh nói.
“Không có ai, mời ngươi trở về để ta nghỉ ngơi.” - Chiết Ân không kiên nhẫn nói. Mặc dù không nỡ nhưng luyến tiếc người đẹp là một chuyện, tính mạng của bằng hữu lại là chuyện khác. Chiết Ân đành phải cắn răng mà làm như vậy thôi.
Nói rồi Chiết Ân nhanh tay đóng cửa lại như muốn đuổi người, nhưng tốc độ của Lâm Anh so với y còn nhanh hơn. Hắn chặn lấy cánh cửa, bất chấp đây là phòng của ai mà đẩy người đi vào. Lúc này suy nghĩ ham muốn của y tự nhiên trỗi dậy. Ánh mắt nhìn thấy mĩ nhân chạy vào phòng thử hỏi y làm sao có thể bỏ qua được kia chứ. Ngày tháng sau này bị cấm túc có hơi buồn chán, thôi thì tận dụng cơ hội hôm nay. Chiết Ân nghĩ nghĩ lại càng khoái chí, bất chấp bản thân đang bị thương mà dùng võ công chắn người kia lại, đôi mắt chứa đầy tà niệm, y nói:
“Ngươi có biết đây là phòng của ta không? Nếu đã dâng hiến vậy thì ta đây không từ chối. Ta cũng nói cho ngươi biết, ở đây không có người thứ ba, chỉ có hai ta.”
Chưa đợi Lâm Anh trả lời, Chiết Ân thuận thế hắn đang không tập trung liền mang người đẩy xuống. Tấm lưng Lâm Anh chạm xuống thành giường một cái thật mạnh, đau đớn khôn xiết.
“Ngươi, vô... ư.” - Lâm Anh tức giận định nói ra điều gì đó thế nhưng... Lời chưa nói hết, Chiết Ân đã đè lên người hắn, trên gương mặt đắc ý lộ lên một nụ cười quỷ dị.
Lâm Anh với gương mặt đỏ ửng vì ngượng hay tức giận vẫn còn chưa rõ, lại thêm cánh môi đỏ hồng mở miệng thở dốc vì mệt và đau, nó nhấp nhấp nhô nhô như mời gọi kẻ đối diện. Chiết Ân chịu không nổi cả người đều nóng, thói cũ liền quen mà muốn hôn vào đôi môi khiêu gợi ấy.
“Chát.”
Một cái tát bỏng rát từ phía Lâm Anh đi ra, đánh vào gương mặt của Chiết Ân khiến nó lệch sang một bên. Khoái cảm ban nãy theo cái tát kia đi mất, Chiết Ân đứng hình nhìn hắn. Nhân cơ hội này Lâm Anh liền rời khỏi tầm khống chế của y, vừa mới rời đi liền xuất chiêu tấn công. Thanh kiếm trong tay luôn không rời được Lâm Anh rút ra, dứt khoác chỉa về phía y. Chiết Vu tay không đỡ chiêu, vì khoảng cách quá xa lại không thể tiếp cận cầm lấy pháp bảo quạt Ngọc Nhật nên y có phần yếu thế. Đấu một lúc lâu, kết quả không ngoài dự đoán, Chiết Ân thua trận lại còn bị hắn đâm cho một kiếm vào bả vai, máu chảy ướt cả một góc y phục. Nét mặt Chiết Ân không đổi chỉ có điều gương mặt đã chuyển sang màu trắng nhợt nhạt. Y im lặng nhìn hắn. Ngay cả khi y bị thương thanh kiếm trong tay Lâm Anh vẫn không buông xuống, luôn trung thành chĩa về phía y. Hắn lạnh lùng, không màng đến y có bị thương thế nào mà chỉ tập trung vào vấn đề của mình, hắn hỏi:
“Người đang ở đâu?”
Chiết Ân cười khẩy một tiếng, nhìn Lâm Anh đầy thách thức, nói:
“Không có ai cả, ngươi hôm nay vào Chiết gia ta không nói không rằng lại còn đả thương ta? Ngươi muốn tìm người, rồi người đâu? Người đâu... người đâu?”
Chiết Ân ra sức diễn cho tròn vai. Dù sao cũng đã bị thương lại còn trượt mất luôn cả con mồi, đâu thể lại để tổn thất thêm một tên bằng hữu nữa kia chứ. Dù sao nơi này cũng là Phiến Công phái, dù hắn có đuổi đến đây, có khẳng định là y bao che, vậy thì sao? Tất cả Chiết Ân đều có thể đạo lộn thị phi nếu hắn muốn. Bắt buộc trong tình thế này Lâm Anh cũng chỉ có thể rời đi mà thôi.
“Được, ngươi cứ bao che nhưng ta nói cho người biết, kẻ đó có lai lịch bất minh, chính phái ta không thể dưỡng, ngươi tự mình xem xét. Cáo từ.” - Lâm Anh cảnh báo.
Hắn vừa nói, ánh mắt đăm đăm nhìn y không rời. Từ bên trong nó y cũng có thể đọc ra hết suy nghĩ của hắn, tất cả chỉ hận không thể đem y đâm chết. Không chần chừ lâu, Lâm Anh đã rời đi. Chiết Ân cũng phần nào hiểu được lời hắn cảnh báo, chỉ là bằng hữu tình thâm làm sao thấy Du Tân bị cảnh truy đuổi mà y có thể làm ngơ được kia chứ.