Chỉ Vì Yêu Người

Chương 36: Chương 36: Nói xấu




Chiết Hinh đảo ánh mắt dùng cách nhìn mới mẻ dành cho Lâm Anh. Thiếu niên trông cũng thật thẳng tính. Những lời nói so với suy nghĩ của ông ta cũng chẳng khác nhau gì nhiều. Chỉ là có chút muộn phiền, Chiết Hinh chưa từng nghĩ nhi tử của mình lại như vậy. Nhưng rồi thời gian sẽ thay ông dạy dỗ thiếu niên tùy hứng. Nó sẽ vùi dập thiếu niên ấy đến tận cùng, những thất bại và nỗi đau sẽ không có điểm dừng, chúng chỉ ẩn nấp và chờ đợi thời cơ để xuất hiện.

Chiết Ân rồi sẽ biết được, thứ y muốn hay không muốn ở những thời điểm bất buộc cũng phải làm.

Chiết Hinh nhẹ lắc đầu, ông nhấp thêm ngụm trà, nhẹ giọng nói tiếp:

“Nhi tử nhà ta, đương nhiên ta hiểu nó nhất. Không chỉ có như vậy mà còn ham chơi, vô lại, rất thích đi tìm thú vui khuê các. Ta biết, nhưng vạn sự đều tùy vào duyên số. Rồi sẽ có một ngày chính cuộc đời này sẽ dạy nó thay vì tên phụ thân bất lực như ta. Nhưng này Lâm Anh, ta hi vọng ngươi cùng nó hòa thuận ngồi lại nói chuyện vì Trung Nguyên.”

Chiết Hinh dừng lại, thở dài một hơi rồi tiếp tục:

“Vũ Minh khi nãy có nói chuyện với ta, hắn vốn dĩ sợ việc cuốn bí kíp bị tiết lộ. Nhưng khi thuở Trung Nguyên khai sinh, tam trụ võ lâm đối với những việc này đã tỏ rõ mồn một. Phụ thân ngươi vốn chỉ muốn thử sức của các ngươi mà thôi. Nhưng vì thời gian không còn nhiều, ta trước mắt chỉ muốn đến đây để nắm rõ tình hình. Trước hết cho ngươi chút thông tin, sau đó lại đến việc quan sát và sắp xếp nội bộ. Vì thế, ta hi vọng các ngươi sẽ cùng nhau hợp tác, bỏ qua những vấn đề không đáng có này.”

Chiết Hinh lúc lại tường tận kể chuyện, lúc lại dùng ngữ khí ôn tồn nhắc nhở. Lâm Anh chỉ khẽ thùy mắt không đáp. Vì trong đầu Lâm Anh vốn đã có dự tính. Nếu lần tiếp đến thỏa thuận với Chiết Ân không xong hắn định bụng sẽ gửi thư về cho phụ thân xin được đổi người. Hoặc ngộ nhỡ không thể, y cũng muốn xin được tiếp thêm viện trợ.

Với đường lối hiện tại, Lâm Anh như kẻ mù tịt không biết rõ đường đi nước bước. Tất cả đều đối với hắn bằng một sự bí ẩn đầy vô tình. Thứ hắn có thể làm bây giờ chính là từ từ khám phá. Kẻ ở ngoài sáng luôn là kẻ chịu phải nhiều tổn thất bởi bóng tối rình rập. Nếu đã không thể ở được ngoài sáng thì Lâm Anh sẽ dùng một chút mưu kế để ẩn nấp ở bên trong.

“Vậy người nghĩ khi nào chúng sẽ lần nữa đến đây để lấy cuốn bí kíp?” Hắn tập trung hỏi vào vấn đề chính, hoàn toàn đối với lời nhắc nhờ không có để vào tai.

Chiết Hinh biết hắn đang né tránh nên cũng chẳng nói đến vấn đề ấy nữa. Ông suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Đại hội võ lâm của nửa tháng sau.”

Phải, chính là thời điểm mà hùng phương khắp nơi tụ họp đông đủ, cũng là sự hỗn loạn “có trật tự” của võ lâm. Nếu một “con kiến” đi sai hàng thì tức khắc tất cả phía sau sẽ theo đó mà nháo nhào hỗn loạn.

Những môn phái có tiếng tâm lúc đó sẽ rơi vào tầm ngắm. Thời điểm tốt nhất để dậy sóng Trung Nguyên, lập lại trật tự của võ lâm. Ma phái sẽ không còn phải trốn chui trốn nhủi ở vùng đất khô cằn gió các, nơi cách xa vùng đất màu mỡ mang tên Trung Nguyên.

Thế sự căng thẳng đến cực độ, thời điểm đó sẽ không còn đơn giản là “cuộc mai mối” mà Lâm Anh vẫn còn hay nói đến.

Hắn suy tư, nói:

“Lâm Anh có xin phụ thân ở lại Kinh Môn không tham gia đại hội. Phụ thân cũng đã chấp nhận. Lúc đó khi chúng kéo đến đây để gây bất lợi đoạt đi bí kíp, Lâm Anh cũng có thể chống đỡ.”

“Ngươi sai rồi. Trước khi đến đây ta cũng đã đi đến phủ minh chủ và bàn qua một chút với huynh ấy. Thứ cội nguồn là võ lâm bát nháo ngoài kia thì làm gì có đến một Kinh Môn nhỏ bé. Nơi này chỉ là một bước tiến nhỏ mà thôi. Bọn chúng gây ra hỗn chiến nhất định tầm ngắm không chỉ ở nơi này. Đương nhiên, việc chiến sự là điều khó tránh được. Lúc đó chỉ cần phủ minh chủ đại diện là các ngươi và ta ra dàn xếp e là mới dịu được. Cũng vì thế, Kinh Môn nên được bảo vệ nhưng không phải bởi ngươi.”

Một hồi dài dòng cuối cùng cũng quay về vấn đề, mà chính xác chính là Lâm Anh phải đến đại hội võ lâm. Đại hội kéo dài chỉ vỏn vẹn một tháng trời, nhưng trong thời gian ấy không biết bao nhiêu chuyện sẽ xảy ra.

Lâm Anh chau mày khó hiểu, suy nghĩ một chút liền hỏi:

“Tại sao chúng ta không mang cuốn bí kíp về phủ minh chủ để bảo vệ thay vì cứ để ở một nơi không an toàn lại còn phân tán lực lượng của ta?”

“Không phải là không muốn mà là ngay cả chưởng môn các đời và phụ thân ngươi còn không biết chính xác vị trí của nó đang nằm ở nơi nào tại Kinh Môn. Nếu thật sự phải tìm, e là đào xới cả nơi này mới có thể tìm thấy.” Chiết Hinh tận tình giảng giải.

Thế cục và sự thật càng lúc càng phức tạp hơn Lâm Anh đã tưởng tượng. Những bí ẩn ngay cả người đương thời còn khó mà biết được vậy thì tầng lớp hậu bối về sau này đã có ai hiểu được tường tận.

“Lâm Anh cho rằng nơi này cứ việc để cho Tống Quan đệ tử của phủ minh chủ ở đây trông coi. Lâm Anh sẽ cùng Chiết Ân tham gia đại hội.” Cho đến cuối cùng Lâm Anh vẫn lựa chọn Chiết Ân làm kẻ đồng hành. Đứng trước mối nguy ngại về sự thay đổi bất ngờ ở phía trước Lâm Anh thà rằng chịu phải ấm ức còn hơn là lãnh lấy một kết quả ê chề.

Chiết Hinh nghe được lời của hắn thì vui vẻ cười một trận. Cuối cùng Lâm Anh cũng có thể cùng Chiết Ân làm nhiệm vụ.

“Ngươi tính rất phải, như bọn ta đã nghĩ. Vậy thì sắp tới trước đại hội bốn ngay liền quay trở về. Còn hiện tại cứ ở lại dưỡng sức.” Chiết Hinh nói.

“Lâm Anh đã rõ.” Hắn điềm đạm, cung kính đáp lời.

Chiết Hinh đứng lên gật nhẹ đầu rời đi, trước khi đi còn không quên cười nhẹ một cái.

Đôi chân ung dung rảo bước trên con đường đầy sỏi dẫn đến nơi hậu viện quen thuộc vốn đã từng đặt chân đến.

Chiết Hinh lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.