“Tình yêu của ta như từ sớm đã được định đoạt, đã được cho vào tay của “người“. Ta trước nay yêu chưa từng nghĩ sẽ hối hận. Cuộc đời ta cũng chưa từng nghĩ sẽ rời xa người mà ta yêu thương. Dẫu chỉ nắm chắc có mấy phần nhưng ta vẫn sẽ bám trụ. Rồi cũng sẽ có một ngày Trung Nguyên và Ma phái xảy ra một trận chiến lớn. Lúc đó cho dù thắng hay bại, vinh hay nhục ta đều sẽ ở bên “người” không rời. Còn về phần huynh, e là phải đối đầu rồi. Thôi thì gặp được lúc nào vui lúc đấy, cạn đi.”
Du Tân cảm thán, lo lắng rất nhiều. Châm ngôn sống nghe cũng có vẻ đơn giản, qua được ngày nào hay ngày đó. Tương lai thì không thể đoán trước, hứa hẹn cũng chỉ là hư vô. Có những cái tưởng chừng như đã nằm ngay trong tầm mắt nhưng cũng chẳng thể nào nắm bắt được. Thế sự nhiều năm luôn xoay chuyển không có hồi kết. Lòng người chưa chắc vẫn còn nguyên vẹn. Tình bằng hữu hay là tình yêu thương, chi bằng hôm nay ta sống cho hết mình, đến ngày mai lại đón nhận bão giông...
Chiết Ân đưa bình hồ lô lên cạn. Lời lẽ đầy chí lí của Du Tân như khai sáng được y. Chỉ là thiếu niên bình thường vui vẻ lại có phần trẻ con ấy vậy mà lại đối với những chuyện tình cảm và thế sự tỏ rõ mồm một. Y cư nhiên lớn hơn hắn tận mấy vòng lặp bốn mùa lại chẳng thể nào nhận ra.
“Ngươi học đâu ra những lời nói hay như vậy? Nhớ lúc mới gặp nhìn ngươi cũng oai đó, nhưng quá mức trẻ con. Có phải ăn được mấy cái tát của Cố Nhu Vân ngươi đã ngộ ra chân lí không?”
Chiết Ân một tâm trạng rối bời nhưng vẫn hàm tiếu trêu ghẹo. Thôi thì y làm như lời hắn nói vậy, vui vẻ sống vui từng ngày, được lúc nào hay lúc ấy.
“Trong mắt huynh tiểu đệ ta tệ vậy sao? Đúng là đáng buồn.” Du Tân bĩu môi nhấp vào ngụm rượu. Cả người lảo đảo cũng sắp không trụ nổi. Từ lúc trở về từ quán rượu cho đến bây giờ hắn cũng đã uống đến ba bình hồ lô. Một lượng lớn hơn bình thường, đối với thiếu niên ngày thường ít đụng chạm đến lại khó mà chống đỡ. Du Tân mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt cũng dần giống với kẻ đối diện mà lờ đờ ngu muội.
Chiết Ân lại không mấy để ý, y đối với chuyện say rượu không có chút lo ngại. Đã uống thì nhất định phải say, mà đã say rồi thì cũng đình chịu thôi. Y biết làm gì bây giờ?
“Đúng vậy, ngươi trong mắt ta là như vậy.” Chiết Ân đáp lời.
“Thôi được rồi, huynh đừng có mà dài dòng. Nói, nói đi, có phải huynh đã thích ai rồi có đúng không?” Du Tân say rượu không kiêng dè mà hỏi.
Đôi tay buông lỏng trên phiến đá trước mặt, lâu lâu lại “hước” lên một tiếng như mất nghẹn. Chiết Ân bên cạnh cũng chỉ mới ngà ngà say thôi, thế nhưng bằng một thế lực nào đó đã mang đến cản đảm khiến y lần đầu tiên dám mang chuyện mình thích một ai đó cho kẻ khác nghe.
“Phải, ta có cảm giác với một người. Kẻ đó thứ gì cũng tốt, cũng giỏi, chỉ có mỗi tính tình hơi khó chịu. Hắn như ánh mây trong xanh, lạnh lùng, thanh cao khiến ta tự cảm thấy thấp bé trước hắn, thật sự khó mà với đến được.”
Tình trạng của y là như vậy, chung quy chỉ là sự xa cách và không nhận ra rõ bản thân có thật sự yêu thích hay không. Du Tân đang gục gật trên phiến đá thì ngồi dậy. Ánh mắt vẫn không còn minh mẫn nhưng lời nói ra lại quá đỗi thấm thía khiến Chiết Ân khó mà phủ nhận. Hắn nói:
“Huynh có cảm giác gì khác lạ, cảm giác được chinh phục và bảo vệ không. Huynh có muốn cùng tên đó lên giường không? Huynh có muốn cố chấp theo đuổi không? Huynh có lựa chon vậy thì chọn cho thật tốt.”
Cảm giác? Lên giường? Lựa chọn?
Những từ ngữ mà Chiết Ân chưa từng phơi bày được ý nghĩa trong nó. Tuy thô nhưng nó thật, thật nhất là đối với suy nghĩ của chính y và Du Tân. Bởi lẽ họ là những người có lòng ham muốn cao, lại muốn được bao bọc.
Chiết Ân nhìn lại bản thân, y bất giác cảm nhận xa cách. Y đã không còn là Chiết Ân của năm xưa. Vì ai, vì ai mà khiến y phải thay đổi như vậy? Và không ai khác, câu trả lời chỉ có mỗi hai chữ “Lâm Anh” mà thôi.
Vướng phải thứ tình yêu chết tiệt này thật tồi tệ. Chiết Ân càng nghĩ lại càng giận. Y mạnh tay ném luôn bình rượu hồ lô vào vách động. Âm thanh vỡ nát vang lên chứa lại một chút dư âm của vách động vọng lại. Ấy vậy mà Du Tân ở bên này đã say đến gục ngay trên bàn, quên cả trước sau.
“Ngươi nghĩ xem ta nên tiếp tục với những thứ vốn đã định không phải là của chính mình không?”
Lời nói phát ra, lại không một âm thanh đáp lời. Chiết Ân nhìn qua Du Tân đã say bí tỉ mà lắc đầu. Câu nói cũng lặp lại nhưng nào có ai để tăm đến. Có lẽ câu trả lời ấy vốn định đã để dành cho y. Càng sẽ không có chuyện trốn tránh hay ruồng bỏ. Vì chuyện của chính mình chung quy cũng là nên để bản thân tự mình giải quyết và đưa ra đáp án. Lời khuyên có thể họ sẽ nghe nhưng liệu họ có ngấm và làm theo?