Mỗi độ xuân về, hoa đào lại bung sắc thắm.
Gió xuân nồng nàn lùa qua ô cửa sổ để ngỏ, từng ngóc ngách trong căn phòng như
phảng phất một mùi hương ngây ngất đặc biệt chỉ đêm xuân mới có.
Khi mang thai, thân nhiệt của phụ nữ sẽ cao hơn người bình thường, thế nên Cố
Minh Châu chỉ mặc độc một chiếc áo phông mỏng manh lượn tới lượn lui trong
phòng, cô gấp gọn quần áo mùa đông, đóng thành thùng, rồi lại sắp quần áo mùa
hè để ra một bên, định bụng mai đem phơi.
Bây giờ Dung Lỗi không quen làm việc ở thư phòng như trước nữa, mà anh thường
cắm chốt ngay tại sofa trong phòng ngủ, đùi đặt laptop, chốc chốc lại ngẩng lên
ngó chừng cô một cái. Cửa phòng thay đồ để mở toang, mọi hành động thu dọn chậm
rì của cô không thể lọt qua mắt anh.
Ngoài ban công, Dung Dịch đang nô đùa quậy phá.
Cánh cửa phòng sổ phòng Dung Nham đột ngột mở xoạch một cái, kèm theo đó là
tiếng nghiến răng kin kít của cậu chàng vọng vào màn đêm, “DUNG, DỊCH!”
“Dạ!” Dung Dịch lảnh lót đáp lại chú Hai.
“Muốn ăn đòn hả? Biến ra chỗ khác mà chơi! Phiền chết đi được!”
“Vậy chú cho cháu vào chơi với chú Tư một lúc, một lúc thôi!”
Tiếng hét thê lương như phát rồ của Dung Nham lại vang lên: “Anh! Anh xích
thằng ôn con nhà anh lại cho em! Bằng không em quẳng nó xuống lầu bây giờ!”
Tiếng Dung Nham rõ to, song để đáp lời cậu em. Dung Lỗi đã đứng dậy, khóa trái
cửa sổ phòng mình lại.
Bên ngoài chỉ còn loáng thoáng tiếng cười khanh khách của Dung Dịch.
Từ vườn hoa dưới nhà vọng lên tiếng gắt của ông cụ: “Mày vừa bảo quẳng ai xuống
đấy hả Dung Nham?”
“…” Dung Nham nín bặt, không dám ho he.
Dọn dẹp cũng gần xong, Cố Minh Châu mới lê ra khỏi phòng thay đồ, “Chồng ơi lại
đây nào.”
Dung Lỗi lập tức quẳng máy tính sang một bên, xông xáo chạy vào, giúp cô chuyển
mấy thùng nhựa đã sắp sẵn.
“Mệt không em?” Hôn lên chân tóc mai rịn ướt mồ hôi của cô, anh hỏi với giọng
xót xa.
“Có mệt đâu,” Cố Minh Châu vừa lắc đầu vừa xắn tay áo, “Chỉ nóng thôi.”
Tay áo vừa mới xắn lên, anh lại kéo xuống rồi ôm cô bước ra ngoài, “Ngày nào mẹ
anh cũng phàn nàn với anh việc em ăn mặc phong phanh. Xuân sang nên mặc kín
đáo, thu về đừng vội thêm áo. Vợ à, em vừa đổ mồ hôi, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh
đấy. Con gái chúng mình đã biết đạp chưa hả em?”
Bàn tay anh lại xoa lên bụng Cố Minh Châu làm cô ngứa râm ran nhưng cũng thấy
anh thật đáng yêu quá chừng, cô cười đánh anh: “Ai bảo là con gái nào?”
Dung Lỗi nghiêm nghị, xoay mặt cô lại, “Anh bảo đấy! Là con gái thật mà! Có lần
anh nằm mơ thấy thế rồi!”
Cố Minh Châu phá lên cười, “Ờ ừ, em tin anh. Thực ra em cũng mong nó là con
gái. Dung Dịch nghịch quá chừng, cứ nghĩ đến việc sắp sinh thêm một ông trời
con nữa là em lại sởn gai ốc.”
Dung Lỗi cũng bật cười rồi ôm cô thêm chặt. Hai người chẳng ai nói câu nào, chỉ
có cơ thể là hơi đung đưa theo vòng tay của anh.
“Hình như Dung Dịch rất thích bắt nạt Nham Nham thì phải.” ở ngoài, tiếng gào
thét của Dung Nham chen lẫn tiếng cười đùa lanh lảnh của Dung Dịch văng vẳng
lọt vào tai Cố Minh Châu.
“Dòng dõi nhà anh, ai cũng có cái tính đấy, càng thích ai, càng muốn bắt nạt
người đó.”
“Á à, hèn gì anh toàn bắt nạt em thôi!”
“... ừ thì anh yêu em mà lại.” Đặt tay lên chiếc bụng hơi nhô cao của vợ, anh
trìu mến vuốt ve, “Vợ ơi, con gái đặt tên gì thì hay nhỉ?”
“Dung Dịch đề nghị nên đặt là Dung Nạp hoặc Dung Lượng.” Cố Minh Châu khẽ bật
cười. Trán anh tì vào mang tai cô cũng run lên vì cười.
“Vợ này, bữa nọ anh và bố đã bàn bạc rồi. Đứa nhỏ này sẽ mang họ của em nhé.”
Dung Lỗi dịu dàng nói.
Cố Minh Châu ngẫm ngợi một lúc song vẫn thấy không ổn, “Đứa thứ hai nhà Cố Yên
mang họ Cố là bố em đã mãn nguyện lắm rồi. Chẳng cần phải thế đâu, em biết bố
mẹ làm gì cũng thấu tình đạt lý, nhưng có lẽ trong lòng hai cụ vẫn bận tâm vấn
đề này. Đâu cần phải vậy.”
“Thế... giả sử con trai thì sẽ mang họ Cố, còn con gái sẽ theo họ của anh.”
Cố Minh Châu gí ngón tay vào trán anh, “Ở đâu ra cái loại như anh!” Dung Lỗi
bật cười, ngậm luôn ngón tay cô, nhẹ nhàng hôn hít.
Hai vợ chồng rủ rỉ rù rì nói toàn những chuyện vặt vãnh hàng ngày nhưng cũng
rất đỗi hạnh phúc. Ngoài kia, hương xuân nồng nàn.
Có lẽ diện mạo của tình yêu không được đẹp đẽ như người đời vẫn tưởng, hoặc
biết đâu thực ra nó chỉ đang khoác lên mình lớp áo giản dị không hề bắt mắt, để
rồi bao lần vô tình đi lướt qua nhau giữa mênh mông biển người.
Bạn thân mến, lần sau nếu gặp, xin hãy giữ chặt nhau. Cám ơn.