Có men say trong người đâm ra Cố Minh Châu trở
nên nhu mì dễ bảo hơn thường ngày. Trong lúc Dung Lỗi lái xe thì cô lại nhìn
anh với đôi mắt không hề chớp, gương mặt gối lên cánh tay, người co lại như một
con thỏ đang nghiêng mình dựa vào thành ghế.
Dẫu anh vẫn vờ ngây ngô như không thấy, cái nhìn xa xăm hướng về màn đêm trải
dài như vô tận.
Cách đây không lâu, Dung Lỗi có mua một căn hộ chung cư gần Hữu Dung, nhiều hôm
tan làm về muộn anh thường tạt qua đó. Bụng bảo dạ đã gần một giờ sáng, bây giờ
đưa cô về đâu cũng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người ta, anh phân vân, thế rồi
quyết định đưa cô về căn hộ của mình, nghỉ tạm qua đêm.
Vừa bước chân vào cửa, Cố Minh Châu liền tỏ ý muốn đi tắm, trông có vẻ tỉnh táo
khác thường. Dung Lỗi bế bổng cô đưa vào phòng ngủ. Anh đặt cô nằm yên vị trên
giường, tấn mép chăn cẩn thận rồi giơ một ngón huơ huơ trước mặt: “Mấy đây?”
“Còn lâu em mới nói cho anh biết.” Cố Minh Châu quay ngoắt mặt đi sau một hồi
căng mắt nhìn, giọng điệu nghiêm túc ra trò.
Dung Lỗi thở dài đoạn khom người choàng ôm cô. Anh thì thầm khe khẽ, khẽ đến
nỗi không thể nghe được: “Ỉn ngố...”
Cố Minh Châu giữ rịt lấy anh không chịu buông ra, anh bèn nằm xuống, ôm trọn cả
cô lẫn tấm chăn vào lòng, nhẹ nhàng âu yếm.
“Em mệt...” Im lặng một lát, cô thở dài thườn thượt, giọng ảo não nói: “Em mệt
lắm...”
Có lẽ bởi đêm đã về khuya, màn đêm cô tịch mà lại đẹp đến nao lòng, tiếng nói
của cô gợi lên trong anh một nỗi buồn xót xa chẳng biết phải làm gì hay nói gì.
Anh siết chặt vòng tay, vừa vỗ về vừa an ủi, “Được rồi... ngoan nào, mau ngủ
đi.”
Cố Minh Châu hậm hực dụi vào người anh: “Anh thì biết cái gì...”
“Sáu năm qua em luôn đợi anh... chưa bao giờ em hết yêu anh, chưa một lần... Em
không thích Phương Phi Trì, chẳng thích tẹo nào... Em đợi anh về, em chỉ cần có
anh, chỉ mình anh thôi,” anh ôm ghì cơ thể đang vùi trong chăn của cô. Tiếng
nói thốt lên càng thêm phần rầu rĩ, “Đá ơi, đừng xa em...”
Trong bao hiu quạnh với màn đêm lạnh giá cô liêu, giọng nói mềm mại của người
con gái ấy giống như một bàn tay mảnh dẻ đang nắm chặt quả tim ai đó, dần dà
siết chặt nắm tay khiến trái tim vốn đã não nề vì thương tích của anh rách toạc
rướm máu.
Trong màn đêm buốt giá, ngọc mềm hương thoảng.
Càng nghe ỉn con trong lòng mình ấm ức giãi bày về những nhớ nhung trong suốt
sáu năm qua, Dung Lỗi càng trở nên trầm lặng.
Hình như quãng thời gian sáu năm dài đằng đẵng đang vùn vụt lướt qua trước mắt
theo từng lời cô nói. Thực ra những đớn đau mà cô kể nào phải lòng anh không
khắc sâu, thậm chí anh thấm thía điều đó hơn ai hết. Dưới bầu trời xanh trong
của nước Úc, không một giây phút nào là anh thôi nhớ về cô. Những đôi uyên ương
yêu nhau say đắm, một khắc chia ly đủ làm họ hoang mang rối bời. Vậy mà anh và
cô lại trời nam đất bắc mỗi người một nơi những sáu năm.
Cơn đau nhức nhối làm thời gian cứ đằng đẵng trôi, hơn hai ngàn ngày đêm, chưa
bao giờ Dung Lỗi có được một lần tròn giấc. Tất cả những vị bác sĩ tâm lý tài
giỏi bậc nhất của Úc đều bó tay với căn bệnh mất ngủ của anh, anh phải ru ngủ
lòng mình bằng những viên thuốc an thần cốt để duy trì quãng thời gian ngủ nghỉ
cơ bản và thiết yếu nhất của con người.
Fay từng lo lắng hỏi anh rằng: Kevin à, có phải vì anh mải nghĩ nhiều thứ quá
nên khó ngủ đúng không?
Lúc đó, anh đã hờ hững lắc đầu.
Anh không muốn ai biết rằng vào mỗi đêm thao thức khó đưa giấc, chỉ cần anh
thiếp đi một chút thôi, là những khát khao từ chính tiềm thức bị dằn nén mỗi
khi tỉnh táo kia sẽ ào đến, đập tan cái ý chỉ như chút hơi tàn của anh, rên
xiết theo từng tín hiệu phát ra từ đáy tâm can anh: “Minh Châu... anh nhớ em
biết mấy”.
Ngủ là quãng thời gian để tinh thần và thể xác được thả lỏng, sở dĩ Dung Lỗi
không ngủ được là bởi anh không thể thả lỏng bản thân, anh cần nhiều, nhiều lắm
những sức lực để ngăn chặn quá khứ kia cứ ùa về quấy nhiễu mình.
Đời này còn gì đau đớn hơn việc: Anh hận em, anh hận em nhiều đến nỗi chỉ nhắc
đến thôi cũng không nổi, thế nhưng... anh lại quay quắt trong nỗi nhớ em, suốt
sáu năm tròn, chưa đêm nào nỗi nhớ đó chịu nguôi ngoai để anh có được giấc ngủ
yên.
Sáu năm trước, chính Cố Minh Châu đã vung dao giết chết chàng trai trẻ si tình
giàu nhiệt huyết và cháy bỏng ước mơ đó.
Trong suốt sáu năm, Dung Lỗi đã gom góp sức lực để vùng lên. Anh đã trở thành
người đàn ông trầm tĩnh, có quyền có thế, một người đàn ông thận trọng, kín đáo
và khó dò, có thể hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển - đúng như mong mỏi năm nào
của cô.
Sáu năm sau, tình cũ trỗi dậy khi gặp lại người xưa, trong một đêm bình yên
nhường này, cô đã gỡ bỏ lớp áo giáp phòng bị để nép vào lòng anh, cho nỗi nhớ
yếu ớt thốt ra thành lời. Ấy vậy mà nỗi hận thù trong anh càng trở nên mãnh
liệt hơn cả sáu năm về trước: anh cứ ngỡ chỉ mình anh là người sống dở chết dở
suốt sáu năm qua, thì ra vẫn còn có em. Quãng thời gian sáu năm đẹp đẽ nhất đời
người chỉ vì sự cố chấp của em mà con tim đôi mình thành ra tan nát. Còn em,
thậm chí trong chuyện này em cũng không hề hối hận lấy một mảy may. Dường như
tất cả những gì trải qua là do anh đáng phải chịu!
Anh hận em, Cố Minh Châu!
Vào một đêm gần về sáng tối tăm nhất song cũng êm đềm nhất, Cố Minh Châu cứ nói
thì thầm như thế rồi ngủ thiếp đi, vầng trán đầy đặn mịn màng của cô kề sát
vùng yết hầu mềm mại của anh, hai người âu yếm ngã vào nhau.
Chẳng rõ tự lúc nào Dung Lỗi đã rúc vào chăn, một cánh tay vòng qua gáy, ôm tấm
lưng cô, tay kia ôm trọn chiếc eo thon. Anh đang ngủ ngon lành. Kể từ cái đêm
ngất ngây trong cảm xúc của men say nọ thì đây là lần thứ hai Dung Lỗi được an
giấc trong suốt sáu năm trời.
Vào lúc bình minh, khi mặt trời vừa nhô, sương giá phủ khắp. Từng giọt sương
vương trên ngọn cỏ lấp lánh dưới nắng mai như vô vàn hạt ngọc. Khu chung cư cao
cấp chìm trong bốn bề tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới có người đánh xe đi làm, xe
lướt qua cổng chính của khu nhà êm như ru.
Khoảnh khắc Cố Minh Châu mở mắt trong cơn đau đầu như búa bổ ập đến, các hoa
văn họa tiết xấu mù trên trần nhà đang xoay tròn trước mắt, dịch dạ dày trào
ngược đưa vị đắng ngắt lan khắp vòm miệng. Cô bỗng đẩy phắt người đang nằm đè
lên mình ra, đoạn bụm miệng nhảy dựng khỏi giường, khổ nỗi tấm chăn
lại quấn vào mắt cá chân khiến cơ thể bị hẫng rồi ngã chúi đầu,nửa
bên người đập bộp xuống nền nhà, đau điếng.
Dung Lỗi liền bật dậy, lao đến đỡ cô, nhưng cô lại xua tay, đẩy anh ra rồi chạy thục mạng vào nhà vệ sinh, nhoài
người trên bồn cầu, sau một tiếng ọe là bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Dung Lỗi đi chân trần theo vào, một tay vén tóc cô lên, tay kia vỗ lên tấm
lưng.
Sau một phen quáng quàng nôn ra cả dịch mật, những ngón tay thon dài bấu chặt
vào thành bồn đã trở nên trắng bệch.
Dung Lỗi nhíu mày, gỡ ngón tay cô ra. Đặt cô ngồi lên đùi mình, anh giơ tay rút
chiếc khăn, nhẹ nhàng lau nước mắt nước mũi và cả vết nôn tèm lem trên khuôn
mặt cô.
Cố Minh Châu không ngừng nôn khan như một mỹ nhân ngư đang thoi thóp thở ra bọt
nước, một bàn tay bấu chặt vào lưng anh, cơ thể lẩy ba lẩy bẩy trong cơn nhức
nhối.
“Sao mà uống nhiều thế hả?” Khuôn mặt tái nhợt dần lấy lại vẻ bình thường, Dung
Lỗi dìu cô dậy rồi đưa cô một cốc nước súc miệng, tay vẫn ân cần vỗ lên lưng.
Một người giỏi kiềm chế bản thân như cô ấy, vậy mà lại để xảy ra tình trạng như
tối ngày hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tuy chân tay vẫn còn bủn rủn nhưng cô đã lấy lại tinh thần tỉnh táo như bình
thường, “Chuyện vặt ấy mà,” Tiếng cô khàn đi sau lần nôn mửa, súc miệng xong,
cô chỉ cho anh một câu giải thích gọn lỏn: “Sức khỏe của bố em không được tốt
lắm.”
Dung Lỗi dợm mở miệng hỏi cặn kẽ xem bệnh tình thế nào thì cô đã ngước lên, đưa
mắt nhìn anh qua tấm gương, cười bảo, “Em đỡ hơn rồi. Giờ em phải tắm cái đã.
Anh muốn ở lại xem không?”
Hiển nhiên, khi đã khoác lên mình lớp vũ trang dày cui, ẩn mình an toàn sau bộ
giáp sắt bất khả xuyên thấu xong, cô lại bắt đầu trò chọc ghẹo ngẫu hứng của
mình. Trong cái nhìn lạnh lùng của anh đượm nét chán chường, anh vất chiếc khăn
đang cầm trên tay xuống bồn rửa mặt rồi bỏ ra ngoài. Để lại sau lưng là ánh mắt
cô âu yếm dõi theo bóng hình cao lớn của anh qua tấm gương, nụ cười cứ tủm tỉm
trên môi.
Dung Lỗi tắm táp qua loa ở gian nhà tắm bên ngoài.
Trong lúc chờ đợi, anh hâm nóng hai cốc sữa, nhiều phút trôi qua mà vẫn chưa
thấy bóng dáng cô đâu. Anh không yên tâm nên đẩy cửa bước vào, vừa lúc gặp cô
bước ra. Tay bận giữ khăn lau mái tóc ướt rượt, trên người tròng chiếc áo phông
có mũ rộng thùng thình của anh, ống tay xắn đến tận cùi chỏ, gấu áo dài
như mặc váy, trùm qua mông chạm đến cặp đùi thon thả trắng ngần.
Anh dợm quay ra thì Cố Minh Châu gọi giật anh lại: “Đá này, chúng mình nói
chuyện cái đã.”
Sáu năm qua đi, lại một lần nữa cô ấy nói ra câu đó với khuôn mặt lạnh tanh và
nụ cười nhạt: “Đá này, chúng mình nói chuyện cái đã.” Hình như Dung Lỗi đang
quay về cuộc nói chuyện cuối cùng của họ vào sáng ngày hôm đó. Và cũng y như
vậy, Cố Minh Châu ngồi bên mép giường, lạnh lùng dứt khoát đòi chia tay. Lúc
này, trái tim anh như bị đớp cho một nhát bởi một con thú nhỏ mà hung tợn. Lòng
anh găm đầy mảnh vỡ, đau khổ tột cùng, mà vẫn cố nín nhịn để lặng lẽ gật đầu.
Cố Minh Châu thẳng thắn thừa nhận những gì đã nói bởi men say tối qua, thế rồi
cô buông một câu như thể tự giễu: “Sao bây giờ nhỉ? Đúng là rượu vào lời ra.”
“Mượn rượu làm càn thì có.” Dung Lỗi nói ráo hoảnh, pha vẻ giễu cợt, như thể đây
chẳng phải chuyện liên quan đến mình.
Khoác cho mình vẻ ngoài bình thản là thế nhưng trong lòng cô đã thoáng hoảng
hốt.
Dung Lỗi thay đổi nhiều quá thành thử cô không hiểu nổi thái độ hiện tại của
anh. Cố Minh Châu thầm nghiến răng, bụng bảo dạ đành nghĩ gì thì nói nấy vậy.
Thì chẳng phải dì Nguyễn đã từng dạy cô rằng: những lúc không biết nói gì, ta
hãy cứ nói thật.
“Em... muốn về với anh như trước kia.” Dưới ánh nắng rực rỡ, vẻ trầm ngâm của
anh làm Cố Minh Châu bỗng nhụt hết cả ý chỉ làm một bài ca về nỗi day dứt và
nhớ nhung da diết, thậm chí cô còn thấy sượng sùng, phải mất
một lúc lúng ba lúng búng như ngậm hột thị, cô mới thốt được ra câu trên.
Thay vì phản ứng dữ dội, khóe miệng anh hơi cong lên, nhướn mày hỏi: “Tại sao?”
“Em vẫn còn yêu anh.” Cố Minh Châu gật đầu, từ tốn song
cũng rất kiên định.
Ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, ánh mắt Dung Lỗi nhìn cô rất bình tĩnh, mãi sau
mới lên tiếng hỏi: “Năm xưa, khi Lương Phi Phàm đồng ý cứu
bố em, em có từng hối hận không Cố Minh Châu? Giá như em chịu khó đợi đến lúc
đó thì chúng ta đã chẳng cần chia tay.”
Cố Minh Châu lắc đầu, “Sự tình đã thế rồi, dù sau đó ai là người cứu bố em và
làm thế nào để cứu bố em thì em cũng không thể nào tìm về cái tôi của trước đây
nữa.”
“Cái em đánh mất... là ước mơ của em, và cả anh nữa, bấy lâu nay, đã giây phút
nào em thấy hối tiếc về điều đó chưa?” Dung Lỗi nói vẻ khó tin.
“Ước mơ đó xa xỉ quá, em không cần.” Cố Minh Châu hít vào thật sâu, “Nhưng còn
anh... Dung Lỗi, em không nỡ, nhưng em chưa từng thấy hối hận, bởi lẽ con người
hiện tại của anh sống rất tuyệt vời, so với trước kia càng làm em yêu sâu sắc
hơn.”
“Em không cần ước mơ nên ngay cả ước mơ của anh, em cũng chà đạp luôn một thể?”
Nghe được câu trả lời của cô, anh thoáng sửng sốt rồi ngay lập tức phá ra cười
giễu cợt, “Bởi vì em không cần nên em mới biến anh thành kiểu
người mà em cần đúng không?”
Giọng cô cất lên líu ríu, “Trong hai người chúng ta phải có một người đủ mạnh
để trả giá cho việc đạt được ước mơ.”
“Vậy bây giờ cả hai chúng ta đều đủ mạnh rồi nhưng ai là người còn ấp ủ ước mơ
đây?” Anh buông thõng một cánh tay gác trên tay vịn ghế sofa, dường như vừa hạ
quyết tâm để nói ra, “Anh đã chẳng còn ước mơ nào nữa rồi, Cố Minh Châu ạ.”
Cho đến tận lúc này, Cố Minh Châu mới bước đầu nắm bắt được cốt lõi của cuộc
nói chuyện. Dung Lỗi đang trách cứ cô, cô chắc mẩm trong lòng như vậy rồi thầm
buông tiếng thở phào. May chăng còn trách nhau, cô chỉ sợ anh cứ giữ khư khư
trong lòng, chẳng phải yêu cũng chẳng hề hận khiến cô chẳng biết đường nào mà
lần.
“Em xin lỗi...” Cố Minh Châu chuyến sang vỗ về anh bằng lời xin lỗi khẩn khoản.
Dung Lỗi giơ tay tỏ ý cắt ngang lời cô, “Chuyện này tối qua em đã nói đủ rồi.
Bây giờ có lẽ chúng ta nên chuyển sang vấn đề khác, ví dụ như, nói về những dự
định sắp tới của em, hoặc, để anh nói về vấn đề của mình trước vậy,” Anh từ tốn
nói, “Anh muốn em biết rằng, ông nội muốn anh cưới cô con gái út nhà họ Điền,
anh đã đến tuổi lập gia đình rồi, vả lại hiện nay, anh và cô ấy qua lại với
nhau cũng khá thoải mái.”
Nhận ra ý tứ trong lời anh, trái tim cô khẽ run lên song vẫn cố gắng giữ giọng
mình thật bình tĩnh để đỡ lời: “Em biết, chuyện Điền Tư Tư cứ để em thu xếp. Em
đảm bảo sẽ không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai gia đình.”
Dung Lỗi cười vẻ chẳng bận tâm, anh đổi một tư thế thoải mái hơn trên ghế sofa,
vóc người vạm vỡ ngả ra sau. cố Minh Chân chợt nhận ra động tác đó mang ý ngầm
thừa nhận, có nghĩa anh đã đồng ý cho cô cơ hội. Con tim chợt rộn ràng hẳn lên,
bao năm rồi cô mới có cảm giác nhiệt huyết trong người cháy rạo rực.
“Đá...” Cố Minh Châu chẳng rõ mình nên nói gì, cố đè nén
trái tim đừng nhảy lên vì mừng vui, cô khẽ bảo: “Em cứ tưởng anh sẽ phải giận
em rất lâu nữa cơ.”
“Đâu nhất thiết phải vậy.” Dung Lỗi thản nhiên bảo, “Đối với anh, lấy em hay
lấy Điền Tư Tư đều như nhau cả. Đứng trên lập trường của người làm kinh doanh
mà nói thì đây cũng là một hình thức huy động vốn hợp pháp, em đã tốn sức níu
kéo anh như thế thì anh cũng sẽ cho em một cơ hội. Nhưng chỉ vậy mà thôi.”
Giọng điệu của anh nghe hời hợt song lại sắc cạnh như một lưỡi dao bén ngọt lộ
ra dưới ánh trăng lạnh lẽo trong đêm đông rét mướt, Cố Minh Châu đăm chiêu hồi
lâu, rồi lại chau mày cười ngọt nhạt, kế sau đó, cô sà ngay vào lòng anh, hai
cánh tay quàng qua cổ, ngửa đầu cọ mũi vào cổ anh, tỉ tê một câu ra chiều cam
chịu, “Vâng vâng... chính em đã ra sức níu kéo anh... đồ đáng ghét!”
Cách nói của cô cứ như thể là đang dung túng, thậm chí không thèm chấp nhặt với
một thằng nhóc nhỏ nhen ích kỷ, có lối nói gay gắt.
Nắng mai êm đềm, trong căn phòng lặng ngắt như tờ, Cố Minh
Châu nở nụ cười vui vẻ, thả lỏng người rúc vào lòng anh. Dung Lỗi vẫn giữ
nguyên dáng ngồi ban nãy, ánh
mắt sâu như lòng đại dương, cơ thể gồng lên từ lúc nào mà anh chẳng rõ, thế rồi
dần dà anh cũng thả lỏng mình theo hơi thở đều đều của cô.
Cho đến khi nắng dịu dần rồi tắt hắn, cứ ngỡ hôm nay là một ngày đông quang
đãng, chẳng ngờ lại trở trời. Cơn mưa tuyết đã ấp ủ mấy ngày đang lớt phớt rơi
bên ngoài ô cửa sổ dưới sắc trời âm u mịt mùng.
Lòng người cũng có khác nào thời tiết, thay đổi thất thường âu cũng là trời
sinh.
Cô gái đang ngồi trên đùi anh dần co người lại. Dung Lỗi cảm nhận được cái lạnh
buốt khi áp mu bàn tay lên bắp đùi để trần của cô. Anh liền bế cô lên, thả cô
vào chăn. Sau mấy phút ra ngoài, anh đã trở vào với cốc sữa nóng.
Cố Minh Châu ôm chăn ngồi ngẩn ngơ. Thấy anh đứng sát mép giường đợi mình, cô
mới ngoan ngoãn nhấp hai ngụm rồi nũng nịu báo: “Bụng ngang quá nên không muốn
uống.”
Sau một đêm say khướt, bây giờ hễ ngửi thấy mùi thức ăn là cô lại buồn nôn.
Dung Lỗi đành uống hết cốc sữa, đặt cái cốc không xuống bàn cạnh giường, anh
cũng nằm xuống, lẳng lặng kéo cô vào lòng, nhắm mắt chực ngủ bù một giấc.
Anh cứ lặng thinh từ đầu đến cuối khiến Cố Minh Châu cũng ngại gợi chuyện, cô
băn khoăn không biết có nên chủ động bắt chuyện với anh hay không nữa.
Con người hiện nay của Dung Lỗi đã trở nên thâm sâu khôn tả, hiển nhiên chẳng
còn gì để bàn. Mà kể như anh vẫn là chàng trai giản đơn như ánh mặt trời của
sáu năm về trước thì Cố Minh Châu vẫn sợ nhất dáng vẻ lầm lì của anh.
Cô vẫn ghi nhớ trong lòng lần đầu tiên anh làm mặt lạnh với cô.
Đó là một ngày thu mát mẻ cùng nắng chan hòa. Dọc con đường trong trường đại
học C, hai bên trồng toàn cây ngô đồng Pháp cao vun vút, nắng lọt qua vòm lá,
nhảy nhót đậu xuống bờ vai rộng của chàng trai trẻ, bóng nắng lốm đốm lung linh
y như trong một giấc mơ.
Lúc ấy Cố Minh Châu đứng trước mặt Dung Lỗi, vẻ hiên ngang hùng hổ, gằn giọng
nói rành rọt từng chữ, thắng thừng từ chối lời mời của anh: “Tôi, không, đi!”
Đó là chuyện xảy ra không lâu sau lần Cố Minh Châu thua cược Dung Lỗi. Phải làm
bạn gái anh do thua cược - đấy là nỗi ấm ức, bức xúc trong lòng Cố Minh Châu,
thành thử hễ Dung Lỗi nói gì là cô luôn bật lại, chỉ ước sao nghe được một câu
chia tay trong phút cáu giận nhất thời của anh để lấy lại sự tự do cho mình.
Quả thực lúc đó Dung Lỗi cũng điên tiết lắm, anh thích cô nhóc tài hoa, ngạo
mạn song cũng rất xinh đẹp này. Bên cạnh đó, càng ở lâu bên nhau, anh càng thấy
khó rời. Anh đã tự nhủ với mình, đây chính là viên ngọc quý mà mình cần, nhất
định phải nâng niu, trân trọng trên tay trọn đời này.
Thế nhưng cái tính bướng bỉnh của Cố Minh Châu quá thực nhiều phen khiến anh
phải đau đầu, ví dụ như ngay lúc này đây, anh đã dặn cô kỹ càng từ tận hôm kia
rồi, rằng ký túc của bọn anh tổ chức hoạt động tập thể, mời cô đến tham gia. Ấy
vậy mà hôm nay cô đã quay ra giở quẻ, bảo không đi thế là không đi luôn.
Toàn bộ nam sinh trong ký túc xác cùng người thân của họ đang đợi trên xe. Dung
Lỗi cũng cần sĩ diện như bất kỳ ai, nếu hôm nay mà để cô lấn lướt thì sau này
biết giấu mặt mũi đi đâu?
“Cố Minh Châu!” Kể từ lúc Dung Lỗi gọi tên cô bằng chất giọng lạnh lùng mà bình
tĩnh, anh không còn mở mồm ra nói bất kỳ câu nài nỉ nào nữa. Anh đứng day lưng
về phía mặt trời, nắng chiếu lên thân mình anh một lớp ánh kim nhạt màu. Đôi
mắt đen huyền hơi nheo, vành môi mím vào nhau thành một đường thắng tỏ rõ vẻ
không vui.
Hai người đứng thi gan trong im lặng, anh cúi đầu nhìn xoáy vào mắt cô, rõ ràng
ánh nhìn chẳng mang bất kì biểu cảm gì nhưng Cố Minh Châu lại có cảm giác nó
đang hút cạn hồn mình.
Chưa đến ba phút sưng sỉa, Cố Minh Châu đã có cảm giác rờn rợn sau lưng. Lần
đầu tiên trong đời, cô có dịp trái nghiệm thực tế cái cảm giác mồ hôi lạnh vã
ra như tắm, chính là thế này đây. Bỗng nhiên, Dung Lỗi quay phắt người dợm bỏ
đi. Chẳng kịp nghĩ gì, cô đã cuống quýt đuổi theo níu tay anh lại. Dung Lỗi
ngoảnh đầu nhìn cô, tuy vẫn im thin thít như hạt thóc, thêm vào đó là hơi thở
hổn hển gấp gáp, vậy mà cô vẫn gườm anh, vừa thẹn vừa có chút bực dọc.
Dung Lỗi đã chìa tay, dắt cô đi.
Tay anh to, khô ráo mà cực kì ấm áp. Tay anh ủ chặt nắm đấm của cô, sít sao đến
độ bức bối. Cô cúi đầu lê bước theo anh, trong lòng vừa có nỗi hậm hực lại vừa
đan xen niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Trong hồi ức của cô, gió lùa qua ô cửa sổ xe ngày hôm ấy thoảng đưa một vị dịu
ngọt, Cố Minh Châu vẫn nhớ như in hôm đó mình khoác một cái áo màu hồng phấn,
áo thun màu cà phê sữa mặc trong có in hình chuột Mickey to đùng. Mái tóc rối
bời được buộc qua loa sau gáy, vài lọn tóc mai rũ xuống đôi gò má theo làn gió
tung bay về phía sau. Dòng điện tê tê mà những sợi tóc cô đem lại khi chạm vào
môi anh đã chạy tuốt đến tận đáy trái tim chàng trai trẻ.
Nếu như cô có khả năng đọc được ký ức của Dung Lỗi thì cảnh tượng ấy sẽ như
sau: Độ cuối thu, trời rộng thênh thang, xanh thăm thẳm, không một
gợn mây, sắc nắng dìu dịu
trải xuống mặt ao ven đường, làn nước trong veo lấp lánh ánh kim. Cô bé con
ngồi cạnh mình vẫn đang hằm hằm tức tối, khỷu tay chống lên thành cửa sổ đang
hé mở, lòng bàn tay đỡ gò má.
Gió thoảng qua dịu dàng, khoan khoái đến say lòng. Cô bé Cố Minh Châu nhìn mông
lung ra ngoài cửa sổ trong cơn ấm ức, vẻ mặt thật đáng yêu quá đỗi.
“Xéo đi!” Cố Minh Châu hơi gắt lên trong cơn bực dọc, đoạn gạt
phắt cánh tay anh vừa luồn sang ôm cô. Cô ném cho anh một cái lườm, cứ tưởng
như thế là đủ sức đe nẹt, song có ngờ đâu chỉ càng gợi lên trong lòng ai đó cảm
giác rạo rực mà thôi.
Ỷ mình ngồi ở hàng ghế sau cùng nên Dung Lỗi chọc ghẹo cô chẳng hề nương tay.
Cố Minh Châu cau có đẩy anh ra, rồi lại nghiến răng nghiến lợi nhìn anh gườm
gườm như một con mèo đang xù lông.
Dung Lỗi quả quyết ghì cô vào lòng mình, đôi cánh
tay siết không đến nỗi chặt lắm, vừa đủ cho cô thỏa sức giãy giụa trong không
gian bé tí tẹo, kéo theo khóe môi anh cong lên.
“Cho anh hôn em một cái được không Ỉn con?” Hơi thở nóng rực của anh dán lên
tai cô, miệng lẩm nhẩm một cái tên thân mật mà đến chính cô
cũng phải sượng thay, đã thế lại còn hỏi một câu ra vẻ đứng đắn nghiêm túc kiểu
đó nữa chứ.
Cố Minh Châu sởn hết cả da gà. Tuy cô ngông nghênh thật đấy, nhưng con người cô
lại có quan niệm khá bảo thủ về quan hệ nam nữ. Vả lại, Dung Lỗi cũng hết mực
trân trọng cô thành thử đến thời điểm đó mà tình cảm của bọn họ mới chỉ dừng
lại ở những bước cơ bản ban đầu như nắm tay, thơm má.
Cố Minh Châu đỏ bừng mặt, cuống quýt chui tọt xuống phía dưới, vùi mặt vào lồng
ngực anh còn hai tay ôm cứng hông anh. Dung Lỗi phấn khích cười phá lên, anh
cúi đầu đặt nụ hôn phớt lên mái tóc cô.
Nô đùa suốt dọc đường, về sau Cố Minh Châu vẫn ỡm ờ để anh hôn cho một cái. Nụ
hôn đầu đời của Cố Minh Châu cũng chính là nụ hôn thân mật đầu tiên giữa hai
người. Dung Lỗi cứ lưu luyến mãi không thôi, anh liếm láp bờ môi ấy từng li
từng tí một, dụ dỗ cô ngả hẳn vào lòng mình. Trong khi Cố Minh Châu tức thở đến
độ đỏ chín cả mặt thì anh lại say mê nhấm nháp chiếc lưỡi thơm mùi đinh tử
hương của cô, tay anh đỡ tấm lưng thon, âu yếm vuốt ve.
Ngồi đằng trước, có tay bạn cùng phòng tình cờ phát hiện cảnh tình tứ đang diễn
ra ở dãy ghế sau, hắn liền buông tiếng huýt sáo chọc ghẹo inh ỏi.
Cố Minh Châu giật nảy mình toan rụt người lại. Dung Lỗi vẫn đang giữ chặt gáy
cô, đắm đuối say mê liếm bờ môi chín mọng ấy, đôi mắt đen láy ngập tràn âu yếm.
Bọn con trai bắt đầu í ới trêu đùa làm Cố Minh Châu sượng sùng không dám hé
răng cãi trả đành để Dung Lỗi che cho mình, đáp trả bọn bạn bằng nụ cười hớn
hở.
Tiếng nói cười rộn rã trên xe suốt chặng đường. Cái thời thanh xuân mơn mởn ấy,
chỉ ngồi cạnh người yêu thôi mà hơi thở, tiếng nói phát ra cũng như thấm đẫm
mật đường.
Chiếc xe lắc la lắc lư trên con đường tiến ra ngoại ô. Chẳng hứng thú gì với
nơi sắp đến, Cố Minh Châu ngả đầu vào đùi Dung Lỗi, nhắm mắt chìm vào một giấc
ngủ chập chờn. Bụng dạ vừa thấy khó xử, lại vừa xúc động: “Có lẽ Dung Lỗi đang
sử dụng chiến thuật không đánh mà thắng đây mà.”
“Cứ yên tâm ngủ đi, bao giờ đến nơi anh sẽ gọi em.” Những ngón tay ấm áp của
anh khẽ cọ lên gò má cô, chốc chốc lại vuốt ve trìu mến, Cố Minh Châu thấy an
tâm hơn hẳn thế rồi toàn thân có cảm giác lâng lâng xao động.
“Anh nhớ phải gọi em đấy nhé...”
Ngoài kia qua khung cửa sổ tuyết vẫn rơi lất phất. Trong này, dĩ vãng cùng mộng
tưởng ùa về quấy nhiễu cô. Giống như năm ấy, cô cũng chập chờn cơn tỉnh cơn mê
nằm trong vòng tay của Dung Lỗi, thỏ thẻ một câu đó.
Sáu năm, trước và nay. Anh có còn nhớ phải gọi em?
Đá đã không nhớ phải gọi Ỉn con.
Khi Cố Minh Châu thức dậy vì cơn đói ập đến thì Dung Lỗi vẫn đang say giấc
nồng.
Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều và ngày càng trở nên nặng hạt hơn. Dưới ánh đèn lờ
mờ trong căn phòng quên kéo rèm, đồng hồ đã điểm ba giờ chiều.
Cố Minh Châu ngồi ngơ ngác trên giường, xoa bóp cái đầu mụ mị vì ngủ. Quay sang
thấy vẻ mặt say sưa của anh, cô bỗng bật cười.
Sướng thật, được ngủ thỏa thuê chẳng việc gì phải bận tâm thời gian đã nhích
sang ngày mới.
Cô khẽ hích Dung Lỗi đang nằm cạnh, thì thào hỏi: “Đá ơi đói chưa?”
Dung Lỗi vẫn nằm im bất động. Ngắm nhìn gương mặt bình yên của anh khiến lòng
cô thấy lâng lâng phơi phới, cô bèn đưa tay véo mũi anh, day đi day lại, mãi
mới thấy anh cau có, cất giọng lầu bầu, uể oải pha chút khàn khàn: “Buồn ngủ
lắm... yên cho anh ngủ.”
Cố Minh Châu nghĩ bụng, có lẽ công việc vào dịp cuối năm ngồn ngộn theo từng
ngày đâm ra đã lâu lắm rồi không có được một giấc ngủ ngon. Cô cúi mình, trao
anh một nụ hôn rồi rón rén rời giường.
Qua gian phòng khách lạnh lẽo tối tăm như hũ nút, bước vào gian bếp trống trơn,
thậm chí chẳng có nối một bộ bát đũa, cô bèn mở tủ lạnh, đón làn hơi lạnh lan
tỏa theo ánh đèn vàng. Trong đó, ngoài mấy hộp cơm đã bị hạ gục nhanh, tiêu
diệt gọn đang nằm tản mác thì còn có đủ thể loại rượu chai bày thắng thớm theo
hàng theo lối. Cố Minh Châu đi loanh quanh trong nhà một vòng, bật cả điều hòa
lẫn tivi lên rồi tự thưởng cho mình một cốc sữa nóng hôi hổi, khoanh chân ngồi
thảnh thơi trên sofa, bốc máy làm vài cú điện thoại. Chỉ chừng một tiếng đồng
hồ sau, nào là đồ ăn, quần áo, bát đĩa đã lũ lượt gửi đến tận nhà.
Mưa tuyết mỗi lúc một dày, căn phòng có ánh đèn nom như một tòa thành con con,
thu mình vào nơi cách xa trần thế.
Trên bếp từ đặt một nồi sành đang sôi lăn tăn, khói trắng lãng đãng bốc lên đưa
mùi hương thoang thoảng của món canh gà lan đi khắp gian bếp. Cố Minh Châu thái
nhỏ rau diếp, bóp muối để ngâm mười phút, tráng sạch sẽ rồi rắc thêm gừng băm,
trộn với xì dầu. Thức ăn và cơm tươm tất đâu vào đấy cũng là lúc bắc canh gà
xuống.
Dung Lỗi vẫn đang phải khổ sở vật lộn với cơn mê ngủ. Lúc anh lờ đờ tỉnh lại,
loáng thoáng nghe thấy Cố Minh Châu nhẹ nhàng làm gì đó ở bên ngoài, rồi lại
thiếp đi trong cơn mê man.
Bụng bảo dạ thế này là không được, nhưng chẳng hiểu sao hai mí mắt vẫn dính vào
với nhau.
Lâu lắm, rất lâu, phải nói là cực lâu rồi mới được ngủ nướng một trận đã đời,
chân tay rã rời như thế này. Lúc Cố Minh Châu vào gọi anh dậy ăn cơm, Dung Lỗi
mắt nhắm mắt mở nhìn cô đứng ngay trước mặt, rõ ràng vẫn lờ đờ chưa lấy gì làm
tỉnh táo cho lắm.
“Anh thấy khó chịu ở đâu à?” Cố Minh Châu hỏi vẻ quan tâm, cô chìa tay áp lên
trán anh, vẫn bình thường mà sao ngủ kỹ thế không biết? Anh lắc đầu sau một lúc
lâu tìm lại cho mình sự tỉnh táo.
“Thế thì dậy đi, mình dọn cơm ăn.” Cô Minh Châu kéo anh dậy cùng nụ cười, cô
đưa anh bộ quần áo rồi lại thoăn thoắt vào nhà tắm, bôi sẵn kem đánh răng.
Cố Minh Châu đang dở tay bày biện bát đũa, thấy anh bước ra với bộ dạng chỉnh
tề đâu vào đấy, cô liền kêu anh vào bếp bưng nồi lên.
Trời sụp tối hẳn, ngó ra ngoài qua ô cửa sổ ấm cúng của nhà bếp, những bông
tuyết đang say sưa nhảy nhót dưới ánh đèn đường.
Trong căn phòng ấm áp sực nức mùi thơm thức ăn, trên người
Dung Lỗi chỉ độc một chiếc áo sơ mi mỏng song vẫn thấy thoải mái.
Vừa mới chỉ hé vung ngó vào thôi mà mùi hương đã tỏa ra thơm lừng, hấp dẫn đến
độ anh chực rơi nước mắt. Nào là cải thìa, nấm hương, măng, mộc nhĩ phủ trên bề
mặt vàng ruộm của món canh gà, điểm loáng thoáng vài viên trứng cút trắng bóc.
Cả một nồi đầy ắp hội tụ đầy đủ cả màu sắc lẫn hương vị. Sau một ngày một đêm
ngủ vùi, bụng anh réo lên ùng ục.
Cố Minh Châu đứng ngoài cao giọng thúc giục, canh bưng lên rồi cô lại sai anh
xới cơm.
Tivi ngoài phòng khách đang chiếu một bộ phim Hàn Quốc nói chuyện như cãi nhau,
chẳng một ai trong họ thèm ngó ngàng, song cũng chẳng một ai buồn đứng dậy tắt
tivi. Kể từ lúc bị Cố Minh Châu sai như chong chóng thì khuôn mặt khó đăm đăm
của Dung Lỗi đã dịu hẳn xuống, chẳng khác nào những người đàn ông nội trợ bình
thường.
Đợt này, tuyết rơi rả rích kéo dài suốt nhiều ngày.
Mối quan hệ giữa Dung Lỗi và Cố Minh Châu đang tìm kiếm sự ổn định giữa bộn bề
bất định.
Biểu hiện bề ngoài của anh dường như đã thực thi đúng như những gì anh nói, anh
thực sự không để bụng với cô nữa. Thế nhưng mấy lần hai ánh mắt chạm nhau trong
ngẫu nhiên, Cố Minh Châu vẫn nhận ra nỗi ưu tư sầu não của anh.
Cô ước chừng, phỏng đoán rồi tạm quy kết: thái độ lúc nóng lúc lạnh của anh
dường như chỉ có thể giải thích rằng anh vẫn đang ngoan cố chống cự với mình.
Anh ấy vẫn giận, vậy thì mình sẽ đợi. Cố Minh Châu thầm thở dài, những gì em nợ
đương nhiên em sẽ trả dần dần.
Còn mười hôm nữa là đến giao thừa, tuyết đã thôi rơi, không khí tết nhất bắt
đầu trở nên rộn ràng.
Hôm tuyết tan, trời rét căm căm, năm giờ chiều, từng dòng
người tấp nập nối đuôi nhau ra về lúc tan tầm. Một chiếc BMW đỗ xịch dưới tầng
trệt của Hữu Dung, tiếng xe thắng gấp rít lên rợn người, ngay sau đó, cánh cửa
bật mở và người nhảy phắt xuống không ai khác chính là Kỷ Hàng. Cậu ta nhảy bổ
đến chặn đầu chiếc xe phân khối lớn của Tiểu Toàn, hai cánh tay dang rộng, ra
vẻ “nàng muốn đi thì cứ bước qua xác ta”.
Tiểu Toàn diện áo jacket dày dặn màu cà phê phối với quần bò đen bỏ ống trong
đôi bốt cao ngang đầu gối. Mái tóc dài đen nhánh tung bay trong làn gió bấc,
vén lên vành tai trắng ngần hơi ửng đỏ vì buốt giá. Một tay nhét túi áo, tay
kia cầm mũ bảo hiểm màu đỏ rực, ánh mắt gườm gườm nhìn cậu ta.
Cảnh kinh điển thường thấy trong mấy bộ phim thần tượng này đã thu hút sự chú ý
của những người đi đường. Mấy cô gái đi ngang qua bị hút hồn bởi vẻ đẹp trai
của Kỷ Hàng, ai nấy đều xuýt xoa ngưỡng mộ.
Cách đó không xa, khuất sau bồn hoa đặt ở lối ra vào của Hữu Dung, Cao Hạnh đã
chứng kiến từ đầu đến cuối với bộ mặt lạnh tanh.
Bụng bảo dạ ra về bằng lối cửa sau, vừa dợm quay người thì bất ngờ chạm mặt
Dung Lỗi từ thang máy đi ra. Bốn mắt gặp nhau, Cao Hạnh bèn cười gượng gạo.
Lúc ấy, Kỷ Hàng đang nói gì đó với Tiểu Toàn, cơn gió bấc thổi ngang qua đem
theo mấy lời rầm rì của cậu ta văng vẳng bên tai, Dung Lỗi nghe không tròn chữ,
nhưng vẫn nhận ra ngữ điệu nồng nàn trìu mến của cậu ta.
“Để tôi đưa cô về.” Anh nói rồi chỉ cho cô thấy xe anh đã chờ sẵn ngoài cửa.
Khóe mắt Cao Hạnh hoe đỏ, cô tự khích lệ tinh thần rồi nhoẻn miệng cười thật
tươi.
Xưa nay Dung Lỗi không quen nhiều chuyện nên suốt chặng đường đi không ai trao
đổi lấy một câu.
Cao Hạnh đang ngó ra bên ngoài cửa sổ, tuyết dồn thành từng đụn cao ngất hai
bên hè phố, bất chợt cô lên tiếng hỏi: “Nếu là anh, anh cũng chọn Tiểu Toàn à?”
Thấy Dung Lỗi chau mày, Cao Hạnh liền mỉm cười, “Đừng sợ, tôi không tơ tưởng gì
anh đâu. Tôi chỉ thấy chạnh lòng thôi, con ranh đó thì có gì hay ho cơ chứ...”.
Cặp mắt sáng long lanh của cô ấy chợt tối dần, câu cuối cùng thốt ra nghe có vẻ
buồn buồn.
Dung Lỗi nhìn cô bằng ánh mắt an ủi, “Đó là vấn đề của Kỷ Hàng, chẳng liên quan
gì đến cô và Tiểu Toàn cả. Người anh ta thích chưa hẳn đã là người tuyệt vời
nhất, mà có khi là người anh ta thấy phù hợp nhất.”
Cao Hạnh cười khẩy, “Giá mà tôi trẻ lại tầm mười tuổi, hoặc chưa có Duệ Duệ thì
dễ chừng tôi mới là cái người phù hợp ấy.”
“Vậy cô có thấy hối hận vì đã sinh ra Duệ Duệ không?”
“Đương nhiên là không!” Cao Hạnh trả lời dứt khoát và đầy kiêu hãnh, “Chẳng
thằng đàn ông nào sánh được với con trai tôi cả!”
Tâm trạng của Cao Hạnh cũng dần dịu xuống, thấy anh mỉm cười, cô ngập ngừng
giây lát rồi hỏi, “Anh cười gì thế?”
“Vẻ mặt mới rồi của cô có nét rất giống Cố Minh Châu”, xe tiến gần khu vực
trường học, lại vào tầm tan trường, hai ven đường rất đông học sinh rồng rắn
dắt nhau ra về, Dung Lỗi phải giảm tốc độ, cẩn thận quan sát tình hình xe cộ
chung quanh. Có lẽ bởi cái tên vừa được đến mà trên môi rạng lên một nụ cười
trong khi anh vẫn chẳng hay.
Cao Hạnh gật đầu, “Vâng, thì tôi và Minh Châu chơi với nhau nên có khi tôi bị
cô ấy đồng hóa rồi cũng nên. Minh Châu là người phụ nữ hấp dẫn nhất tôi từng
gặp qua, quả thật không gì là cô ấy không làm được.”
Thấy Dung Lỗi cười nhạt, Cao Hạnh chực nói lại thôi, sau cùng chỉ nói một câu
vô thưởng vô phạt: “Dung Lỗi, anh đúng là có phúc.”
Thấy mẹ và chú Dung Lỗi đến đón, Duệ Duệ liền giằng khỏi tay cô giáo, cắm cổ
chạy về phía Cao Hạnh.
Cao Hạnh nhấc bổng thằng bé cùng chiếc cặp sách lên, quay một vòng, đoạn hôn
chụt một cái, thế rồi cười lên khanh khách khi thấy Duệ Duệ cau có lau vệt nước
bọt bám trên mặt.
Ngồi trên xe, Cao Hạnh ôm Duệ Duệ vào lòng, hỏi han đủ điều.
Dung Lỗi chợt nhận ra thằng bé này xem chừng có vẻ hoạt bát hơn lần trước, Cao
Hạnh hỏi hai câu thì chí ít nó cũng đáp ngay được một câu.
Hèn gì Cố Minh Châu bảo, nếu Cao Hạnh không lấy Chung Tiềm thì thế nào cũng bị
sét đánh cho vỡ đầu. Phí bao nhiêu công sức để bệnh tình của Duệ Duệ tiến triển
được đến ngần này, Chung Tiềm cũng lao tâm khổ tứ thật.
Duệ Duệ táy máy nghịch mấy cái cúc áo khoác của mẹ, chốc chốc
lại ngó sang chú Dung Lỗi đang lái xe. Cao Hạnh cụng đầu mình vào đầu thằng bé,
cười hỏi: “Con thấy chú đẹp trai không?”
Duệ Duệ nghiêng mái đầu nhỏ xíu, gật lia lịa, đột nhiên thằng bé trỏ vào mặt
Dung Lỗi rồi cười tít mắt, lảnh lót bảo với mẹ: “Đá nhỏ!”
Mặt Cao Hạnh thoáng tái mét, cô kéo con vào lòng, cười ra vẻ lúng túng, “Duệ
Duệ này... Đá là tên chỉ có dì Minh Châu mới được gọi thôi, con phải gọi là
chú, biết chưa hả? Trẻ con phải biết lễ phép chứ!”
Bị mẹ sẵng giọng mắng, Duệ Duệ đành nín thinh không dám ho he. Lúc đó Dung Lỗi
chẳng có biểu hiện gì bất thường hết, anh vẫn cười hiền khô rồi bảo, có sao
đâu.
Cao Hạnh bế Duệ Duệ vào nhà, tình cờ Cố Minh Châu cũng đang ở đó. Duệ Duệ tuột
khỏi tay mẹ, lao tót vào lòng Cố Minh Châu. Cao Hạnh thấy bứt rứt bèn đem
chuyện kể lại đầu đuôi cho cô nghe, “Rốt cuộc, cậu định bao giờ mới nói cho anh
ấy biết? Mới rồi làm tớ sợ chết khiếp đi được!”
“Sau này đừng làm thằng bé hoảng, cậu xem cái mặt nhỏ vậy mà nhăn nhó cả rồi
này.” Cố Minh Châu nhấc bổng Duệ Duệ lên, “Cứ đợi thêm một thời gian nữa, tớ
với anh ấy vừa mới làm lành, bây giờ mà nói, tớ sợ anh ấy sẽ băm vằm tớ ra
thành tám mảnh mất.”
“Cậu cứ liệu mà làm”, đôi mày xinh đẹp của Cao Hạnh chau lại, “Sao hôm nay lại
về sớm thế này? Tối có hẹn với ai à?”
“Với Phương Phi Trì.” Cố Minh Châu xoa đầu Duệ Duệ rồi xách túi và áo khoác dợm
bước ra cửa, “Hạnh Hạnh này, cuối cùng thì tớ cũng sắp nói lời tạm biệt với sáu
năm ròng rã khổ sở, bắt đầu lại một cuộc đời mới rồi.” Nghe giọng cô đầy hớn hở,
tiếng cất lên nhẹ nhõm mà tràn trề hy vọng, dường như ngày mai chính là thời
khắc tuyệt vời mà cô hằng mong đợi, dường như sự đời đã xuôi chèo mát mái như
những gì cô từng dự tính, dường như... Dung Lỗi vẫn là Đá yêu của sáu năm về
trước.