Mặc dù được chồng trấn an nhưng bà Minh vẫn chưa qua cơn hoảng sợ. Bàn tay bà vẫn run rẩy bóp chặt tay ông, sợ hãi nói: “Thiên Bình, em sợ lắm! Em nhìn thấy có rất nhiều kẻ mặc áo đen bắt con gái chúng ta đi. Em kêu gào nhưng họ không chịu trả con bé lại. Em chỉ có một đứa con. Nếu nó có chuyện gì thì em phải làm sao?”
Ông Cao Hiển Minh liền vỗ lên tay bà, an ủi: “Chắc em vẫn còn bị ám ảnh chuyện Tinh Vân bị Thừa Hiên bắt đi lần trước. Chuyện qua lâu rồi, em đừng sợ nữa.”
Bà Minh lắc đầu ngán ngẩm nói: “Hết bị bắt cóc rồi lại đến bị thương tật phải làm phẫu thuật. Không biết đứa con tội nghiệp của em còn phải trải qua bao nhiêu kiếp nạn nữa mới được sống yên lành?”
Ông Minh thở dài chậc lưỡi nói: “Nam Phong đã nhúng tay vào dự án tiền ảo của ba em. Em nghĩ Tinh Vân có thể sống an lành hay sao?”
Nghe xong, đôi vai bà Minh liền chùn xuống, cảm giác bất lực cứ lan tràn khắp nơi: “Em không cách nào ngăn ba em lại. Anh cũng biết tính tình của ông ấy rồi đó.”
Ông Minh khẽ chớp mắt, buồn bã nói: “Anh biết, cho nên anh mới lo lắng. Mục đích của dự án tiền ảo này là để cho ba em trở thành người có khả năng điều khiển cục diện của nền kinh tế hiện tại. Nếu một mình ông ấy thì không cách gì có thể nhúng tay làm mưa làm gió cho bọn người của thế giới ngầm rửa tiền. Nhưng nếu có thêm Đoàn Nam Phong thì mọi chuyện lại khác. Cho nên, anh thực sự rất lo cho Tinh Vân.”
Bà Minh thở dài rồi nằm lại gối để tiếp tục dỗ giấc. Ông Minh cũng nằm xuống bên cạnh. Ông đưa tay vuốt mái tóc bà, yêu thương thỏ thẻ vào tai: “Nếu em lo lắng thì chúng ta nói Tinh Vân chuyển về đây ở. Nhà cửa cũng rộng rãi mà không có ai ở thì cũng thật hiu quạnh.”
Bà Minh nhẹ mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần đâu, con cái lớn rồi hãy để cho nói được tự lựa chọn cuộc sống. Tinh Vân dù bị tổn thương nhưng kiểu gì nó cũng vẫn chọn ở bên cạnh Nam Phong. Còn thằng bé lại vì muốn cưới được Tinh Vân mà chuyện gì cũng hứa với ba em. Trước đây, ba từng nói với em về năng lực và sức ảnh hưởng của Nam Phong trong giới hắc đạo. Em không ngờ vì Tinh Vân mà nó lại chấp nhận bắt tay làm chuyện rửa tiền nguy hiểm này với ba em.”
Ông Minh nghe xong, đôi mắt khẽ chớp, trầm tĩnh nói: “Anh biết hai đứa nó thật lòng yêu nhau, cũng biết không có gia tộc nào giàu có mà tay không nhúng chàm. Cái gì cũng có cái giá của nó. Chúng ta được thừa hưởng cuộc sống đủ đầy không cần lo về tiền bạc thì cũng phải chịu sống trong cảnh có nhiều nguy hiểm rình rập. Cho nên việc chúng ta có thể làm chính là cố gắng bảo vệ cho con gái thật tốt mà thôi.”
Bà Minh nghe xong khẽ gật đầu rồi khép mi mắt vỗ giấc. Bà vừa chợp mắt được đôi lúc thì điện thoại dưới lầu liền reo lên. Ít phút sau, người giúp việc lên báo với bà:
“Thưa bà, cậu Khiêm từ Chicago gọi đến, nói là cô Yên Di đã sinh em bé.”
Bà Minh nghe xong liền mỉm cười rạng rỡ, hồ hởi hỏi lại: “Yên Di sinh rồi sao? Thật là tốt quá rồi. Mẹ và bé đều khỏe hết chứ? Có nghe Gia Khiêm nói là em bé nặng bao nhiêu ký không?”
Người giúp việc liền cúi đầu nói: “Thưa bà, cậu Khiêm nói mẹ và em bé đều khỏe, em bé nặng bốn ký ba trăm gram.”
Bà Minh hạnh phúc tươi cười liền ồ lên một tiếng rồi gấp gáp dặn người giúp việc: “Mau đi báo với trợ lý chuẩn bị xe cho tôi đến Chicago ngay.”
Người giúp việc lật đật nhận lệnh rồi đi chuẩn bị. Bà Minh đêm hôm đó cùng với chồng mình vội vàng hối hả bay đến Chicago để thăm cháu nội mà quên mất chuyện ghé sang Nebula tìm Tinh Vân. Cho nên hai người cũng không biết rằng mấy tiếng trước Tinh Vân đã rời Los Angeles để đi Ai Cập.
...
Chicago vào tháng Mười Hai lạnh buốt từng cơn. Những hạt tuyết trắng bay bay thi nhau đổ xuống khắp các mái nhà, khắp các ngả đường khiến cho cả thành phố mang một màu trắng xóa. Chiếc xe hơi sang trọng được Hoàng Thiên sắp xếp đón hai ông bà từ khu vực sân bay tư nhân ở Chicago đến thẳng bệnh viện phụ sản tư nhân để thăm đứa cháu nội mới chào đời.
“Chicago càng ngày càng lạnh.” - Bà Minh đưa mắt nhìn ra bên ngoài ô cửa kính, bất giác cảm thán một câu.
Ông Minh mỉm cười cầm tay bà âu yếm nói: “Chúng ta có duyên với tháng Mười Hai ở Chicago. Cứ mỗi lần đến đây, băng qua những dãy nhà cũ kỹ kia anh lại nhìn thấy hình ảnh của em đứng chờ anh năm đó. Trên tay em khi ấy còn xách cả một chiếc túi lớn đựng quà cho anh, nào khăn choàng, nào bao tay, nào áo khoác...”
- --
Hi các tình yêu, như đã hứa, nếu lượt share bài viết trên Page Những câu chuyện của Hạc Giấy đạt 50 lượt thì Hạc Giấy sẽ bão 5 chương nhưng vì chỉ có 36 lượt nên mình đăng 3 chương bão thôi. Các bạn hóng bão nhưng ngại chia sẻ bài viết về Facebook thì mình cũng không có động lực tăng tốc viết. Cho nên các bạn thông cảm chờ đợi nha.