Lúc trực thăng đáp là là xuống gần khu vực đó thì Đoàn Nam Phong mới nhìn kỹvật kia chính là một chiếc xe hơi. Hơn nữa còn phát hiện thêm một việc, đó là nơi này có một đội khác cũng đang đứng quan sát quanh chiếc xe giống như là muốn tìm kiếm ai đó.
Trực thăng không tìm được nơi đáp xuống gần đó cho nên chỉ hạ thấp trọng tâm cho mọi người nhảy xuống. Ai cũng đều được hỗ trợ áo liền quần và dây an toàn cho nên dễ dàng nhảy xuống sa mạc nắng gió, bao gồm cả Dorothy - người phụ nữ duy nhất cũng dễ dàng nhảy xuống chỗ chiếc xe bị cát vùi lấp gần hết.
Đoàn Nam Phong nhảy khỏi trực thăng, sải bước tiến về nhóm người đang đứng xung quanh chiếc xe, lịch sự hỏi bằng một câu tiếng Anh: “Xin lỗi, các vị có biết nói tiếng Anh không?”
Một người đàn ông trẻ điển trai bước lên, lịch sự đáp lại bằng một câu tiếng Anh: “Có, tôi từng đi du học ở Mĩ.”
Đoàn Nam Phong mỉm cười đưa tay ra giới thiệu về mình: “Thật tốt quá! Tôi là Đoàn Nam Phong đến từ Mĩ. Tôi đến đây đêể tìm em gái bị mất tích trên sa mạc. Không biết các vị có biết về cô gái này hay không?”
Đi theo lời nói là bức ảnh của Nam Phương từ trong điện thoại của anh được đưa ra. Ngươi đan ông trẻ đang nói chuyện với anh liền trừng mắt hỏi lại: “Anh là anh của Nam Phương sao?”
Đoàn Nam Phong kinh ngạc nhìn người đan ông trẻ hỏi lại: “Cậu biết em gái tôi sao? Bây giờ nó ở đâu?”
Người đan ông trẻ nhắm mắt thở dài ngậm ngùi nói: “Em là Osaze, là bạn trai của Nam Phương. Sau đợt bão cát hôm trước nghe nói cả khu vực khảo cổ phải di dời. Em có đến tìm những người trong khu khảo cổ thì biết được cô ấy đã bị mất tích khi đang đi khai quật di chỉ phía khu vực đào bới. Em đã thuê rất nhiều người tìm kiếm khu vực này nhưng đến nay chỉ phát hiện được mỗi chiếc xe này.”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền rũ vai thở dài bất lực. Sa mạc rộng lớn và nóng bức như vậy mà mất tích suốt ba ngày thì làm sao có thể sống. Quanh đây trăm dặm đều đã bay trực thăng đi tìm nhưng ngay cả bóng người cũng chẳng thấy thì chỉ con một khả năng là bị chết vùi trong cát mà thôi.
Nghĩ đến tình huống xấu nhất, Đoàn Nam Phong liền ngồi phịch xuống cát. Toàn thân anh đâu đâu cũng là đau khổ và tuyệt vọng. Dorothy thấy vậy cũng đau lòng thay anh. Cô lấy chai nước trong ba lô của mình ra, nhỏ nhẹ nói: “Anh hai, uống miếng nước đi.”
Đoàn Nam Phong như cái xác không hồn, suy nghĩ vô định và không dám đối diện với sự thật này. Anh cầm lấy chai nước, tu vài ngụm rồi hạ lệnh với cả đội bằng giọng nói yếu ớt: “Thu đội đi, ngày mai chúng ta sẽ thuê xe và tiến hành đào bới cát ở khu vực này. Nhất định phải tìm thấy xác của hai đứa nó mang về Mĩ.”
Dorothy nhắm mắt, im lặng hồi tưởng lại hình ảnh cuối cùng mà cô gặp Lâm Cát Vũ. Đó là một ngày cuối thu ở quán cà phê gần cửa hàng hoa Dora Florist. Lúc đó trước mặt cô là một người đàn ông từng trải, cuốn hút và rạng ngời sức trẻ. Cô nhìn anh, so sánh về khoảng thời gian hơn năm năm trước và hài lòng vì anh vẫn đang sống tốt. Tuy không còn yêu nhưng vẫn quý mến và tôn trọng. Thật không ngờ chỉ ít lâu sau lại xảy ra chuyện này.
Còn về Đoàn Nam Phương, lần cuối cùng và duy nhất gặp mặt nhau chính là lúc đi đăng ký kết hôn. Trong ấn tượng của Dorothy lúc đó là gương mặt đượm buồn và có nhiều u uất của Đoàn Nam Phương. Sau này cô mới biết thì ra hôm đó là ngày mẹ của Đoàn Nam Phương vừa qua đời và cũng sau này khi hồi phục trí nhớ cô mới biết người con gái đi đăng ký kết hôn với Lâm Cát Vũ hôm đó là chị của mình. Người chị gái mà cô chưa từng gọi một tiếng “chị”, cũng chưa từng gặp mặt nói rõ quan hệ chị em thì nay đã không còn cơ hội nữa.
Lòng Dorothy nặng trĩu, gương mặt buồn bã nhìn Đoàn Nam Phong rồi lại nhìn Osaze và những người xung quanh. Dorothy không phải người bi lụy, thậm chí cô còn là người rất lạnh lùng. Vậy mà, từ ngày sống lại cô đã thay đổi. Cô biết khóc và biết đau lòng vì người khác. Nếu đổi lại là trước đây thì chắc chắn Dorothy sẽ không vì một đối thủ cạnh tranh với Lập Thế Khang như Đoàn Nam Phong mà để tâm. Vậy mà... giờ đây, nỗi đau của Đoàn Nam Phong lại lan sang cô sâu sắc đến như vậy.
“Amy, mày đã thực sự thay đổi rồi sao? Thay đổi hay trước giờ may vốn là người nhiều tình cảm như vậy?” - Amy tự nhủ rồi tự rùng mình vì suy nghĩ của chính bản thân mình.