Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 240: Chương 240: Bữa tiệc cuối năm và điều ước của em (11)




Dì Thư chậc lưỡi bỏ ra sau bếp lo chuẩn bị cơm chiều. Một ngày hai đêm ở lại tại biệt thự nhỏ của dì Thư, Yên Di được ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ, không giống là đi trả nợ lắm. Dẫu sao cô cũng biết ngại, cho nên tối đó sau khi ăn tối xong cô chủ động pha ly trà bạc hà mang đến đưa cho Hoàng Gia Khiêm.

Cánh cửa phòng anh vừa mở ra, vài cái bong bóng màu hồng bay tới. Yên Di ló đầu nhìn vào phòng anh còn thấy có thêm vài cái nữa rồi còn lọ hoa hồng nhung đỏ rực, nến thơm cũng được để bên cạnh lọ hoa.

Cô nghĩ thầm: “Hắn thiết đãi ai mà cầu kỳ như vậy nhỉ? Không phải là dành cho mình chứ?”

Hoàng Gia Khiêm trong bộ quần áo mặc nhà, chợp lấy cái bóng đang bay loạn trong phòng đem huơ huơ trước mặt Yên Di, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Em có muốn vào phòng nhìn qua một lượt căn phòng chuẩn bị cho em hay không?”

Yên Di nghe hắn nói “căn phòng chuẩn bị cho mình” thì liền thấy có mùi ám muội cho nên theo quán tính lắc đầu rồi nói: “Không cần đâu, tôi đến đưa cho anh ly trà bạc hà để cám ơn hôm nay anh đã làm xôi vị cho tôi.”

Hoàng Gia Khiêm nghe Yên Di từ chối thì có phần không vui. Anh đưa tay đón lấy ly trà bạc hà thơm lừng trong tay cô rồi khẽ nhắc điều kiện: “Hai giờ lao động của tôi xem ra em vẫn chưa trả hết.”

Yên Di lúc này rất muốn giả ngây thơ hỏi hắn: “Hai giờ lao động gì cơ? Sao tôi không nhớ.” - Nhưng nhìn thấy bộ mặt hắn sáng chói hai nghìn đô la Mĩ cùng hai ngón tay đưa lên trước mặt cô thì cô biết cô nên làm theo ý hắn.

Yên Di khẽ cúi đầu miễn cưỡng bước vào trong phòng. Căn phòng lãng mãn đúng tiêu chuẩn vừa bóng bay vừa hoa hồng và nến thơm. Mùi hương dìu dịu trong căn phòng khoáng đãng khiến cô cảm thấy dễ chịu.

Hoàng Gia Khiêm đặt ly trà lên bàn, đưa tay cầm bật lửa thắp nến lên, rồi cũng tiện tay bấm tắt hết đèn trong phòng.

Yên Di hơi giật mình, tròn xoe mắt cất tiếng hỏi: “Sao anh lại tắt hết đèn vậy?”

Hoàng Gia Khiêm tiến lại gần chỗ cô đứng, vòng tay ôm cái eo đầy đặn của cô, dịu dàng nói: “Có ánh nến là đủ sáng rồi. Sáng quá tôi sợ em ngại.”

Yên Di thấy hắn ôm mình thì có phần hơi hoảng, cô giật mình quay lại hỏi hắn: “Anh làm gì vậy? Sao lại ôm tôi? Còn tắt hết đèn. Anh muốn sao?”

Giọng cô như ngắt quãng, từng tiếng hỏi anh một loạt câu hỏi. Hoàng Gia Khiêm mỉm cười, hai tay giữ vai cô, thong thả nói: “Yên Di à, một nam một nữ ở trong một phòng, em hỏi tôi muốn làm gì sao?”

Yên Di nghe ra được cái giọng lộ mùi gian xảo của Hoàng Gia Khiêm thì liền hét toáng lên: “Cứu tôi với! Hoàng tổng tài sàm sở con gái nhà lành.”

Hoàng Gia Khiêm nghe Yên Di la lên thì hơi giật mình, mặc dù anh biết cô có la lớn hơn nữa thì cũng không ai đến giúp cô nhưng cái giọng heo rống bò rú này anh thực sự chịu không nổi.

Không hiểu Yên Di la hét kiểu gì mà cả nến trong phòng cũng tắt rụi. Trong bóng đêm không trăng không sao, không đèn không nến, căn phòng rộng rãi phút chốc như mênh mông hơn. Lúc này, Hoàng Gia Khiêm nghe tiếng la của Yên Di rất lớn nhưng không biết cô đã chạy đi đâu. Anh đưa tay quờ quạng trong bóng tối. Quờ thế nào mà hai tay lại chạm vào hai khối thịt mềm đàn hồi trên người Yên Di, theo bản năng anh bóp nhẹ vài cái để thử xem là phần thịt nào trên người cô. Vô tình bàn tay lại tiếp xúc với lớp áo mỏng có hai đỉnh nhô lên rõ rệt. Trong bóng tối, không thể nào nhận ra gương mặt Hoàng Gia Khiêm nóng bừng nhưng Yên Di có thể cảm nhận được bàn tay anh đang rung rẩy.

Yên Di liền đưa tay đánh loạn, đánh thế nào lại trúng ngay má của anh. Hoàng Gia Khiêm bị đau mất đà té lên khối thịt đàn hồi to lớn. Khối thịt úc núc ấy lại đè lên chiếc giường rộng lớn lún xuống một mảng rộng. Yên Di hoảng hồn kêu lên.

Hoàng Gia Khiêm nghe tiếng kêu thì hơi hoảng, trong lúc gấp gáp liền dùng miệng chặn lại. Môi chạm môi, mắt đối mắt khiến đôi đồng tử của hai người giãn ra thu hết hình ảnh của đối phương vào bên trong.

Chừng vài giây trôi qua, đôi môi Hoàng Gia Khiêm bắt đầu khẽ động.

“Cảm giác này ngọt ngào và ấm áp không khác mấy nụ hôn đầu tiên ở ban công ngày trước.” - Yên Di trộm nghĩ, tim cô cũng đập rộn như trống hội đầu năm.

Hoàng Gia Khiêm thấy Yên Di hồi hộp thì nhẹ buông bờ môi của cô ra, thỏ thẻ hỏi vào tai cô: “Em vẫn thích cảm giác này phải không?”

Yên Di không nói gì, hơi thở gấp gáp của cô lấn át cả giọng nói và suy nghĩ. Hai bàn tay Hoàng Gia Khiêm lúc này giữ chặt hai bàn tay cô, lần nữa áp đôi môi mỏng xuống trán, mặt và mi mắt của Yên Di. Làn môi đi đến đâu, hơi thở ấm áp của anh lan ra đến đó thu hết tất cả những bối rối và ngần ngại của Yên Di vào lòng, quyết không cho cô chống đối hay cự tuyệt anh nữa.

......

HI các tình yêu, xin lỗi vì mấy hôm nay để các bạn chờ lâu. Tình hình chống dịch ncoV19 căng thẳng quá các bạn ạ. Mấy nay Hạc cũng chỉ ở nhà tập trung viết truyện. Hạc ước gì thiên hạ quan tâm đến mấy bộ truyện của mình bằng 1% như quan tâm đến ncoV thì chắc lúc đó Hạc đã có tiền in sách rồi. Chuyện xa vời không mơ mộng nữa. Hạc chỉ mong rằng các độc giả thân yêu của mình ai nấy cũng đều được bình an. Nhớ rửa tay và vệ sinh màn hình điện thoại để đọc truyện của Hạc rõ hơn nhé.

Cầu cho mọi chuyện suôn sẻ và đại dịch sớm qua nè. Yêu các bạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.