Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 232: Chương 232: Bữa tiệc cuối năm và điều ước của em (3)




Nhìn thấy Yên Di bước vào nhà, dì Thư liền vui vẻ hỏi han: “Sao trễ vậy con? Cậu Khiêm đi đón con từ lúc ba giờ chiều mà. Giờ tám giờ mới về.”

Yên Di gật gật đầu cười cười cho qua chuyện không dám kể chuyện cậu chủ nhà này lau chùi phòng bánh kem giúp cô. Vậy mà cái “ông cáo” mới nổi này lại lên tiếng phàn nàn. Từ lúc Yên Di ly hôn xong, cô phát hiện Hoàng Gia Khiêm có rất nhiều tật xấu. Lúc bắt cóc cô thì suốt ngày hắn dọa nạt cô. Như vậy cũng không nói đi, bởi khi đó hắn có lý do mà. Nhưng bây giờ có lý do gì đâu mà hắn chốc chốc lại giận dỗi, còn quát nạt cô? Chưa kể còn tính toán tiền bạc, tranh giành công sức với cô. Đàn ông gì mà chi li như vậy chứ? Giúp người ta hai tiếng thì lại bắt người ta làm bù một ngày hai đêm. Thật không hiểu nổi luôn. Còn bây giờ thì nhìn hắn xem, đang khua môi múa mép mách lẻo với dì Thư rằng cô bắt hắn lau chùi rửa dọn đến hai tiếng mới xong. Đàn ông gì nhiều chuyện vậy chứ? Lại còn nhỏng nhẽo với vú nuôi. Đúng là không nên qua lại nhiều với đàn ông môi mỏng chứ nói chi yêu đương kết hôn.

Yên Di nghĩ xấu và rủa thầm Hoàng Gia Khiêm đến đờ cả người. Dì Thư gọi cô mấy tiếng cô cũng không nghe. Cho đến khi Hoàng Gia Khiêm dí mặt sát mặt vào mặt của cô thổi hơi vào mặt cô thì cô mới giật mình. Yên Di hoảng sợ khi thấy đôi mắt phóng đại của Hoàng Gia Khiêm đến nỗi la lên thành tiếng rồi nhảy lên trong như cục bông gòn tưng tưng trên đất làm cho Hoàng Gia Khiêm không ngăn được ôm bụng cười nghiêng ngả.

Dì Thư thấy Yên Di bị Hoàng Gia Khiêm trêu chọc thì liền bênh vực cô, xoa xoa vai cô rồi dịu dàng nói: “Yên Di ngoan, mau lên lầu rửa mặt rồi xuống ăn cơm. Nhìn mặt mày tay chân lạnh như vậy mà còn bị cậu chủ trêu chọc nữa. Thật là tội nghiệp!”

Yên Di mếu máo như mèo con rồi bĩu môi nhìn Hoàng Gia Khiêm. Mặc dù không muốn trêu chọc Yên Di nhưng anh không nhịn được cười mỗi khi nhìn thấy cái dáng điệu lùn lùn và tròn lẳn ấy cùng đôi mắt và đôi tay cũng tròn nốt. Kết hợp lại trông thật dễ thương!

Hoàng Gia Khiêm đưa tay đón lấy chiếc áo khoác từ tay Yên Di, rồi mũ lên, găng tay và khăn choàng. Từng món từng món treo lên móc giúp cô. Khăn choàng còn vương mùi hương hoa Ylang Ylang (*) vừa truyền tay đã khiến Hoàng Gia Khiêm tinh tế nhận ra. Anh hiếu kỳ đưa lên mũi ngửi kỹ hơn thì nhận ra hương hoa Ylang Ylang kết hợp với mùi sữa tươi và chocolate cũng tạo ra một loại mùi thơm “quái dị”. Ngửi ra mùi của sữa và chocolate, Hoàng Gia Khiêm hình dung ngay được cái cảnh ăn uống không cần nuốt của Yên Di cho nên mới vương mùi ra khắp nơi như vậy. Bất giác anh mỉm cười. Cô gái này sinh ra là để chọc anh cười. Hoàng Gia Khiêm nghĩ vậy, lắc đầu rồi treo khăn choàng cổ của Yên Di lên.

Yên Di nghe lời dì Thư, xách giỏ lên căn phòng trước đây mình từng ở. Quần áo và đồ đạc cô từng dùng đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng. Yên Di còn phát hiện ra những bộ quần áo mới được treo trong tủ. Cô hiếu kỳ lấy ra xem thì thấy bộ nào cũng đều là hàng tốt. Cô sợ lỡ tay làm xước nó cho nên liền treo trở lại và nghĩ thầm: “Chắc là tiểu thư danh môn nào đó quá trọ ở đây nên mới có quần áo đẹp như vậy.”

Yên Di đóng tủ quần áo lại, khẽ thở dài: “Dù sao thì Hoàng Gia Khiêm cũng là tổng giám đốc tài chính và điều hành của tập đoàn lớn. Việc anh ta qua lại với danh môn khuê nữ tầng lớp giàu sang cũng là bình thường. Đâu có gì khó hiểu. Sao mình phải buồn chứ?”

Yên Di thấy trong lòng hụt hẫng khi nhìn thấy quần áo phụ nữ trong nhà của Hoàng Gia Khiêm, cô ngẩng ngơ nghĩ ngợi và có chút không vui nhưng sau khi nghe tiếng gọi của dì Thư thì Yên Di liền tỉnh táo trở lại. Cô bước vô phòng tắm rửa mặt qua loa rồi liền trở ra để xuống lầu.

Lúc cầm khăn tắm lau mặt thì ánh mắt Yên Di lại đúng tầm nhìn thấy bộ đầm ngủ đỏ chót như bao lì xì, chưa kể còn hở vao hở lưng. Cô chạm nhẹ vào chiếc áo khẽ thở dài lẩm bẩm: “Người lớn thì phải làm chuyện người lớn. Có gì đáng ngạc nhiên đâu. Yên Di à, cô đừng nghĩ anh ta cho cô cơ hội từ chối anh ta một lần thì cô oai phong lắm. Người như anh ta có biết bao phụ nữ muốn ở bên cạnh. Nếu cô không giúp anh ta đỡ phát đạn cách tim đó thì anh ta có thèm quan tâm đến cô hay không? Hay sẽ cho cô một số tiền rồi đuổi cô đi.”

Miệng lẩm bẩm trong khi nước mắt lúc nào đã rơi xuống. Yên Di lấy khăn lau khô nước mắt để mình không trông quá tệ hại vào bữa tiệc giao thừa.

“Dẫu sao cũng sắp qua năm mới rồi. Phải vui vẻ lên mới được.” - Yên Di tự nhủ như thế rồi ngẩng cao đầu mỉm cười bước xuống nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.