Chiếc du thuyền dừng lại trên biển. Amy nhìn thấy ký hiệu của Lập bang liền biết Lập Thế Khang đã đến. Cô không hiểu vì sao “chủ nhân” của mình lại đến đúng lúc cứu mình. Cô thắc mắc nhưng không dám hỏi anh bởi trước nay nhà họ Lập không có tiền lệ thuộc hạ chất vấn ông chủ.
Amy đưa mắt nhìn người quản gia thân quen đang điều người bơi thuyền phao ra biển cứu cô. Amy lo lắng nhìn người đàn ông đang ngất lịm đi trên biển. Chiếc áo phao nâng cơ thể nặng nề của anh trôi dạt theo từng đợt sóng.
“Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy.” - Amy liên tục vỗ vào gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi đang nằm trên thuyền phao để đánh thức anh nhưng anh vẫn bất động.
Quá gấp gáp, Amy đành manh động, cúi xuống hô hấp nhân tạo cho hắn. Cô vừa ấn ngực, vừa thổi khí vào miệng hắn. Cứ như vậy cho đến khi hắn có lại hơi thở. Amy không để tâm toàn thân mình đang ướt sũn và mệt lã càng không để ý đến ánh nhìn của những người xung quanh. Cô cứ như vậy, cư nhiên vừa khóc vừa cười ôm chặt lấy hắn, mếu máo nói:
“Tôi thực sự rất sợ, rất sợ anh không thể thức dậy nữa.”
“Nếu em không đi cùng tôi thì đến nơi nào tôi cũng sợ.” - Người đàn ông toàn thân lạnh ngắt, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn ráng thều thào nói ra mấy lời đứt quãng.
Amy không phải kiểu phụ nữ mềm yếu hay khóc hay làm nũng nhưng trong tích tắc hắn lịm đi cô đã sợ mất đi hắn. Cảm giác này là gì cô không biết chính xác, có lẽ là “không thể rời xa”.
Lập Thế Khang từ trên boong tàu, hướng tầm mắt về phía chiếc thuyền phao không để sót một hình ảnh nào. Cái cách Amy đối với người đàn ông đó khiến anh không ngờ tới. Càng không thể tin được có lúc mình lại như cái xác bất lực đứng giữa bầu trời đen kịt nhìn Amy khẩn trương vì người đàn ông khác.
Trái tim anh nhói đau, cảm giác mất mát lan tràntận xương tủy. Hơn hết là sự sợ hãi mất đi Amy. Nắm tay Lập Thế Khang càng lúc càng siết chặt thầm hạ quyết tâm: “Amy, em là của tôi. Dù thế nào tôi cũng không để em rời xa tôi.”
Sau khi Amy và người đàn ông được đưa lên chiếc du thuyền thì bọn họ chạm mặt của Lập Thế Khang ngay boong tàu. Hình ảnh đầu tiên mà Lập Thế Khang nhìn thấy là bàn tay Amy đang nằm gọn trong lòng bàn tay của người đàn ông kia. Amy nhìn thấy anh, vẫn cung kính cúi đầu chào: “Chủ nhân.”
Giọng cô bình thản phân chia thứ bậc với anh một cách ngắn gọn đến đau lòng. Trải qua sự việc lần này, Amy không còn thấy buồn về chuyện ở Mĩ trước đây nữa. Hình như cô đã chấp nhận được sự thật rằng bản thân mình không với nổi đến Lập Thế Khang. Anh yêu cô diễn viên kia cũng tốt, không yêu cũng tốt. Chuyện cá nhân của ông chủ đến khi nào cô có thể bình luận hay được phép trách cứ. Ngay cả vui buồn, hờn giận “ông chủ” cũng không có tư cách bộc lộ ra.
Bởi vì nghĩ thoáng nên cô cảm thấy nhẹ lòng. Bên cạnh cô hiện giờ đã có anh chàng không đẹp trai, không giàu có lại nhát gan mà còn thích biến hình thành con cún chọc cho cô vui. Amy nghĩ với cô như vậy đã là đủ.
Lập Thế Khang dùng ánh mắt hẹp dài sắc bén của mình đánh giá hai ngươi một lượt rồi liền cởi chiếc áo khoác dài ấm áp trên người mình choàng lên vai Amy.
Amy ngẩng lên nhìn Lập Thế Khang. Dưới ánh đèn le lói trên boong tàu, gương mặt anh bọc lộ nhiều tâm sự, không nói thành lời, cứ như vậy đi lướt qua cô.
Amy không hiểu vì điều gì mà “chủ nhân” làm như vậy với mình. Có lẽ là quan tâm thuộc hạ. Amy đưa bàn tay gầy gò giữ lấy cổ áo khoác rồi cùng người đàn ông của mình đi xuống cabin.
Bầu trời đêm đen kịt cuối cùng cũng bị những tia nắng đầu tiên của ngày mới xua tan. Trong cabin nhỏ của du thuyền, Amy gối đầu trên cánh tay của người đàn ông đang ngáy khò khò say ngủ.
Cả đêm dài, cô không sao chợp mắt. Đôi mắt xám tro long lanh kia cứ hướng về phía chiếc áo khoác đẹp đẽ của “chủ nhân”. Cô đi theo anh hai năm, thấy anh yêu chiều không ít phụ nữ nhưng chưa từng thấy anh vòng tay ôm ai nói chi cởi áo khoác của mình vòng tay choàng lên người cô.
Mặc dù tự nhủ lòng đó chỉ là sự quan tâm thông thường nhưng Amy vẫn cứ băn khoăn không hiểu nổi vì sao lại như vậy.
Amy vỗ trán nghĩ nghĩ: “Tại sao đàn ông luôn khó hiểu và bí ẩn như vậy. Luôn làm những chuyện không sao giải mã được. Thực ra bọn họ muốn cái gì?”